Chương 10: Bên trong lọ sứ

Eve trở về thị trấn của mình và lẩm bẩm. "Một ngày nào đó, tôi sẽ cho mấy người thấy, tài sản của mấy người có nhiều thế nào đi nữa thì cũng không thể nào chi trả nổi cho những con người có phẩm chất như tôi đây."

"Sao mình dám ư? Ông ta đáng ra phải mừng vì mình đã không cầm ô để đánh ông ta một trận thì có." Cô tự nhủ với bản thân rồi tiếp tục đi về nhà.

Nghĩ tới chuyện người đàn ông đã cố gắng đe dọa cô sau khi đưa ra một đề nghị hách dịch đến thế. "Ông ta mới là người cần gia sư để chỉnh đốn đạo đức thì có."

Eve vội vã bước đi, đôi lông mày hơi nhíu lại, và cô không nhận ra tiếng lẩm bẩm của mình đã thu hút sự chú ý của người đi đường.

Cô đã hy vọng rằng cuối cùng mình sẽ nhận được việc, nhưng thật không ngờ người đàn ông đó lại đê tiện bỉ ổi đến vậy. Cô tự hỏi, phải chăng tất cả những người giàu có đều giống ông ta không. Cô nhắm mắt lại, lần nữa lẩm bẩm.

"Mình sẽ lại bị mắng bởi thứ cặn bã—"

"Thứ cặn bã nào?" Cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc, mắt trợn to giật mình, suýt chút đâm sầm vào anh ta. Suýt chút nữa thì toang, Eve thầm nghĩ.

Cách cô hai bước chân là một người đàn ông khá cao ráo, với mái tóc chải ngược và đôi mắt đen tuyền như bầu trời đêm vắng sao. Một vết sẹo đẹp đẽ nằm dưới khóe mắt phải của anh. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh. Mặc dù trang phục anh sang trọng hơn phần lớn mọi người ở thị trấn Meadow, đương nhiên vì anh ta không thuộc về nơi này, nhưng nụ cười nhân hậu mới khiến anh ta nổi bật hơn nhiều người khác.

Eve nhanh chóng đến cúi đầu chào người đàn ông. "Buổi chiều tốt lành, thưa anh Sullivan."

"Buổi chiều tốt lành, cô Barlow, nhưng trông có vẻ như ngày hôm nay của cô không được tốt lành cho lắm." Giọng nói của Sullivan rất ấm áp dễ nghe. Eve chưa từng chứng kiến anh ấy ra uy hay lớn giọng quát nạt bao giờ cả.

Noah Sullivan là con trai của ngài Công tước vùng Woodlock. Mặc dù Eve chưa bao giờ gặp ngài Sullivan, nhưng cô cũng có thể hiểu tại sao thị trấn Woodlock lại bình yên đến thế. Chỉ cần nhìn Noah thôi là cô cũng thừa biết anh là một người có danh dự của riêngt mình. Vì đã gần đến tuổi hai mươi chín, có tin đồn rằng anh sẽ sớm kế thừa vị trí của cha mình.

"Trông cô có vẻ khó chịu nhỉ?" Noah chú ý, nhìn cô với nụ cười tự nhiên rạng rỡ.

Tuy Eve chỉ là một phụ nữ bình thường ở thị trấn Meadow, nhưng bằng một cách nào đó, Noah và cô đã quen biết nhau. Họ cảm thấy khá vui vẻ khi ở gần nhau, và đôi khi trò chuyện sẻ chia với nhau khi gặp nhau trong thị trấn.

Eve nhớ lại sự cố chẳng mấy tốt lành kia, mím môi và nói. "Chỉ là một tai nạn đáng tiếc ngoài dự đoán xảy ra vào sáng nay thôi." Cô vừa giải thích, vừa vẫy cánh tay cầm chiếc ô và suýt thì đánh trúng Noah nếu anh không kịp đưa tay nhẹ nhàng ngăn nó lại.

"Tôi xin lỗi." Cô xin lỗi rồi rụt tay lại.

"Đừng lo." Noah trả lời, không hề cảm thấy bị xúc phạm gì vì anh đã quá quen với việc Eve thường có chút tai nhỏ, hoặc do sự vụng về, hoặc do quá nhiệt tình.

Anh ngẫm lại lời mà mình đã nghe thấy trước đó. "Đôi khi, chúng ta phải trải qua chuyện gì đó trước thì mới rút ra kinh nghiệm, nên chúng ta không thể đoán trước mọi thứ được, vì cuộc sống là thiên biến vạn hoá mà phải không, cô Barlow. Tôi hy vọng sẽ không phải là do một tai nạn khác liên quan đến việc đổ trà vào ai đó."

"Anh đã nghe chuyện đó rồi hả?" Eve lẩm bẩm, má cô hơi ửng hồng vì anh là người cuối cùng mà cô muốn anh biết chuyện đã xảy ra. Noah là người cô vô cùng ngưỡng mộ và nể trọng.

Một tiếng cười khúc khích bật ra khỏi đôi môi của anh, anh đưa tay lên trước miệng và hằn giọng. "Cô chính là nữ gia sư rót trà nóng lên tay mà người ta đang đồn đại đấy." Anh nói với cô. "Có vẻ như cô đang dần nổi tiếng rồi."

"Tôi không nghĩ mình muốn nổi tiếng theo hướng đó chút nào." Eve hơi ngượng ngùng. Cứ nổi tiếng như vậy chỉ càng khiến cô càng khó kiếm được việc làm ở một ngôi nhà tốt thôi.

Cô thấy Noah khẽ cúi đầu chào một người đàn ông đang đi cách họ không xa. Mắt cô đảo quanh, dừng lại tại hai người phụ nữ đang đứng ở phía bên kia đường. Họ đang nhìn Noah với ánh mắt ngưỡng và thì thầm điều gì đó với nhau. Khi ánh mắt Noah bắt gặp những người phụ nữ đó, anh cúi đầu chào, và những người phụ nữ cũng làm như vậy. Họ cười tươi rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh rồi vội vã rời đi trong khi thì thầm gì đó với nhau.

Người đàn ông sắp trở thành Công tước kia cũng khá điển trai, cư xử nhã nhặn nên anh ta đã chiếm được tình cảm từ rất nhiều người phụ nữ trong thị trấn. Đặc biệt là những bà mẹ đang rất nóng lòng muốn gả con gái mình cho người cao quý như vậy.

"Nếu cô muốn, tôi sẽ nói chuyện với một vài người để xem có ai sẵn lòng thuê cô không?" Noah đề nghị giúp cô, nhưng Eve lắc đầu.

"Cô Aubrey sẽ không thích làm vậy đâu, và tôi cũng không muốn làm phiền tới anh chút nào hết." Eve cười với Noah.

Thật ra, ba tháng trước, anh cũng đã đưa ra lời đề nghị này rồi, nhưng cô gái đây đã từ chối. Cô muốn tự mình tìm một công việc ổn định mà không phải cần dựa dẫm vào bất kỳ ai hết. Anh không muốn ép buộc cô, nên chỉ gật đầu với cô.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh hé môi như muốn hỏi cô điều gì đó.

Bỗng tiếng chuông tháp vang vọng khắp trời, Noah liền nói. "Tôi phải đi rồi, cô Barlow. Cũng giống những lần trước, rất vui được trò chuyện với cô. Nếu cô cần tôi giúp đỡ gì thì đừng ngần ngại cho tôi biết nhé, tôi luôn sẵn lòng cô."

"Thượng lộ bình an nhé, anh Sullivan." Eve cúi đầu, Noah mỉm cười với cô rồi rời khỏi đó.

Khi Eve về đến nhà, cô nhẹ nhàng đẩy cửa và bước vào trong với biểu cảm đờ đẫn. Rồi cô khẽ thở dài một tiếng. Cô giờ đã bước sang độ tuổi hai mươi bốn rồi, và hầu hết phụ nữ ở độ tuổi này đều đã lập gia đình êm ấm cả. Nhưng hôn nhân không phải là điều khiến cô buồn phiền.

Nhiều năm trước, có một vết sẹo rất lớn vẫn chưa lành... và cô đang tìm kiếm nó. Cô chỉ biết rằng, chỉ có thể kiếm được nó khi bước chân vào những gia đình giàu có mà thôi. Vai cô trùng xuống, tự hỏi chừng nào thì cô mới kiếm được một công việc ổn định.

Eugene đang tưới cây ở góc vườn, nhận ra tiểu thư có vẻ thất vọng. Có vẻ như lần này lại phỏng vấn thất bại rồi.

Anh đặt bình nước xuống đất, vừa lau tay vừa đi về phía cô gái. Anh chào đón cô. "Mừng em trở về, tiểu thư Eve. Thời tiết hôm nay thế nào?" Anh hỏi.

"Khá khắc nghiệt đấy. Em cứ tưởng rằng chiếc ô của mình sắp bị hỏng mất." Eve trả lời, tầm mắt cô hướng đến những bụi hoa hồng gần đó. "Em tưởng phải mất một tuần nữa thì nó mới trổ nụ chứ? Chúng thật là đẹp quá đi." Cô nhận xét, cúi xuống để xem kỹ hơn.

"Anh đã bón phân và để một tấm ván lên che để bảo vệ chúng đấy. Em có muốn anh hái cho một bông khi chúng nở không, tiểu thư?" Eugene hỏi.

Eve lắc đầu. "Không. Cứ để chúng vậy đi. Em sẽ lấy chúng khi chúng sắp khô héo thôi."

"Để anh đi pha cho em một cốc nước chanh lạnh nhé. Chắc em đang rất khát lắm vì ở bên ngoài trời nắng nãy giờ." Eugene đi trước, năm giây sau, Eve cũng đi vào trong nhà. Anh ta thông báo. "Phu nhân Aubrey đã qua nhà bà Henley rồi."

"Em nghĩ là nhà bà Henley sắp có người thân ghé qua thăm." Eve vừa trả lời, vừa bước lên cầu thang.

Eugene nghiêng người ra rồi bước ra khỏi bếp và đáp. "Ồ, người thân đã qua nhà bà ấy rồi đấy chứ. Phu nhân Aubrey nói là các cháu của bà Henley đã đến và bà ấy muốn phu nhân Aubrey gặp chúng.. Tiểu thư!"

Eve bước hụt một chân, nhưng cô nhanh chóng giữ lấy lan can bằng gỗ. "Em không sao." Cô đáp, cảm thấy tim mình đập mạnh.

"Em nên đi đứng cẩn thận và chậm rãi thôi. Cầu thang luôn luôn là nơi rất khó đi đấy." Giọng anh có vẻ lo lắng. Vì anh biết danh tính thực sự của Eve nên anh cũng nhận thức được đôi chân của cô đôi lúc sẽ bị yếu đi.

"Em biết rồi. Chúa phù hộ cho ông Dawson vì đã xây những bức tường và lan can vững chắc." Eve cười, bởi vì với số lần cô đập mạnh người vào chúng, chỉ có Chúa mới biết làm thế nào mà chúng chưa gãy đi. "Em đi tắm đây. Anh cứ để cốc nước chanh trên bàn ăn đi, anh Eugene."

Vẻ mặt lo lắng trên gương mặt Eugene vẫn không biến mất, nhưng anh vẫn gật đầu, anh biết cô ấy cần chút thời gian cho riêng mình.

Vào phòng, cô lấy quần áo và đi đến bồn tắm. Nhưng khi cô lôi chiếc lọ sứ đựng muối ra thì cô mới nhận ra nó gần như trống không.

#Nhum