Chương 7
Cô không nói gì thêm nữa bởi niềm vui đến nhanh tới nỗi mà cô không tưởng được. Người đứng trước cửa là bố của cô, người bố mà cô yêu quý và kính trọng. Ông đang đứng đó nở nụ cười hiền từ với cô:
-Tiểu Mãn, con gái của bố.
Cô chạy tới ôm lấy bố của mình, nước mắt không kìm được rơi xuống:
-Bố, bố cuối cùng bố cũng về rồi, cuối cùng bố cũng về với Tiểu Mãn. Tiểu Mãn nhớ bố lắm, cả mẹ nữa huhu.
Ông đưa tay ra vuốt tóc cô:
-Thôi không khóc nữa, xấu lắm. Bây giờ chúng ta đi về nhà thôi.
Yeah, được về nhà rồi. Về thôi.
Cô rất vui khi được về nhà. Mặc dù ở đây có anh Hạo Thiên, có đồ ăn ngon mà cô Dương làm nhưng cô vẫn thích ở nhà của mình hơn. Được ở cùng bố mẹ.
Cô đóng cửa nhà cô Dương lại rồi cầm tay bố ra ngoài cổng. Nhà cô rõ ràng ở ngay bên cạnh mà sao bố cô lại đưa cô lên ô tô vậy.
-Bố, chúng ta đang đi đâu đây. Không phải chúng ta đi về nhà hay sao, nhà kia mà bố.
Cô đưa tay chỉ vào ngôi nhà màu trắng xinh đẹp kia.
-không, đó không còn là nhà của con nữa, từ giờ con sẽ sống ở ngôi nhà mới.
-Vậy còn mẹ con đâu rồi.
Nghe vậy dường như bố cô không được vui cho lắm:
-Bà ấy rời bỏ chúng ta rồi, kệ bà ấy đi. Từ nay con sẽ sống với bố, bố sẽ không bao giờ bỏ con đâu.
Nói rồi ông quay sang bác lái xe ngồi ghế trước:
-Bác ơi cho xe chạy đi.
Cô im lặng. Không thể nào, mẹ cô sẽ không bao giờ như vậy. Mẹ cô sẽ không bao giờ bỏ cô đâu...........
Chiếc xe lao vυ"t trên đường bỏ lại người phụ nữ đang đuổi theo đằng sau.
Bà nhìn chiếc xe ngày càng đi xa, đi khuất khỏi tầm mắt bà. Cho dù có cố chạy thì bà cũng không đuổi kịp.
Bà ôm lấy mặt, nước mắt rơi xuống, miệng lẩm bẩm: Tiểu Mãn, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, là lỗi tại mẹ, mẹ đã để mất con, mẹ không thắng được vụ kiện. Tại mẹ, tại mẹ hết.
.....................
15 năm sau
Một ngôi nhà nhỏ nhưng lại đầy phong cách ở ngoại ô thành phố Tokyo:
-Akoko, dậy đi dậy đi nào, cậu đừng có ngủ nữa, mặt trời chiếu thẳng vào mông cậu rồi đó biết không, dậy đi.
Mặc kệ người nào đó hét lên:
-Mizuko, lượn đi để cho tớ ngủ.
-Tớ mặc kệ cậu đấy Akoko.
Mizuko tức giận đi ra ngoài. Lúc này cô mới chui từ trong chăn ra, ánh mắt ngái ngủ, gương mặt thanh tú mang theo vẻ lười biếng, mái tóc ngắn hơi bù xù.
Cô bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân. Cô hay thường xuyên ở lại đây nên đồ dùng dành cho cô luôn đủ.
Xong việc cô đi ra ngoài ngồi lên sofa:
-Mizuko, đồ ăn sáng đâu mang ra đây.
-Akoko, cậu nói cái gì vậy hả. Dậy muộn thì tự chịu đi, hết đồ ăn rồi. Mà cậu đừng có gọi tớ kiểu đó, tớ đâu phải bảo mẫu của cậu đâu.
Cô nở nụ cười tinh nghịch:
-Vậy thì tớ ở nhà cậu thêm mấy hôm nữa vậy.
Mizuko nghe thế chạy vào trong bếp lấy ra túi bánh mì và hộp sữa:
-Đây đồ ăn đây. Ăn xong rồi biến khỏi nhà tớ ngay.
Không phải là sơn hào hải vị gì mà chỉ là những món ăn hết sức bình thường nhưng cô lại cảm thấy nó thật ngon. Mizuko, người bạn tốt của cô, luôn bên cạnh giúp đỡ cô suốt 15 năm qua. Cô biết mình sẽ không thể tin tưởng vào ai được nữa, cô biết muốn sống
trong cái xã hội này thì phải nghĩ đến bản thân mình trước tiên. Đối với cô là vậy nhưng ngoại trừ Mizuko. Mizuko đã trở nên quan trọng trong cô.
-Thôi tớ về đây.
Cô phải đi xe buýt ba mươi phút mới có thể về nhà. Khỏi cần nghĩ cô cũng biết ai đang ngồi trong kia và giọng nói nào sẽ vang lên đầu tiên khi cô bước vào trong nhà.
-Đấy anh thấy chưa, con gái Trương Tiểu Mãn yêu quý của anh đấy. Suốt ngày đi đêm đến sáng mới về. Bây giờ nó lớn rồi, nó không cần bố nó nữa, thích đi đâu thì đi đó, thích ở đâu th ở đó. Không biết hôm qua nó ở đâu, có khi nó ở với thằng nào cũng nên.
-Em nói hơi quá rồi đấy. Sao lại nói như vậy. Nó........
Ông nói được giang dở thì có một giọng nói sắc bén vang lên:
-Tôi có như thế nào thì cũng không tới lượt bà lo, trước khi nói người khác thì bà hãy thỉ nhìn lại mình đi. Loại phụ nữ dơ bẩn đi cướp chồng người khác. Mà cũng đừng đem tôi ra so sanh với con gái bà, loại con riêng như nó làm sao mà bằng tôi.
Người phụ nữ cao quý ngồi trên sofa đứng dậy chỉ tay vào mặt cô:
-Mày...mày......đấy, anh xem con gái của anh nó nói gì về em và con gái Thanh Thanh của hai chúng ta.
-trầm mặc-