Chương 5

Lúc hai người ra ngoài thì trời đã sáng. Tuy nhiên vì quá sớm cho nên sương mù như một tấm lụa lỏng màu trắng vẫn bao trùm cảnh vật xung quanh.

Hai bóng người, một cao một thấp lặng lẽ nắm tay nhau đi vào lớp sương mỏng như một làn gió xé toạt tấm vải trắng tinh khiết ấy. Lâm Duẫn Nhi thỉnh thoảng lại quay sang lau những giọt sương li ti đọng lại trên mái tóc màu hạt dẻ kia. Cô chà xát hai tay với nhau để tạo hơi ấm, đoạn nhìn sang Trịnh Tú Nghiên, trên môi cô vẽ lên một nụ cười tươi tắn và sáng lạn.

"Hoa đào rơi thật đẹp."

Một ngọn gió thổi qua làm lung lay cành lá, tức thì hàng triệu cánh hoa rụng rơi lả tả. Trịnh Tú Nghiên vươn tay đón lấy một cánh hoa đào màu hồng nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt nhẹ cánh hoa mềm mại, nàng xoay người lại định đưa cho Lâm Duẫn Nhi xem thì phát hiện người nọ đã đứng phía sau lưng mình tự bao giờ. Trên tay Lâm Duẫn Nhi là một vài nhánh hoa đào nho nhỏ, mảnh khảnh, cô vươn tay vén những lọn tóc phủ lòa xòa trước trán Trịnh Tú Nghiên sau đó cài những cành đào kia lên mái tóc màu hạt dẻ của cô nàng.

"Tặng em này." Cô nàng mắt nai thẹn thùng cái hoa lên tóc cho người kia xong lại quay sang chỗ khác giả vờ ngắm hoa đào. Rồi dường như Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy điều gì đó, cô liền chạy đi, hành động bất ngờ của họ Lâm làm Trịnh Tú Nghiên hơi sững người, ngạc nhiên nhìn theo thì lại thấy người kia đã chạy đến một khu cho thuê xe đạp gần đó.

"Này Tú Nghiên, em đã thử đi xe đạp lần nào chưa?" Lâm Duẫn Nhi dè dặt hỏi.

"Lúc bé có cùng với Tú Tinh thử qua." Nàng cười đáp lại

"Vậy...vậy Duẫn có thể đèo em đi không?" Một hồi suy nghĩ, một hồi ngượng ngùng, một hồi thẹn thùng, tóm lại là mất cả khoảng thời gian để lấy can đảm thì bác sĩ Lâm mới thốt ra câu đó. Mà sau khi nói xong lại phát hiện Trịnh Tú Nghiên đã yên vị ngồi phía sau xe tự lúc nào. Bắt gặp Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm mình, Trịnh Tú Nghiên da mặt mỏng liền quay sang giả vờ ngắm hoa lại không quên cao giọng trách móc.

"Đi thôi, Duẫn còn nhìn cái gì?"

Ai đó lại cười ngu ngơ sau đó leo lên xe, nhẹ nhàng đạp đi. Trịnh Tú Nghiên ngồi ở đằng sau vẫn cảm nhận được làn gió nhè nhẹ lướt qua mặt mình như vuốt ve, thỉnh thoảng lại có một vài cánh hoa đào mơn trớn ngay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Trịnh Tú Nghiên lại nghĩ đến khung cảnh lúc nãy khi tên ngốc họ Lâm kia cài những nhánh đào nhỏ lên tóc nàng, nàng nhớ lại cái khuôn mặt đó đã ngố như thế nào, ánh mắt nai trong veo đó lúc ấy chỉ có hình bóng của nàng, lời nói lại vụng về nhưng chứa đựng sự chân thành.

"Lâm Duẫn Nhi, cả đời này đôi mắt của Duẫn cũng chỉ có mình em, được không?"

Nàng nhớ lại lời của Thôi Tú Anh: "Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi vốn chưa từng yêu ai cũng chưa hề cảm nhận qua tình thân. Đừng nghĩ tớ là bạn thân của cậu ấy thì tình bạn của bọn tớ chính là tình thân. Cậu biết mà, chỉ cần không cùng một tử cung sinh ra thì tất cả đều là người ngoài. Ngay cả Quyền Du Lợi và Kim Thái Nghiên, những người duy nhất tồn tại trong tuổi thơ của cậu ấy đôi khi cũng không biết cậu ấy nghĩ gì. Nhưng chúng tớ biết đó chính là cậu ấy yêu cậu chân thành, tớ không biết vì sao cậu ấy yêu cậu, lại còn yêu vội vàng dồn dập như sắp cháy nhà nhưng nếu cậu không có cảm giác gì với cậu ấy, đừng cho cậu ấy hi vọng. Con người thiếu vắng tình thương đã lâu thì thường rất chân thành trong tình yêu."

Mỉm cười nhẹ nhàng, nàng ngả đầu vào tấm lưng nhỏ nhắn nhưng vững chắc và an toàn, hai cánh tay vươn ra ôm lấy hông người ngồi trước, môi nàng khẽ mấp máy vài chữ: "Thật bình yên."

Ngay lập tức, xe đạp có chấn động, bánh xe cán qua một cục đá khiến cho xa chao đảo và Lâm Duẫn Nhi dĩ nhiên là mất kiểm soát. Cuối cùng chiếc xe ngã nhào cũng là lúc Lâm Duẫn Nhi ôm chặt Trịnh Tú Nghiên lăn mấy vòng cùng nhau rơi xuống đồi.

Khổ nỗi con đường hai người đang đi là một ngọn đồi nho nhỏ, xung quanh là vô số những cây hoa anh đào. Lâm Duẫn Nhi ôm chặt Trịnh Tú Nghiên vào lòng, một tay đỡ đầu nàng, một tay ôm chặt tấm lưng nhỏ bé, chỉ vì sợ nàng sẽ bị thương mà cô bỏ mặc bản thân mình.

Cuối cùng thì lăn một hồi đụng phải một gốc cây anh đào, lưng của Lâm Duẫn Nhi liền truyền tới một cảm giác đau đớn khiến sắc mặt cô biến đổi. Trịnh Tú Nghiên khẽ cựa quậy, ngước nhìn người ôm mình, thấy khuôn mặt của Lâm Duẫn Nhi không ổn liền ngồi hẳn dậy, lo lắng sờ khắp cơ thể Lâm Duẫn Nhi xem cô bị thương chỗ nào ai ngờ bác sĩ Lâm lại trêu chọc nàng.

"Madam Jung, em là đang lợi dụng để sàm sỡ tôi?"

"Mạnh miệng như vậy, chắc là Duẫn không bị gì. Còn giả vờ đáng thương?"

Thật ra vết thương ở lưng rất đau, chỉ là Lâm Duẫn Nhi không muốn nàng lo lắng thôi.

Nàng không thèm nhìn cô nữa, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó liền quay mặt lại, hỏi: "Mà sao Duẫn lại mất kiểm soát tay lái chứ?"

"Chẳng phải do em bất ngờ ôm Duẫn lại còn tựa đầu vào lưng Duẫn sao?" Bác sĩ Lâm trả lời thành thật.

"Định lực thật kém." Trịnh Tú Nghiên quay sang chỗ khác che giấu sự thẹn thùng đang lan tỏa khắp khuôn mặt.

May sao vừa vặn lúc đó chuông điện thoại của Lâm Duẫn Nhi liền reo lên, là Irene gọi. Trịnh Tú Nghiên liếc mắt thấy liền buồn bực trong lòng không thèm để ý Lâm Duẫn Nhi nữa, nàng định quay đi thì Lâm Duẫn Nhi liền nắm chặt cổ tay giữ nàng lại, đoạn dè dặt ấn nút nghe trên điện thoại.

"Alo, Duẫn nghe."

Ai đó lại đang ghen đúng không nào? Thấy sắc mặt giận dữ của madam Jung, đứa trẻ họ Lâm liền ấn nút mở loa ngoài để cho cô nàng cảnh sát kia cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Quả nhiên liền có công dụng, sắc mặt khó coi khi nãy đã giảm xuống.

"Duẫn mau đến khu A, đường X ngay đi, mọi người vừa phát hiện một xác chết nữa. Điện thoại của madam Jung em gọi không được."

Lập tức Trịnh Tú Nghiên liền bày ra vẻ mặt nghiêm trọng cùng gấp gáp, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, suýt nữa thì đụng nhau. "Nàng chỉ vừa ngắm hoa đào một lát thì lại có sóng gió ập đến."

"Được, tôi tới ngay." Ngắt máy, Lâm Duẫn Nhi liền nhìn sang Trịnh Tú Nghiên, hỏi: "Điện thoại của em vì sao không gọi được. Có phải rơi ở đâu không?"

"Em bật chế độ máy bay để sạc pin ở nhà. Chúng ta về nhà lấy xe rồi đến địa chỉ đó đi."

Nàng đứng lên gấp gáp nhưng đột nhiên lại khuỵu xuống, hai ban tày nhỏ bé ôm chặt cổ chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng chợt đi vì đau đớn, đôi mắt cũng nhắm chặt lại.

Lâm Duẫn Nhi thấy vậy liền tiến đến nắm lấy cổ chân của nàng và bắt đầu xoa. Xoa được một lúc thì cô đỡ nàng dậy, còn mình thì quay lưng lại ngồi thụp xuống, đoạn nói cứng: "Em leo lên đi, Duẫn sẽ cõng em về. Chân em bị trật khớp rồi."

Nàng phì cười trêu ghẹo: "Duẫn gầy gò như vậy, có cõng nổi em lên đồi không đây?"

"Em không tin tưởng Duẫn hả?" Cô nàng bác sĩ hơi khó chịu khi không được tín nhiệm.

"Được rồi, được rồi, em lên là được mà."

Nói rồi nàng nhẹ nhàng áp người lên lưng Lâm Duẫn Nhi. Trịnh Tú Nghiên có thể cảm nhận được trái tim của nàng lúc này đập nhanh dữ dội. Nàng cảm thấy hai bàn tay mình thật dư thừa vì ngay lúc này đây, nàng chẳng biết để nó ở chỗ nào, đành xấu hổ đặt hờ nơi bờ vai gầy của người kia.

Lâm Duẫn Nhi thừa biết nàng xấu hổ nên lắc đầu cười rồi đưa hai tay ra phía sau đỡ mông nàng khiến cô nàng họ Trịnh một phen xấu hổ liền vùi đầu vào gáy cô.

Tim Lâm Duẫn Nhi như đập lệch đi một nhịp.

"Trịnh Tú Nghiên, em là một tản băng ấm áp."

Đi được một đoạn, Lâm Duẫn Nhi sực nhớ ra chuyện gì đó liền bất ngờ cúi người xuống nhặt một vài cành đào nho nhỏ rơi trên mặt đất khiến Trịnh Tú Nghiên mất đà, sợ hãi vòng tay ôm chặt cổ người kia.

"Lúc em cài hoa nhìn đẹp lắm đó." Ngập ngừng đưa những cành đào ra phía sau, Lâm Duẫn Nhi một phen ngại ngùng nói.

"Tại sao lại nhặt hoa mà không lấy hoa ở trên cành tặng em?" Trịnh Tú Nghiên cáu kỉnh nhưng vẫn nhận lấy cành hoa rồi tự cài vào tóc mình.

"Nếu tự ý phá hoại của công, sẽ bị cảnh sát bắt đó." Lâm Duẫn Nhi thật thà nói. Lời nói lọt vào tai Trịnh Tú Nghiên khiến nàng cười khúc khích sau đó đáp trả: "Duẫn lưu manh như vậy mà cũng muốn làm công dân tốt sao? Đùa không có vui đâu à nha."

"Duẫn chỉ đối với một mình em lưu manh." Phản bác khá hoàn hảo đó Lâm Duẫn Nhi.

"Không nói với Duẫn nữa." Nàng giận dỗi quay mặt đi khiến Lâm Duẫn Nhi chỉ biết lắc đầu cười khổ.

...

Lên đến đường nhựa, Lâm Duẫn Nhi cẩn thận đặt Trịnh Tú Nghiên xuống, cô dựng xe đạp lên sau đó đèo Trịnh Tú Nghiên men theo con đường khi nãy trở về. Suốt đọc đường trên môi cô nàng bác sĩ luôn hiện hữu một nụ cười sáng lạn, sáng đến mức lấn át cả ánh mặt trời và những tia nắng đang nhảy nhót trên khắp con đường.

Hoàn trả xe đạp và tiếp tục cõng Trịnh Tú Nghiên trở về, vừa vào đến nhà, Lâm Duẫn Nhi liền lấy dầu nóng xoa bóp cổ chân cho Trịnh Tú Nghiên.

Sau khi đợi nàng thay một bộ áo mới, Lâm Duẫn Nhi mặc kệ bản thân ăn mặc lôi thôi liền lái xe đến địa chỉ mà Irene đã báo trước đó để xem xét hiện trường.

Lâm Duẫn Nhi tìm một chỗ đậu xe gần nơi những chiếc xe cảnh sát đang bao vây rồi cùng Trịnh Tú Nghiên đi vào nơi có hai viên cảnh sát đứng canh.

Lối dẫn vào hiện trường vụ án là một con hẻm nhỏ được bao trùm bởi bóng tối. Nếu như không nhờ ngọn đèn pin trên tay viên cảnh sát nọ thì cô và nàng sẽ không thấy được những dòng chữ "COME AND JOIN" màu xanh lam được viết một cách ngoằn nghoèo trên tường. Kèm theo đó là những dấu tay in lên tường bằng máu. Có lẽ những dấu tay bằng máu là cách mà bọn chúng cảnh cáo cảnh sát vì đã xen vào những vụ gϊếŧ người của chúng.

Đến nơi cái xác đang hiện diện, đó là nơi hoang vắng, Trịnh Tú Nghiên đã một phen nôn mửa. Phần mặt của xác chết đã bị axit ăn mòn một nửa bên trái, mắt trái bị đâm thủng và máu vẫn phun ra từ tròng mắt bị thủng. Lướt xuống phần bụng, ruột phèo gan đều bị moi ra và có một số khúc ruột vương vãi rơi xung quanh cái xác. Và như thường lệ, vẫn là ký hiệu đầu ngựa một sừng, lần này ký hiệu đó không chỉ được khắc trên da thịt xác chết mà còn vẽ hẳn xuống nền gạch nơi xác chết nằm.

"Nạn nhân được xác định là nữ giới, 50 tuổi, cùng nạn nhân lần trước có quan hệ vợ chồng." Âm thanh của Irene vang lên kéo Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Ánh mắt của Irene cũng nhanh chóng đảo xuống vị trí nơi hai bàn tay kia đan chặt vào nhau.

Lâm Duẫn Nhi buông tay Trịnh Tú Nghiên, cô tiến đến gần hơn rồi nhìn sang Hoàng Mĩ Anh đang chụp hình xác chết, buộc miệng hỏi: "Mĩ Anh, lúc các cậu đến, ai là người có mặt ở hiện trường đầu tiên?"

"Là Hayden, tớ có hơi ngạc nhiên nhưng cậu ta nói cậu ta đang ở gần đây nên sau khi nhận được tin có xác chết xuất hiện thì liền chạy ngay sang đây."

"Ra vậy." Lâm Duẫn Nhi nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Hayden. Có thật là Hayden nhận được tin?

Lâm Duẫn Nhi nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho Kim Thái Nghiên.

"Alo, Thái Nghiên, viện trưởng cử Hayden đến hợp tác cùng tớ điều tra vụ án của phía bên cảnh sát hả?"

"Sao tớ không nghe nói vậy?" Kim Thái Nghiên hơi bất ngờ.

"Chẳng phải Hayden đang bận nghiên cứu về nọc độc của nhện Ultrasius à? Sao tự dưng lại rảnh rỗi xen vào vào vụ án giết người hàng loạt vậy?" Quyền Du Lợi chen vô.

"Tớ biết rồi. Cảm ơn các cậu." Lâm Duẫn Nhi ngắt máy, trong đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

"Trịnh Tú Nghiên đương nhiên không biết Hayden, lại càng không biết về việc Hayden nhúng tay vào. Hẳn là nàng chỉ nghĩ rằng Hayden là một viên cảnh sát nào đó hoặc là trợ tá của cô thôi." Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ.

Ngay lúc đó ở phía đối diện, Trịnh Tú Nghiên đang tra hỏi một thanh niên, người đã tìm ra cái xác.

"Anh nhìn thấy cái xác trong hoàn cảnh nào?" Quả nhiên là băng sơn mĩ nhân, đến giọng nói cũng lạnh lùng.

"Lúc tôi đi ngang liền thấy."

"Anh đi đâu mà lại vào con hẻm tối như thế?"

"Vì sợ ngoài đường lớn kẹt xe nên tôi đi đường tắt, ai dè lại gặp chuyện kinh dị như vậy." Người thanh niên vẫn chưa hết sợ hãi.

"Lúc anh nhìn thấy cái xác, còn có ai?"

"Không có ai cả. Lúc đó tôi sợ đến mức lông tơ dựng lên hết. Tôi liền chạy ra đầu hẻm tìm người báo cảnh sát..."

Tiếng nói từ từ lớn dần, thì ra là Hayden cùng với Thôi Tú Anh, đang đi về hướng của Trịnh Tú Nghiên.

"Lúc đó tôi đang cùng bạn uống cà phê ở gần đây. Liền nghe hai cô gái vừa đi vào quán vừa xì xầm bàn tán về việc một thanh niên nhìn thấy một cái xác chết gị giết dã man. Tôi nhớ lại cách đây không lâu đồng nghiệp Lâm được cử đi hợp tác với phía cảnh sát về vụ án giết người tra tấn. Tôi liền chạy đến đây."

Hai người vừa đi vừa nói, Thôi Tú Anh một bên ghi chép vào bản báo cáo còn Hayden bình tĩnh thuật lại câu chuyện. Hai người một kể một ghi chép, chẳng để ý đến Trịnh Tú Nghiên đang chắn trên lối đi của họ. Trịnh Tú Nghiên cũng rất nghiêm túc lắng nghe lời tường thuật của thanh niên kia, cho nên bất ngờ Hayden va vào Trịnh Tú Nghiên làm cho nàng lảo đảo. Trịnh Tú Nghiên trong lúc vội vàng níu ống tay áo của Hayden đã khiến vai áo tuột xuống để lộ bờ vai rắn rỏi.

Hayden vội vàng đẩy Trịnh Tú Nghiên ra rồi nhanh chóng kéo áo lên, hành động nhanh đến mức chẳng ai kịp nhìn thấy trừ một người nãy giờ vẫn chăm chú quan sát họ. Còn về phần madam Jung, nàng nhận ra mình thất lễ nên vội vàng đứng dậy cười trừ và nói xin lỗi.

Một màn hấp dẫn cứ như vậy đập vào mắt Lâm Duẫn Nhi.