Chương 8: Nowhere - Vô định.

Mầm Xấu - Chương 8: Nowhere - Vô định.Khi Ngọc Quí mở mắt ra, ánh mặt trời rọi vào khiến mắt cô vì bất ngờ mà ngay lập tức nhắm lại. Lần này đã rút kinh nghiệm, cô chỉ từ từ hé mắt và dần dần hé lộ ra trước mắt cô là cả bầu trời xanh ngắt đang trải rộng phía trước. Nắng, mây, gió, cát... cô ấy nằm lim dim hưởng thụ sự ấm áp của một ngày nắng nhẹ, không thèm quan tâm đến thời gian hay địa điểm. Khi cô quay đầu sang nhìn bên trái, cô có thể nhìn thấy Đan Thanh đang nằm ngủ ở ngay bên cạnh. Ngọc Quí ngồi dậy và nhìn xung quanh. Cô ấy thấy trước mặt mình là một hồ nước lớn lặng ngắt, có vẻ như là một cái hồ nhân tạo. Có nhiều người khác hoặc vẫn còn đang nằm ngủ hoặc đang đi tha thẩn dọc mép nước. Một số khác đang xem xét cái xe đã chở họ đến đây vào tối hôm qua. Cô ấy không nhớ rõ lắm những chuyện đã xảy ra vào tối qua, nên tất nhiên là cô ấy chẳng có khái niệm gì về việc ai đã lái xe, và tại sao mà chiếc xe lại dừng tại đây, một chỗ hoàn toàn vô định. Mặc dù vậy, cô ấy cũng không bận tâm lắm về những chuyện đó. Ngọc Quí ngồi thư thái ngắm nhìn mặt hồ và đoán xem nguồn gốc của nó.

- Chắc đây là một cái mỏ đá cũ.

Quế Chi nhìn vách đá dựng đứng phía bên kia hồ rồi ngước mắt xuống làn nước xanh ngắt bên dưới, tự hỏi nó có thể sâu được bao nhiêu. Cô ấy nhìn xung quanh. Chiếc xe tải đỗ lại ở cuối con đường mòn, con đường đó lại dẫn lên một con đường trải nhựa vắng vẻ. Nếu biết hướng đi, họ có thể đi theo con đường đó để quay lại xa lộ. Quế Chi lục tìm trong túi mình và phát hiện di động của cô đã hết pin. Cô ấy quay sang hỏi những người khác nhưng tình hình cũng tương tự, một số thậm chí còn không nhớ ra được là mình đã bỏ điện thoại ở đâu. Trong khi Quế Chi đang lùng sục ở chỗ những người khác, Vĩ Diệp đến chỗ chiếc xe và thấy đám Khánh Phương đang nói về việc chiếc xe đã cạn xăng. Kiến Tường đang ngồi xổm vì cơn buồn nôn nhưng vẫn cố ngước cổ lên phê phán.

- Tuyệt, bồ lái xe đến lúc cạn xăng và cho chúng ta đỗ lại ở một nơi như thế này!

- Xin lỗi, tui là người duy nhất lúc đó còn đủ tỉnh táo để lái cái xe!

- Và bồ vẫn không đủ tỉnh táo để lái vào thành phố thay vì đâm đầu vào cái nơi này?!

- ... Không. Tui không nhớ... Tui đã thay tay lái với người khác đúng không? Tui không nhớ mình đã lái xuống đây.

- ... Tui còn không nhớ mình đã bước xuống xe lúc nào. Vừa mở mắt ra tui đã thấy mình nằm ngoài này.

- Cũng chẳng có gì lạ, với số bia và cỏ mà bồ đã dùng, bồ còn biết xuống xe đã là khá lắm rồi.

Vĩ Diệp bỏ mặc hai đứa đó và tiến lại xem xét chiếc xe. Chúng nó nói đúng, chiếc xe đã cạn xăng. Vĩ Diệp nhìn cái xe và dấu bánh xe của nó để lại trên nền đất, cậu ta thầm khen ngợi tài nghệ lái xe của Khánh Phương. Cái xe không có lấy một vết xước nào, vết bánh xe cũng rất trơn tru, không có vẻ là cô ta đã gặp khó khăn gì trong việc lái cái xe từ trên đường xuống và đỗ ở đây. Nhưng bản thân cậu cũng không nhớ gì về việc mình đã xuống xe thế nào. Đông Giang ở phía sau Vĩ Diệp, chờ đợi lúc Khánh Phương và Vĩ Diệp không chú ý, cậu ta đến bắt chuyện với Vĩ Diệp. Ban đầu là những chuyện về chiếc xe, nhưng Vĩ Diệp biết cậu ta đang muốn nói về chuyện khác.

- Nếu muốn cám ơn, tui sẽ nhận. Sau đó, cậu có thể đi chỗ khác và đừng ở đây làm phiền tui nữa.

- Anh thừa nhận là mình đã gây ra vụ nổ đó?!

- Phải. Tui đã cho cậu và bạn của cậu một đặc ân đấy. Tui đã dọn dẹp sạch sẽ bãi hành quyết giúp cậu ta.

- Tại sao? Nếu là bởi vì những gì tui đã nói với anh lúc trong bệnh viện...

- Tui không phải kẻ hay động lòng trắc ẩn. Tui không có tí cảm thông gì cho cậu hay bạn bè cậu. Chỉ là sẵn dịp tui đang muốn tống khứ quả bom đó đi thôi.

- Được rồi. Tui có một câu nữa muốn hỏi. Cậu ta đã... làm gì hai người đó?

- ... Một. Bạn cậu chỉ ra tay với tên con trai thôi. Cậu ta không có cơ hội với đứa con gái... Tui nghĩ là cậu ta đã đánh hắn ta đến chết. Nhưng đừng sợ, nếu như so sánh sức vóc, tui nghĩ bạn cậu đã tiêm thuốc mê hay gì đó cho hắn trước. Tui nghĩ hắn đã không cảm thấy đau đớn gì trước khi chết đâu.

Vĩ Diệp nhìn vẻ mặt khó chịu của Đông Giang.

- Sẵn tiện cậu có quan tâm muốn biết tui đã làm gì với con bé đó không?

- Tui không muốn nghe. Tui đi đây.

Kiến Tường nghi ngờ nhìn cuộc đối thoại của Đông Giang và Vĩ Diệp. Không nghe thấy không có nghĩa là cậu không đoán được họ đang trao đổi về chuyện gì. Khi Đông Giang khó chịu bỏ đi, cậu ta cũng đứng dậy đi theo. Kiến Tường không biết phải bắt đầu bằng gì nhưng may mắn là Đông Giang đã cất tiếng trước.

- Bồ nói là bồ không làm gì cả!

- Phải. Tui không gây ra vụ nổ đó!

- Đừng chơi chữ nữa! Bồ đã đánh cậu ta chết! Chết!

- Vậy thì sao? Hắn ta đã định gϊếŧ bồ trước. Bồ định chờ xem lần tới mình còn đủ may mắn để thoát chết không à?!

- Nhưng... phải có cách nào khác.

- Không. Với tui thì chỉ có một cách thế thôi.

Đông Giang chán nản nhìn Kiến Tường bỏ đi cùng Khánh Phương. Cậu ta đi bộ dọc mép hồ và nhìn thấy Gia Linh đang lo lắng kiểm tra điện thoại của mình, tất nhiên là nó cũng đã hết pin. Khi cô ấy nhìn thấy cậu đang đến gần, Gia Linh không biết mình có nên hỏi mượn của cậu ta hay không. Đông Giang tự hiểu ý nên đã rút cái của mình ra và cho cô ấy xem. Đáng buồn là nó cũng hết pin nốt.

- Bồ cần gọi gấp cho ai à?

- Một người bạn. Bồ không cần phải quan tâm.

- Bích Hân đúng không? Tui không thấy cô ấy tối qua. Tui cũng thấy hơi lo...

- Ôi làm ơn đi!

Gia Linh bật cười và ném cho cậu ta ánh mắt khinh nhờn. Cô ấy ngước nhìn vết bầm trên mặt cậu ta và cảm thấy có một chút ấn tượng được gợi lên. Một ấn tượng không tốt. Gia Linh bỗng cảm thấy không thoải mái chút nào khi ở gần cậu ta. Cô lạnh lùng tránh xa khỏi cậu ta để tránh chuốc thêm phiền toái với tên Don Juan này. Gia Linh đến chỗ Vĩnh Lộc đang ngồi nghỉ. Trông chị ta vẫn còn khá mệt mỏi. Gia Linh từ tốn ngồi đợi, khi Vĩnh Lộc đã biểu lộ ra mặt rằng chị ta không cảm thấy phiền cho một cuộc trò chuyện thì Gia Linh mới mở miệng.

- Em vẫn không gọi được cho Bích Hân. Điện thoại của em hết pin.

- Của chị cũng thế.

Thật kì lạ. Gia Linh không giấu được sự lo lắng, cô ấy tiếp tục hỏi.

- Chiều hôm qua chị có gặp nó không? Em không gọi được cho nó kể từ khi ra khỏi đồn cảnh sát. Em nghĩ nó phải về trường sau đó.

- Chị không rõ.

Vĩnh Lộc hờ hững trả lời. Dù sao thì Bích Hân cũng không có liên hệ thân thiết gì với cô. Cô chẳng có lí do gì phải tỏ ra sốt sắng lo cho cô ta. Gia Linh cảm thấy hơi hụt hẫng vì sự lạnh nhạt của chị ta. Cô ấy ngó nhìn về phía Thục Oanh. Cô ấy cảm thấy ác cảm đang trào dâng bên trong mình. Vĩnh Lộc đột nhiên dứng dậy và chủ động tiến đến chỗ Thục Oanh trước sự bất ngờ của Gia Linh. Thục Oanh hơi chột dạ khi thấy đối phương nhưng hẳn nhiên bản chất của cô ta luôn giúp cho bộ mặt của mình trông lúc nào cũng thân ái tự tin. Cô ta cười nhạt rào đón Vĩnh Lộc bằng mấy câu nói chào hỏi vu vơ nhưng Vĩnh Lộc nhanh chóng gạt phắt chúng đi.

- Tui biết bồ và Tuấn Anh đang có một giao kèo gì đó. Anh ta nắm thóp bồ. Tui không muốn biết chuyện bí mật của bồ, tui chỉ muốn biết anh ta muốn bồ làm chuyện gì cho anh ta.

- Chị đang nói chuyện gì vậy? Bích Hân chỉ đơm đặt với chị mấy câu chuyện láo toét để mong chị gây khó dễ với tôi thôi.

Bích Hân từng nói về chuyện Tuấn Anh đang gian lận các bài kiểm tra với sự giúp đỡ từ Thục Oanh. Cô ta đã nhầm lẫn, người giúp anh ta gian lận là Tú Cầu. Nhưng cô ta vẫn có điểm đúng. Tuấn Anh và Thục Oanh đúng là đã có một giao kèo, một giao kèo khác.

- Nhìn thứ này và nói với tui rằng bồ không biết gì cả.

Vĩnh Lộc đưa cho Thục Oanh xem tấm ảnh cô đã nhận được vào chiều qua. Trong tấm ảnh là Thục Oanh và Tuấn Anh đang đứng đối diện với nhau.

- Chỉ có thế này thôi?!

- Vấn đề khiến cho bức ảnh này nghiêm trọng không phải là nội dung, mà là kẻ đã gửi nó đến cho tôi.

Vĩnh Lộc cho cô ta xem mặt sau tấm ảnh. Một lời nhắn theo phong cách quen thuộc.

QUÁ NHIỀU BÍ MẬT SẼ Gϊếŧ CHẾT MỘT MỐI QUAN HỆ.

Thục Oanh lờ mờ nhận ra tác giả của bút tích này.

- Là hắn?! Kẻ nổi loạn khét tiếng đang khiến cô ta lo lắng?

- Phải. Và bồ cũng nên lo lắng. Hắn biết mọi thứ.

- Cô ta vẫn tiếp tục dồn ép tôi về phe cô ta? Tôi đã bảo tôi sẽ...

- Không! Chuyện này không liên quan đến Quế Chi. Bồ không muốn cô ta biết bồ đã lẻn vào phòng Vĩ Diệp để lục lọi đâu đúng không?

- Cái gì?!

- Bích Hân đã nói cho tôi biết cô biết lối để lẻn vào các phòng trong kí túc xá. Quế Chi chỉ cần biết điều đó là sẽ tập trung mọi nghi vấn vào cô.

- Nhưng..! Thật điên rồ! Tôi biết cách vào, không có nghĩa là tôi...

- Tôi có một bức ảnh khác và nó nói lên điều ngược lại! Hắn biết mọi thứ và hắn đang nhắm vào cô!

Thục Oanh đang suy nghĩ. Vĩnh Lộc cầu mong cho sự bất ngờ sẽ làm lí trí cô ta tin vào lời nói dối của mình. Chỉ là suy đoán và hù dọa, Vĩnh Lộc không chắc chắn và tất nhiên là không có chứng cớ việc Thục Oanh là người đột nhập vào phòng của Vĩ Diệp.

- Tôi không cần biết các bí mật của cô. Chỉ nói ra anh ta muốn cô làm gì và tôi sẽ không đem bức ảnh đó đến chỗ Quế Chi. Tôi sẽ không là con cờ của hắn trong việc vạch mặt cô đâu. Tôi chỉ muốn biết...

Xui xẻo cho cô là Tuấn Anh đã nhận ra cuộc đối thoại căng thẳng giữa hai người và anh ta đến chen ngang nó. Thục Oanh nhân cơ hội lủi đi mất trong khi Vĩnh Lộc không kiềm được sự tức giận. Cô ấy nhìn vào mặt anh ta mà không biết có nên thẳng thắn hạch hỏi hay không. Cô ấy đã nhiều lần muốn làm ngơ, nhưng cũng bấy đó lần việc im lặng chỉ khiến cô cảm thấy mối quan hệ của mình đang trở thành một cái vỏ bọc xơ xác. Cô ấy muốn sự chân thành và tin tưởng, nhưng đồng thời cô cũng sợ. Cô sợ bản thân mình sẽ rời bỏ nếu như biết được sự thật. Cô ấy sắp bị xé toạc ra bởi sự mâu thuẫn này. Tuấn Anh mơ hồ nhận ra được các dấu hiệu và nhất thời không biết phải làm sao để xoa dịu cô ấy. Anh ta chỉ biết đi sau lưng cô trong suốt chuyến đi dọc theo bờ hồ của họ.

Quế Chi nhìn bọn họ mà không khỏi châm chích trong đầu, dù sao thì bản thân cô ta cũng đang che dấu việc mình xử lí Bích Hân, cô ta có tư cách gì mà giận dỗi anh ta chứ? Ai cũng có bí mật của họ. Tôn trọng bí mật của nhau là cách mà con người ta sống cùng nhau. Quế Chi cười khẩy câu chuyện tình bi thảm chán òm của bọn họ và tiếp tục phóng tầm mắt ra xa hơn. Làm thế quái nào mà trong hai tá người ở đây, chẳng ai có lấy một cái di động có thể xài được cơ chứ? Quế Chi nhìn thấy một mái nhà ở tít đằng xa và cô quyết định đến đó với hi vọng tìm được một cái điện thoại. Khi Quế Chi đang bắt đầu nói với mọi người về ý định của mình, Liên Hương ngay lập tức muốn tháp tùng theo cô ta. Cùng lúc đó, Dạ Lan cũng nảy ra một ý tưởng khác. Cô ta cởϊ qυầи áo ngoài ra và nhảy thẳng xuống hồ. Vài người trên bờ há hốc vì sự mạo hiểm điên rồ của cô ta trong khi vài người khác lại thấy đáng tán thưởng. Tùng Lâm cũng bắt chước theo cô ta và nhảy xuống hồ. Chuyện anh ta cứ theo đuôi cô ta khiến Vĩ Diệp thấy khó chịu, nhưng rồi cậu ta nhớ ra mình chẳng còn vai trò gì để mà phán xét anh ta. Để tránh ở đây nhìn mấy thứ không vừa mắt, cậu ta đồng ý cùng Quế Chi đi bộ đến chỗ căn nhà đó. Trúc Đào mặc dù vẫn thấy bụng mình còn nôn nao nhưng tất nhiên không thể không đòi đi theo. Cuối cùng là Minh Hải, anh ta thấy mình nên đi cùng, không rõ lí do. Trong khi năm người kia bắt đầu lên đường, số còn lại ngồi nghỉ ngơi, đi tản bộ quanh hồ hoặc nhảy thẳng xuống đó mà tận hưởng làn nước mát. Cứ như một chuyến dã ngoại.

XXX

Lưu Ly ngồi bó gối trên bờ và nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Cô thấy nó thật nên thơ tĩnh lặng với mặt nước như gương nhưng cũng rất góc cạnh với những vách đá dựng đứng ở phía bên kia. Một bức tranh hoàn mỹ. Những ý nghĩ về hội họa khiến cô bất chợt nghĩ về Kiến Tường. Cô không kịp nghĩ ngợi gì thì đã vội quay về hướng anh ta đang nằm nghỉ. Nhanh chóng, Lưu Ly kịp xoay người lại trước khi anh ta nhận ra. Họ vẫn chưa nói gì với nhau kể từ tối qua, trông anh ta có vẻ như cũng chẳng bận tâm muốn nói về chuyện đó. Có lẽ anh ta đã quên, hoặc có lẽ anh ta đang tránh né nó. Lưu Ly thở dài nhìn những người khác đang tận hưởng niềm vui của họ. Dạ Lan lại ôm chầm lấy Tùng Lâm và vươn cổ về phía anh ta. Trong một chốc, Tùng Lâm hưởng ứng theo và đáp lại cô ta bằng một nụ hôn. Nhưng khi cô ta muốn nhiều hơn thế, anh ta đẩy cô ta ra. Vẫn giữ nụ cười quyến rũ không gây mất lòng, anh ta lắc đầu và ra dấu tay cho cô ta dừng lại. Dạ Lan hơi sững sờ vì bị từ chối nhưng cô ta cũng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin của mình. Cô ta vẩy nước vào anh ta và bọn họ lại tiếp tục đùa giỡn trong nước như không hề có chuyện ngượng ngùng nào. Lưu Ly bị ánh nắng hắt vào mặt, cô nheo nheo mắt để điều chỉnh lại, nhưng những hình ảnh chợt ẩn hiện ra trong mắt cô vẫn thật quá sức kì lạ. Kì lạ theo hướng kinh khủng. Cô rùng mình và không thể ngăn được tiếng thét của mình. Những người ở gần đó chạy đến bên cô ngay lập tức. Họ nhìn thấy gương mặt cô đang trắng bệch, miệng ú ớ trong khi cặp mắt trợn trừng nhìn về phía hồ nước. Chẳng ai hiểu gì hay nhìn thấy gì trong làn nước, nhưng vài người lo xa đã nhanh gọi những kẻ ở gần hồ nước lập tức lên bờ. Tùng Lâm và Dạ Lan chưng hửng nhập bọn với đám đông đang bu quanh Lưu Ly. Vĩnh Lộc ngồi xuống nhìn sát mặt em gái mình, cố gắng hiểu ra vấn đề của cô ấy là gì. Vĩnh Lộc nhìn thẳng vào mắt Lưu Ly, liên tục lặp lại câu hỏi:

- Chuyện gì vậy? Em nhìn thấy gì vậy?!

Cả người Lưu Ly lạnh ngắt, bất chấp mặt trời đã gần lên tới đỉnh. Cô không hề dám chớp mắt khi nhìn Tùng Lâm và Dạ Lan, sau đó cô lại hướng mắt ra xa nhìn về hướng hồ nước. Làn nước vẫn trong xanh yên ả, những con người này vẫn lành lặn bình thường. Nhưng khi nãy, chỉ vừa mới khi nãy...

- Em nhìn thấy... họ... bị tan rã... trong nước...

Đan Thanh bật cười. Cô ấy thì thầm với Ngọc Quí, đủ to cho mọi người quanh đó có thể nghe thấy.

- Cô ta vẫn còn say thuốc. Tui cứ tưởng cô ta là con nghiện nặng đô lắm. Hóa ra lời đồn chỉ là lời đồn. Cô ta hoàn toàn là con gà mờ...

Vĩnh Lộc bỗng cảm thấy một luồng khí nóng tràn lên đầu mình. Cô ấy bất thình lình vùng dậy và vật Đan Thanh xuống đất. Khánh Phương và Gia Linh phải vất vả lắm mới có thể tách được họ ra và xoa dịu cả hai. Nắng nóng khiến con người ta dễ mất bình tĩnh, cũng như rất dễ để gây ra các ảo giác. Mọi người cho rằng Lưu Ly chỉ bị hoa mắt nên nhanh chóng tản ra và chấm dứt việc bàn tán. Lưu Ly lại ngồi một mình và hồi tưởng lại hình ảnh cô đã nhìn thấy. Làn nước sôi sục biến thành màu đỏ trong khi những thân người từ từ biến dạng... Nó không thực, nhưng cũng không phải là ảo giác. Lưu Ly bắt đầu lại mơ hồ, lại là chúng chăng? Những giấc mơ méo mó từ một miền kí ức xa xôi?

XOX

Trong khi đó, nhóm người của Quế Chi đã đến được cái nhà trạm nhỏ bé lẻ loi giữa nơi hiu quạnh này. Không tìm được điện thoại, nhưng ít ra Quế Chi phát hiện ở đây vẫn còn điện. Cô ấy bèn sạc pin cho điện thoại của mình. Trong lúc chờ đợi, cả bọn đi quanh quẩn khám phá nhà trạm. Gần như là trống rỗng, chẳng có gì nhiều để đoán được cuộc sống ở đây lúc trước. Trong khi hầu hết mọi người đã phát chán và tìm chỗ ngồi nghỉ chân, Minh Hải vẫn đi loanh quanh bên ngoài nhà trạm. Tranh thủ lúc không có mặt anh ta, Quế Chi quay sang bàn tính với nhóm của mình.

- Tui đã nhận được tập tin ghi hình của phòng giáo vụ. Chắc phải mất cả mấy tuần để xem hết chúng!

Vĩ Diệp than thầm. Cậu ta đã đoán trước tình hình, nhưng khi hiện thực đúng là khó khăn như dự liệu, điều đó cũng chẳng làm cậu thấy nhẹ nhàng hơn.

- Bởi vì bồ không tin tưởng danh sách ghi lại những người ra vào khu văn phòng nên chúng ta phải nhờ cậy đến băng ghi hình thôi.

- Chúng ta có thể tua nhanh, nhưng sẽ vẫn mất nhiều thời gian đấy.

Quế Chi đảo ánh mắt nhìn Liên Hương. Con bé nhanh chóng hiểu ý, vội đáp:

- Khi nào chị cần? Em sẽ cố gắng xem hết chúng!

- Tui không gây áp lực. Vẫn như mọi khi, nhanh nhất có thể.

Liên Hương gật gù. Nó chạy đến chỗ điện thoại của Quế Chi để gửi tập tin qua máy của

nó. Vĩ Diệp luôn không đồng tình với chuyện bóc lột của Quế Chi, cậu ta lại lên tiếng phàn nàn. Quế Chi chỉ cười mỉa mai và trả lời.

- Tấm còn bị bắt lược đậu trước khi được đến lễ hội. Tui thậm chí còn cho phép nó vui chơi trước khi làm việc đấy chứ.

Minh Hải cảm thấy khung cảnh xung quanh có chút gì đó rất quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ được chính xác. Dù sao thì, anh ta từng đến đây lúc nào và vì lí do gì chứ? Không có ý nghĩa gì cả. Anh ta đứng nhìn những vách đá, nhìn làn nước, nhìn bầu trời, mọi thứ đều gợi lên một điều gì đó. Anh ta cứ đứng nhìn cảnh vật xung quanh rồi bất thình lình hình ảnh một chiếc xe đập vào mắt anh. Một chiếc xe màu trắng đang đậu ở trên đường. Anh ta không biết có ai trong xe không, nhưng anh ta nhìn thấy đầu xe đang rung lên vì động cơ vẫn đang chạy. Minh Hải chậm rãi tò mò đi về hướng chiếc xe. Anh ta giơ hai tay lên để thu hút sự chú ý của tài xế. Có lẽ họ có thể giúp. Nhưng chiếc xe bất ngờ rồ ga và chạy đi mất. Minh Hải cố đuổi theo và gọi nó quay lại nhưng vô ích. Nhóm người Quế Chi chạy ra khỏi nhà trạm và cũng chỉ bất lực nhìn làn bụi vẫn còn bay trên mặt đường.

XOX

Đan Thanh lại than thở về cái bụng trống rỗng của mình. Dù sao thì tối qua, cô ta cũng đã nôn hết mọi thứ trong bụng ra. Mấy cái kẹo dự phòng cô ta mang theo cũng không giúp cô ta cảm thấy dễ chịu hơn bao nhiêu. Đan Thanh thở dài nằm vật ra giữa bãi cát. Ngọc Quí chỉ phì cười khi nhìn thấy màn kịch đáng yêu của cô ta. Cát Anh thì hoàn toàn ngược lại, sự tức tối không thể che dấu được đang lộ ra trên từng cái nghiến răng. Ở cách đó một khoảng khá xa, Quang Trung vẫn ngồi nhìn họ chăm chú. Khánh Phương không thể không chú ý đến vẻ mặt đó của cu cậu. Cô ấy nghiêng đầu nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ta. Cả một đám con gái. Dễ hiểu nhưng cô ấy không đoán được cậu ta đang quan sát cô nào trong đám đó. Cô ấy mỉm cười ý nhị và mặc kệ cho cu cậu ngồi đó mơ mộng. Rồi mắt cô ấy lại bắt gặp một khuôn mặt đang mơ hão khác. Đông Giang đang ngoái cả cổ để nhìn về hướng Gia Linh. Ánh mắt và nét cong trên miệng cậu ta làm Khánh Phương phát tởm. Cô ấy nhặt một hòn sỏi và ném vào đầu cậu ta. Vẻ mặt ngỡ ngàng của Đông Giang khiến Kiến Tường phì cười. Đông Giang nhăn nhó nhìn Khánh Phương, nhưng tuyệt nhiên không dám lên tiếng. Cậu ta nhìn sang Kiến Tường nhưng Kiến Tường nhanh chóng làm mặt lạnh và quay đi hướng khác. Đông Giang chợt nhớ ra là họ vừa bất đồng vì vụ việc ở bệnh viện. Theo thông lệ, Khánh Phương vẫn là người đứng ra hòa giải, thật kì lạ là cô ấy luôn nhận ra mỗi khi họ có mâu thuẫn.

- Thôi nào, các bồ không thể cứ giận nhau vì một chuyện đã xảy ra. Các bồ đâu thể thay đổi nó!

Quang Trung phụ họa theo:

- Phải. Vả lại, nó cũng chẳng để lại hậu quả gì... cho chúng ta.

- Nó có hậu quả! Những chuyện như thế này đang dần ăn mòn chúng ta từ bên trong!

Trong khi Kiến Tường chỉ nhếch miệng và hoàn toàn không bị tác động, Khánh Phương chột dạ nghĩ tới Quang Trung. Cô ấy nhân dịp này hỏi thẳng cậu ta về điều đã làm cô lo lắng suốt ngày hôm qua.

- ... Mà chuyện hôm qua là thế nào vậy? Trông em rất... đáng sợ!

Kiến Tường và Đông Giang cũng đổ dồn mắt về phía Quang Trung. Một trong những nguyên tắc của bọn họ là không nhất thiết phải hiểu hết những chuyện cá nhân của người khác. Nhưng nếu chuyện cá nhân đó có ảnh hưởng lớn, hoặc giả như là bạn thực sự quan tâm đến người đó, bạn nên biết những chuyện như thế. Mặc dù việc người đó có chịu chia sẻ hay không thì lại là một chuyện khác, hoàn toàn không thể làm chủ được.

- Em chỉ hơi mất bình tĩnh vì nghĩ hắn sẽ làm chị bị thương...

Khánh Phương chép miệng gật gù nhưng vẫn không thoát được nỗi lo lắng của mình. Từng người bên cạnh cô ấy đang rơi xuống, và họ còn chẳng có ý thức muốn níu kéo lại.

XOX

Khi mặt trời lên đến đỉnh, nhóm của Quế Chi đã quay về. Theo bản đồ của cô ta, mọi người bắt đầu cuộc hành trình quay về. Không còn phương tiện nào khác, bọn họ đành chấp nhận đi bộ. Vấn đề trở ngại ở đây không hẳn chỉ là đoạn đường phải đi, mà còn cả việc họ không còn bao nhiêu nước uống. Dưới cái nắng thế này, chỉ trong chưa đầy một tiếng, một số cô gái đã tụt lại phía sau và bắt đầu lảo đảo. Bọn họ đành núp dưới một bóng râm để nghỉ ngơi. Nhận thấy tình cảnh trì hoãn hiện tại, Tùng Lâm nảy ra ý để bọn con gái ở lại đây...

- Khi bọn tui tìm được xe, sẽ quay lại đón các bồ.

Quế Chi không tin tưởng lắm vào kế hoạch đó. Thông thường chính bản thân cô ta cũng chẳng bao giờ quay lại đón những kẻ bị bỏ lại. Tú Cầu đã thay mặt cô ta lên tiếng trước.

- Nhưng nếu các bồ không tìm được xe, bọn tui phải đợi đến bao giờ chứ?!

Quế Chi mường tượng ra con đường xa lộ khi bọn họ ra được đến đó. Mặc dù đúng là sẽ khá khó khăn để bắt được một chuyến xe, rồi lại còn thuyết phục xe quay đầu đến đây đón họ nữa chứ. Mặc dù vậy, nhưng họ vẫn có thể gọi điện. Sóng điện thoại ngoài đó chắc sẽ tốt hơn ở đây. Quế Chi nhìn vạch sóng và vẫn không thấy tăm hơi nó đâu. Cô ấy giao điện thoại của mình cho Tùng Lâm, và ra quyết định cuối cùng.

- Khi ra đến chỗ nào có sóng thì hãy gọi xe đến đón bọn tui.

Tú Cầu vẫn không thích việc bị bỏ lại, cô ta lên tiếng phản đối. Nhưng các cô gái khác bắt đầu thuyết phục cô ta. Họ không thích thú với việc đi bộ, dù là với chân trần hay giày cao gót, trên một con đường nhựa bụi bặm và tỏa đầy sức nóng, trong khi cổ họng thì khát khô, cả người thì nhễ nhại mồ hôi. Không, đôi khi họ cứ việc tin tưởng đặt hết gánh nặng lên vai kẻ khác, cho hết may rủi phụ thuộc vào tay người khác thôi. Tú Cầu đành khó chịu kiếm một gốc cây ngồi xuống và không thèm tham gia tranh luận nữa. Khi Quế Chi đã quyết định điều gì, mọi thứ dường như rất dễ thu xếp. Tùng Lâm cùng vài đứa con trai bắt đầu lên đường. Tuấn Anh quyết định ở lại để bảo vệ các cô gái, đặc biệt là bạn gái của anh ta. Nhưng lí do thực sự trong đầu anh ta, đơn giản là để ngăn cản việc Vĩnh Lộc nói chuyện với Thục Oanh hoặc Tú Cầu. Thay vào đó, Khánh Phương lại xung phong đi cùng đám con trai. Cô ấy không thích ngồi đây cùng một đám con gái đa phần là cô không ưa trong khi cả nhóm bạn cô đều đi cả. Vĩ Diệp cũng thoáng có ý nghĩ đi theo họ, cậu ta không muốn việc mình ở lại sẽ gắn một cái mác cho cậu. Nhưng Trúc Đào nhất định sẽ bám dính lấy cậu, và cô ấy nhất định sẽ ngã lăn ra trước khi họ đến đích. Dù sao, cậu không thích ở gần Tùng Lâm lúc này, vậy nên cuối cùng cậu cũng ở lại cùng đám con gái. Trong khi hai nhóm vẫn còn đang chia nhau số nước ít ỏi còn lại, Tú Cầu bỗng hét lên và chỉ tay về phía con đường. Bọn họ quay lại và nhìn thấy một chiếc xe trắng đang chạy tới. Minh Hải giật mình khi nhận ra nó. Những kẻ không biết thì chạy ra đường để chặn nó lại. Minh Hải ái ngại không biết điều đó có khôn ngoan hay không. Câu trả lời đến ngay sau đó. Cửa kính xe hạ xuống, kẻ nào đó ngồi trong xe đưa tay hắn ra ngoài. Khi chiếc xe đến gần, họ nhận ra trong tay hắn có một khối đen xì. Họ nhanh chóng chạy nhanh vào bụi trong khi tên điên trên xe bắt đầu nổ súng liên tiếp. Có vẻ hắn chỉ hù dọa, vì hắn cứ bắn lung tung lên trời hoặc bắn thẳng xuống lòng đường. Khi xe hắn chạy ngang qua trước mặt họ, hắn dừng bắn và kéo cửa kính lên. Chiếc xe lại biến mất trong làn bụi. Mọi người chưng hửng nhìn theo cái xe và không biết chuyện quái gì vừa xảy ra.

XXX

Vĩnh Lộc đi quanh quẩn dọc theo cái mương. Hẳn là nó thông với cái hồ ở nơi mà họ đã xuất phát, cô ấy nhìn theo cách mà nó chạy dọc theo con đường của họ. Vĩnh Lộc ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly, con bé lại đang ngồi một mình thẫn thờ nhìn mặt nước. Cô ấy không mở miệng nói bất kì câu nào, vì cô biết việc đó luôn kết thúc bằng cãi vã. Thay vào đó, cô ấy chỉ ngồi đó và làm giống như con bé, chỉ thẫn thờ nhìn cảnh vật xung quanh. Cô ấy hi vọng mình có thể nhìn thấy điều con bé đang nhìn, hiểu điều con bé đang nghĩ, và cuối cùng là có thể kết nối với con bé. Dù sao thì họ vẫn là chị em.

Tuấn Anh nhân cơ hội này, đã đến bên cạnh Thục Oanh và dọa cô ta nên biết im miệng. Bị công kích từ quá nhiều phía, như một con nhím cảm thấy bị đe dọa, cô ta bắt đầu xù lông.

- Bạn gái anh ép tôi! Cô ta nói sẽ gài tôi vào tội đột nhập vào phòng Tùng Lâm để tiêu hủy cái gì đó và Quế Chi sẽ nghĩ tui là kẻ nổi loạn kia!

- Đó là cả một mối dây dài! Không ai suy nghĩ theo kiểu đó, cô ấy chỉ dọa cô thôi! Nếu cô mà để lộ ra chuyện của cô, đó mới là thứ khiến Quế Chi tin chắc rằng cô chính là kẻ đó!

- Tôi không biết! Anh mới là người phải có bổn phận đối phó với bạn gái anh! Bảo cô ta đừng có lộn xộn với tôi nữa! Nếu không... tôi sẽ hạ cô ta trước!

Thục Oanh bất ngờ đe dọa ngược lại anh ta. Tuấn Anh cười khẩy, và bắt đầu vỗ về cô ta. Anh ta không muốn mọi chuyện đổ vỡ. Mọi thứ đang quá hoàn hảo. Anh ta đi về phía Vĩnh Lộc. Cô ấy đứng dậy và đi cùng anh ta. Cô ấy cảm thấy anh ta đã quyết định. Đó là lời thú tội, hay chỉ là lời phủ nhận và chấm dứt tất cả? Cô ấy chờ đợi. Và vẫn như thường lệ, anh ta luôn trì hoãn và hứa hẹn. Thật là đáng thất vọng.

- Anh hứa với em anh sẽ chấm dứt chuyện đó! Em sẽ không bao giờ nghe hay nhìn thấy những chuyện như vậy nữa! Hãy xem như em không hề biết gì...

- Em thực sự không biết gì cả! Anh bảo em phải giả vờ thế nào?!

- Nhưng đó mới đúng là một mối quan hệ, mỗi người giữ cho nhau một khoảng cách an toàn... Anh tưởng em phải chín chắn hơn thế này.

- Anh nói đúng. Em luôn phải tránh xa mấy chuyện xấu xa bí mật của anh, nhắm mắt xem như không biết, bởi vì mỗi lần thấy nó là em lại thấy phát bệnh!

- Anh chẳng hiểu tại sao em lại tức giận?! Mọi người chúng ta đều có vết bẩn. Em muốn anh chia sẻ với em mọi thứ để tự bôi xấu mình và làm hỏng hết chuyện của chúng ta?

- ... Em nghĩ nếu chuyện của chúng ta thực sự là nghiêm túc, chúng ta phải biết mọi sự thật về nhau, và mọi thứ dù xấu xí thế nào cũng sẽ không làm chúng ta rời bỏ nhau...

Vĩnh Lộc chợt đổ gục người xuống, giọng cô ấy trở nên nghẹn ngào.

- Ôi, em còn không tin vào điều mình vừa nói! Em muốn anh tin em, nhưng em còn không chắc mình tin vào chính mình hay không. Em đã luôn mặc kệ những chuyện của anh, đúng là vì em sợ tình cảm của em sẽ không còn đủ sức mạnh nữa. Nhưng mặt khác, em không muốn thừa nhận tình cảm của chúng ta lại yếu ớt và giả tạo như thế, em muốn chứng minh nó!

- Em không cần chứng minh! Anh cảm thấy nó! Nó mạnh mẽ! Nhưng nó cũng rất quý giá! Anh không muốn mạo hiểm để thử thách sự bền chặt của nó!

Vĩnh Lộc đã bắt đầu dịu giọng xuống. Cô ấy thậm chí còn hơi bật cười vì vẻ mặt nghiêm trọng của anh ta.

- Anh nói như nó là một định lí không thể chứng minh, nhưng ta vẫn phải chấp nhận nó.

- Đơn giản như thế thôi. Đừng làm phức tạp nó lên nữa. Anh hứa!

Vĩnh Lộc chấp nhận. Một lần nữa, cô ấy sẽ cho nó qua đi một cách lặng lẽ. Nhưng dĩ nhiên là không có gì đi qua mà hoàn toàn không để lại gì.

XOX

- Boo hoo! Giống như một bộ phim tình cảm nhàm chán vậy! Nếu chuyện tình của cô ta mà trở thành nội dung chính thì sẽ chẳng ai muốn theo dõi cả câu chuyện này đâu.

Quế Chi đảo mắt lên trời để khỏi phải nhìn thấy đôi chim câu phía đằng kia. Cô ấy thật sự cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng có một phần trong đó là sự ghen tỵ. Vĩ Diệp cũng có một chút, nhưng cậu ta không biểu lộ nó ra thành lời nhận xét cay nghiệt. Mặc dù vậy, Trúc Đào chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của cậu là có thể nhận ra nó. Cô ấy tự biết mình không có đủ khả năng để thốt ra mấy lời an ủi mang tính triết lí, hay thậm chí là có tính thuyết phục. Nhưng ít nhất nếu may mắn thì nó sẽ đủ ngớ ngẩn để khiến cậu ta bật cười và quên mất vấn đề khó chịu của mình. Hay có lẽ là cậu ta sẽ giả vờ như thế để khiến cô yên tâm. Không đơn giản để là một đứa ngốc vô tư. Trúc Đào biết tất cả những lần giả vờ cứng rắn, cao ngạo, quên lãng, bất cần, và không quan tâm của cậu ta. Tỏ ra hiểu biết trong những tình huống như thế chẳng giúp ích gì cho tâm trạng của cậu ta. Vĩ Diệp dị ứng nặng với việc được đối xử ưu tiên. Trúc Đào đứng dậy và trèo vào lòng cậu ta ngồi. Cậu ta nhíu mày nhìn cô nhưng vẫn để yên cho cô vòng tay ra ôm vai của mình. Trúc Đào được đằng chân nên bắt đầu lấn tới đằng đầu. Cô ấy nhấc cao cả hai chân lên và đung đưa chúng như đang đạp một cái bàn đạp vô hình trong không khí, hai tay thì bấu víu và vung vẩy chỉ trỏ để minh họa cho mấy câu chuyện vô thưởng vô phạt đang tuôn ra xối xả từ miệng cô ấy. Vĩ Diệp nhăn trán đuổi theo cho kịp những điều cô ta đang nói, mặc dù thừa biết là chúng chẳng có ý nghĩa gì.

Quế Chi nhìn họ bằng một bộ mặt quái gở, cô ấy đứng dậy và bỏ đi chỗ khác, nhường chỗ lại cho cặp đôi kia. Cô ấy không thể không nhìn vẻ mặt của Vĩ Diệp, nó mang lại cho cô một hình ảnh quen thuộc xưa cũ đến mức đã ố màu. Không hoàn toàn chính xác theo đúng cách của nó, nhưng thực sự là Trúc Đào đã thay vào vị trí của cô. Quế Chi không hối tiếc, cô ấy biết điều đó là một lựa chọn xứng đáng. Cô cũng không thể trách người hay tự trách mình, đó chỉ là cách mà cuộc đời này phải như thế. Nhưng cô vẫn không thể chối bỏ được cảm giác ghen tỵ. Chung quy, một con khốn thì vẫn cần một ai đó để chia sẻ những thứ mà nó đã giành được bằng các thủ đoạn bẩn thỉu.

Một tiếng nổ vang lên làm gián đoạn mọi suy nghĩ, dù là yên bình hay dữ dội, đang chảy qua trong đầu bọn chúng. Quế Chi nhanh chóng nhận ra đó là tiếng súng nổ. Cô ấy nhìn xung quanh, bốn phía đều không một bóng người. Hoặc là chúng có chỗ nấp quá tốt hoặc là chúng đang ở một nơi quá xa. Nếu như thế thì không nguy hiểm, Quế Chi không nghĩ là có người đang nhắm bắn ai ở đây, tiếng nổ nghe rất xa. Những người khác lo lắng tập trung lại cùng nhau. Họ trao đổi ánh mắt với nhau và cố gắng không cư xử hoảng loạn. Tiếng súng lại nổ lên. Bọn trẻ không muốn dành thêm thời gian suy đoán hay tìm kiếm nữa, chúng vội ngồi sát xuống và nấp đằng sau các bụi cây. Chờ đợi những người hùng kia trở lại đón họ ra khỏi cái nơi kì quặc này.

XOX

Kiến Tường vẫn bực bội, cậu ta đi đằng trước mà không thèm nhìn Đông Giang lấy một cái. Mọi rắc rối đều phát sinh từ thói xấu của cậu ta, vậy mà bây giờ mình lại là người bị khiển trách, bị đổ hết cho mọi việc làm tồi tệ? Kiến Tường cảm thấy việc làm của mình không được trân trọng và cậu chỉ muốn đi thật nhanh để tống khứ hết mấy kẻ bạn bè vô dụng và vô ơn kia lại đằng sau.

Khánh Phương cố bắt kịp cậu ta, nhưng rồi cô lại chần chừ nán lại để chờ Đông Giang, người lúc này lại đang cố tình chậm rãi bước đi. Cô ấy hậm hực nhìn cậu ta và tiến tới để đẩy cậu ta bước nhanh hơn. Cô muốn bọn họ làm hòa và kết thúc cái đống rác này ngay lập tức. Nó đang làm cô thấy khó thở. Cô ấy ghét nhìn những người thân thiết của mình chia rẽ, nhất là vì cái lí do rằng họ quan tâm đến nhau nhưng lại không đồng ý với cách mà họ nhận được sự quan tâm đó. Đông Giang đành nhượng bộ và bước đến gần Kiến Tường để bắt chuyện.

Nhưng Kiến Tường là kẻ không biết điều, cậu ta không đáp lại lời nào, vẫn cứ tiếp tục im lặng bước đi, thậm chí còn quay mặt sang nói chuyện với Khánh Phương. Đông Giang cảm thấy bẽ mặt và cậu ta bắt đầu dùng các lời lẽ nặng nề. Khánh Phương không kịp ngăn lại mấy lời từ mồm cậu ta, cô ấy chỉ kịp thốt lên một tiếng sợ hãi. Kiến Tường đã nổi nóng và vung nắm đấm vào mặt Đông Giang. Cậu ta ngã xuống đất và khiến nhóm đi đằng trước phải đứng lại để tìm hiểu cớ sự. Khánh Phương cúi xuống nhìn cậu ta và nhận ra bây giờ thì hai bên mặt cậu ta đều có vết bầm. Kiến Tường vẫn tiếp tục đứng đó chửi bới cậu ta. Khánh Phương dùng ánh mắt cầu cứu đến Quang Trung. Nhưng lúc này, bản thân cậu ta lại cảm thấy sự phấn khích đang chảy cuồn cuộn trong huyết quản của mình. Cậu ta chỉ muốn nó tiếp tục và hơn nữa. Quang Trung nắm chặt hai bàn tay lại. Cuối cùng, cậu ta cũng lấy lại kiểm soát và đến giúp Khánh Phương đỡ Đông Giang.

Minh Hải và Tùng Lâm đứng nhìn nhau. Họ không biết có nên can thiệp hay không. Nhưng Tùng Lâm ngước nhìn về phía xa của con đường và nhìn thấy một ánh bạc đang lấp lánh ở đó. Cậu ta vội chạy đến chỗ nó, quyết không để nó chạy mất như lần trước. Minh Hải giật mình khi lại nhìn thấy chiếc xe đó. Cậu ta chạy theo Tùng Lâm đến chỗ nó đang đậu. Tùng Lâm đúng là một kẻ liều lĩnh, mấy tiếng trước nó vừa vô cớ xả súng để dọa họ và bây giờ cậu ta lao đến trước mũi của nó với quyết tâm bắt nó ở yên đó. Dù sao thì nó cũng sẽ ở yên đó, bởi vì chiếc xe hiện tại đã trống không. Tùng Lâm ngơ ngác nhìn chìa khóa xe vẫn đang nằm trong ổ, tự hỏi thằng điên kia đã biến mất vào nơi nào ở cái chốn vô định này.

XOX

Phần còn lại của ngày hôm đó diễn ra tương đối bình lặng hơn. Tùng Lâm lái chiếc xe quay trở lại để đón bọn con gái. Và tất cả bọn chúng ngồi nhồi nhét trong chiếc xe để quay về thành phố. Khi chúng đến được nội thành thì bầu trời cũng đã nhá nhem. Mệt mỏi, ngổn ngang, trống rỗng, tất cả lại im lặng ngồi cùng nhau trong một chiếc xe giống y như tối hôm qua. Quả là một ngày mệt mỏi và kì quặc, một chuyến dã ngoại ngoài kế hoạch. Bọn chúng ngắm nhìn thành phố đang lên đèn và suy nghĩ về những bí mật và những rắc rối, những mối quan hệ và những mối đe dọa trong cái cuộc sống bé nhỏ quí giá của bọn chúng. Bạn không cần phải đi đến một nơi xa xăm vô định nào đó không có trên bản đồ để cảm thấy cảm giác lạc lối. Ở giữa nơi bạn sinh ra và lớn lên, ở giữa vòng vây của những người quen biết, bạn vẫn có thể bối rối, phân vân và lạc lõng giữa quá nhiều những lựa chọn và quyết định. Làm sao có thể chọn được con đường đúng đắn và đơn giản để đến cái đích mong muốn thay vì phải té ngã hay thậm chí là mãi mãi lạc lối?

Các thiếu niên, với quá nhiều cảm xúc, mỗi ngày đều như là một chuyến du hành, mỗi ngày chúng đều có đủ những hỉ nộ ái ố cho cả một quãng đời của con người. Mỗi ngày chúng lại háo hức như mới được sinh ra, trải nghiệm mọi thứ cho sự trưởng thành và đau khổ như thể chúng sẽ chết đi ngay ngày hôm đó. Nhưng một ngày mới rồi sẽ đến, chúng lại may mắn được sống một cuộc đời mới vào ngày hôm sau. Chỉ hi vọng rằng bạn sẽ luôn có một ngày hôm sau để được tận hưởng sự may mắn đó.

XOX

Khánh Phương nhìn cái bùa cầu may đang treo lủng lẳng ở đầu xe. Ánh sáng từ đèn xe cứ hắt qua lại trên kính chắn gió. Cô ấy mơ màng nhớ lại một chuyện gì đó, rất gần đây, có lẽ là ngay tối qua. Đó là khi cô đang lái xe. Phía trước cô tối đen, chỉ có ánh đèn soi rọi lối đi cho cô. Mọi người đều đang ngủ thϊếp đi. Cô ấy đã cố gắng để chống chọi lại cơn buồn ngủ. Và rồi bất chợt một ánh đèn xe khác rọi thẳng vào mặt cô. Cô đã lạc tay lái? Cô đã tông vào cái xe màu bạc đó? Khánh Phương không nhớ chuyện đó, nhưng cô nhận ra cái bùa may mắn đang treo đằng kia. Đây chính là chiếc xe đã lao về phía xe của họ vào tối hôm qua. Cô ấy thấy đầu óc mình hơi choáng váng. Khánh Phương không muốn tự tìm thêm sự phức tạp. Cô muốn đi theo con đường đơn giản hơn. Thế nên, cô bắt đầu đi tìm một lời giải thích hợp lí. Dù sao, cô vẫn còn đang mệt mỏi vì lái xe gần như cả đêm, nên nếu như cô có lú lẫn và nhớ về những thứ không hề xảy ra, thì đó cũng là một điều bình thường. Khánh Phương hài lòng với lí giải đó, cô trấn an mình và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

---hết chương 08---