Chương 6

Dương Ái Linh đau đớn ôm bụng, máu chảy dài xuống chân

-Con tôi! Mau cứu con tôi!!!-cô hoảng sợ gào hét

Dạ Thiên Lăng lái xe quay trở lại thì nhìn thấy Dương Ái Linh đang nằm trong vũng máu, hắn vội vàng xuống xe đến đỡ cô

-Em bị sao mà lại ra nông nỗi này vậy???-Dạ Thiên Lăng bế cô lên định lên xe thì nghe thấy mọi người bàn tán

-Này, cô ấy còn thở không vậy???

-Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, bị thương nặng quá

-Cô gái này thật liều lĩnh, dám lấy thân mình để cứu người khác

Dạ Thiên Lăng nhìn thấy người nằm đó là Lạc Uyển Đình, mặt tái nhợt đưa Dương Ái Linh cho một người khác

-Làm ơn giúp tôi đưa cô ấy đến bệnh viện

-Thiên Lăng anh đi đâu vậy??? Thiên Lăng!!!-Dương Ái Linh ôm bụng nhìn Dạ Thiên Lăng chạy đi

Anh đẩy mọi người ra rồi chạy đến ôm Lạc Uyển Đình

-Uyển Đình cô bị làm sao vậy??? Mau mở mắt ra đi!!!

Cô nghe thấy giọng anh liền gắng gượng mở mắt, dùng hết khí lực cuối cùng chạm vào gò má anh

-Thiên Lăng...em...em xin lỗi...xin lỗi...vì...đã ép anh...kết...kết hôn với em...

-Đừng nói nữa!!! Anh sẽ đưa em đến bệnh viện! Em sẽ không sao hết!!!-Dạ Thiên Lăng run rẩy, hắn cảm giác hắn sắp mất đi một điều gì đó rất rất quan trọng trong cuộc đời mình

-Không! Muộn...rồi... lẽ ra...em nên nhận ra...sớm hơn...rằng anh không phải... của...em...em tưởng rằng sẽ...có được...trái...trái tim anh...nhưng em đã...nhầm...từ bây giờ...anh được tự do...rồi...chúc anh...hạnh phúc...-Tay cô vô lực rơi xuống. Xin lỗi con! Là mẹ có lỗi với con. Mẹ biết mình thật ích kỉ. Cha con không cần con nhưng không sao...đã có mẹ ở đây rồi! Hai mẹ con mình sẽ mãi mãi ở bên nhau nhé con.

-Không!!! Uyển Đình mau mở mắt ra đi em, đừng chết. Anh không cho phép em chết!-Dạ Thiên Lăng bế cô chạy như điên vào bệnh viện

-Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu vợ tôi!!! Làm ơn cứu cô ấy!!!-Anh túm lấy bác sĩ cầu xin

-Chúng tôi sẽ làm hết sức có thể. Anh hãy đứng ngoài này chờ

Năm tiếng trôi qua cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt, cửa phòng đẩy ra. Dạ Thiên Lăng vội vàng chạy lên nhưng bị cha mẹ Lạc Uyển Đình đẩy ra

-Bác sĩ con gái tôi như nào rồi???

-Cô ấy đang mang thai mà lại bị thương nặng như vậy...đáng tiếc là một xác hai mạng-Bác sĩ lau mồ hôi thở dài. Chuyện này đã được đoán trước từ khi ông thấy cô được đẩy vào. Kể cả là bệnh viện tốt nhất cũng không thể cứu được.

-Thằng khốn! Mặc dù tao biết mày không muốn lấy nó nhưng nó đã có con với mày rồi, chẳng lẽ không thể niệm tình đứa bé mà chăm sóc cho nó sao??? Tại mày mà con gái tao chết rồi! Đứa con gái duy nhất của tao đã không còn trên đời này nữa rồi!!!-Mẹ Lạc Uyển Đình đau đớn tát Dạ Thiên Lăng. Nếu biết con gái mình có kết cục này thì bà thà rằng con bé không bao giờ lấy chồng còn hơn là lấy một loại người khốn nạn như vậy. Bây giờ đã quá muộn rồi!

Dạ Thiên Lăng như một cái xác không hồn, mặt vô cảm. Cô đã chết rồi sao? Người mà mới một tháng trước còn khoẻ mạnh đến đưa tài liệu cho anh, người phụ nữ xinh đẹp ấy giờ đã không còn trên đời này nữa sao? Một đoạn kí ức xẹt qua đầu anh. Đó là hình ảnh khi anh và cô còn nhỏ, anh đã từng nói lớn lên nhất định sẽ cưới cô làm vợ. Lúc ấy cô bé ngượng ngùng bắt anh ngoắc tay hứa rồi còn nói anh không được nuốt lời. Sau đó là hình ảnh cô lúc 18 tuổi khóc vì anh nói anh có bạn gái, sau đấy tính cô thay đổi trở nên đanh đá hơn, còn đi đánh những người bạn gái mới của anh. Anh nghĩ chính vì thế mà anh và cô ngày càng xa cách nhau hơn. Rồi anh lại nhớ đến hình ảnh cô mặc váy cưới hạnh phúc bước lên lễ đường kết hôn với anh. Có lẽ đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc của cô. Anh đã yêu cô từ lúc nào không hay! Vậy mà anh còn ngộ nhận người anh yêu là Dương Ái Linh. Dương Ái Linh luôn đối với anh rất dịu dàng làm anh liên tưởng đến cô cũng đã từng như thế đối với anh. Đấy là trước khi cô 18 tuổi. Anh đã làm gì vậy? Người anh yêu thật sự chính là Lạc Uyển Đình. Vậy mà bao lần anh đã tổn thương cô. Kể cả cô mang thai anh còn không hề hay biết. Bây giờ người phụ nữ anh yêu và đứa con của hai người đã không còn nữa rồi! Anh thật đáng chết!