Chương 6

Nghĩ ngợi gì đó, Lâm Duẫn Nhi lại gọi điện cho Kim Thái Nghiên.

"Thái Nghiên, cậu tìm viện trưởng, nhanh chóng sắp xếp một ca trực ở phòng thí nghiệm cho Hayden. Tớ có việc cần điều tra nơi ở của anh ta."

"Mẹ kiếp, cậu nghĩ tớ là bà hoàng của cái bệnh viện này hả?" Kim Thái Nghiên bực mình. Cái đạo lý gì đây? Nhờ vả mà lên giọng như đang ra lệnh.

"Bệnh viện chứ không phải hoàng cung đâu mà có bà hoàng." Quyền Du Lợi ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

"Mà này, sao lại có giọng của tên Lợn da đen à không Lợi da đen kia vậy? Đừng nói hai cậu hẹn hò hú hí nhé."

"Bọn tớ đang trực." Hai tên kia đồng thanh quát.

"Vậy tớ tốt bụng nhắc cậu: nếu cậu không giúp, Mĩ Anh nhà cậu hôm nay sẽ không về sớm được đâu." Lâm Duẫn Nhi giả giọng nghiêm túc.

"Được rồi. Tớ giúp là được chứ gì." Kim Thái Nghiên làu bàu, quả nhiên "kẻ địch" luôn biết điểm yếu của cô.

Lâm Duẫn Nhi bỏ mặc Trịnh Tú Nghiên ở đó mà đi ra khỏi hiện trường, Trịnh Tú Nghiên thấy bác sĩ Lâm vội vội vàng vàng đi thì liền đi theo sau, để tất cả công việc lại cho Thôi Tú Anh xử lý.

"Này, Duẫn đi đâu thế?" Trịnh Tú Nghiên vất vả lắm mới đuổi kịp sải chân dài ngoằng của Lâm Duẫn Nhi.

"Nhà Hayden."

Lâm Duẫn Nhi khựng lại một chút nhìn sang, đôi mắt nai xoáy thẳng vào mắt của Trịnh Tú Nghiên rồi lạnh lùng bước tiếp nhưng chợt nhớ ra điều gì đó liền quay phắt lại, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng cho vào túi áo khoác của mình. Trong chiếc túi ấm áp đó, có một bàn tay gầy gò nắm chặt lấy một bàn tay nhỏ hơn, khẽ xoa xoa để làm cho bàn tay kia bớt lạnh.

"Duẫn ghen à?"

Nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng của Lâm Duẫn Nhi.

...

Đến nơi, Lâm Duẫn Nhi đỗ xe ở cạnh một căn hộ đối diện rồi cùng Trịnh Tú Nghiên bắt đầu hành động. Trịnh Tú Nghiên leo lên lưng của Lâm Duẫn Nhi và sau đó ra hiệu cho cô nâng lưng đưa nàng lên thành tường. Madam Jung sau khi leo lên thì bắt đầu cúi người xuống kéo bác sĩ Lâm lên.

Chật vật một hồi lâu để mở cái ổ khóa thì hai người đã đột nhập vào nhà Hayden và đeo bao tay vào bắt đầu công việc tìm kiếm.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Trịnh Tú Nghiên đã tìm thấy một quyển sổ nhỏ, trong đó nói về 1 tổ chức gϊếŧ người có tên là "Crystalline Iris", cả hai khó hiểu nhìn nhau. Một tổ chức gϊếŧ người mà có một cái tên mĩ miều như vậy sao? "Crystalline Iris" theo như madam Jung hiểu thì nó có nghĩa là đã pha lê ngũ sắc.

Lâm Duẫn Nhi từ phía sau tiến đến và nói: "Tú Nghiên, ký hiệu một sừng chính là hình xăm trên vai của Hayden. Duẫn thấy được lúc em suýt té và kéo vai hắn, một bên áo lệch ra làm lộ hình xăm này."

Thì ra Lâm Duẫn Nhi không ghen, mà là để ý đến cái hình xăm kia.

"Duẫn biết ký hiệu đó từ lâu?" Trịnh Tú Nghiên sững sốt

"Là Tử Hồng đã vẽ trên cuốn sách Duẫn tặng con bé. Con bé còn nói những ai có ký hiệu này, đều giống như con bé." Lâm Duẫn Nhi hạ nhỏ thanh âm.

"Tử Hồng có ký hiệu này không?"

"Có, là ngay trên bả vai bên trái." Lâm Duẫn Nhi ảo não trả lời.

Trịnh Tú Nghiên hơi ngạc nhiên sau đó lật tiếp sang trang. Trong đây có ghi rõ tên của những sát thủ có trong tổ chức mặc dù không có hình chụp chân dung.

Lạ một điều rằng tên của mỗi người trong bọn chúng đều kèm theo một loại màu sắc, người duy nhất Trịnh Tú Nghiên biết chính là Tử Hồng – cô con gái nuôi người Mỹ, những cái tên xa lạ tiếp tục hiện ra như Hắc Tần, Lam Vũ, Lục Ly và Bạch Tú. Điều đặc biệt rằng tất cả họ đều là con nuôi hoặc bị ba mẹ bỏ rơi. Tất cả, tất cả đều như thế trừ Bạch Tú, mọi thông tin về người này chỉ là một tờ giấy trắng, trên tờ giấy chỉ có duy nhất một ký hiệu đầu một con cừu được cách điệu hoa văn.

"Thật khó hiểu."

"Em có để ý thấy những người này đều bị ba mẹ bỏ rơi hoặc đều là con nuôi, trong trường hợp con nuôi của Tử Hồng thì em thấy rồi đó, bị hành hạ và cưỡng bức dẫn đến tâm thần."

Lâm Duẫn Nhi ngưng một lúc rồi lại tiếp tục: "Duẫn cố hết sức bảo vệ Tử Hồng bởi vì thông qua cô bé, Duẫn nhìn thấy tuổi thơ của mình. Khi Duẫn sinh ra, mẹ liền không một lời từ biệt mà rời bỏ Duẫn cùng bố. Bố mang trong mình căn bệnh khó chữa nhưng vẫn cố gắng nuôi Duẫn. Thế rồi đến năm Duẫn 5 tuổi, bố Duẫn cũng ra đi. Duẫn được đưa đến trại mồ côi. Đọng lại trong ký ức của Duẫn chỉ còn là hình ảnh bố sắp rời đi và những năm tháng tuổi thơ cùng Thái Nghiên và Du Lợi. Tuổi thơ đẹp đẽ của Duẫn, thật ra đã kết thúc khi bố mất."

Lâm Duẫn Nhi tiếp tục nói: "Không phải là vì không còn ai yêu thương chúng ta nữa mà là vì đột nhiên có một ngày, chúng ta phát hiện ra rằng những người thân ruột thịt của mình đều rời xa mình. Lúc đó chúng ta sẽ rất đơn độc, giống như một mình chống lại một thế giới đầy rẫy những xác sống vậy đó. Cho nên những người này, vì thiếu đi tình yêu thương, họ mới đi sai đường. Viện trưởng Dương từng nói rằng chúng ta đều là những thiên thần, chỉ khác nhau ở chỗ thiên thần đó có sa ngã hay không?"

"Rốt cuộc Duẫn đã trải qua những gì?" Trịnh Tú Nghiên tiến đến áp tay mình lên má Lâm Duẫn Nhi.

"Đều đã trải qua cả rồi, không sao." Ôm chặt lấy nàng, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy lòng mình bình yên lạ thường. Trịnh Tú Nghiên cũng đưa tay lên ôm lấy hông Lâm Duẫn Nhi.

Một con mèo đen không biết từ đâu nhảy lên thành cửa sổ, kêu một tiếng. Tiếng mèo kêu bên cửa sổ kéo Trịnh Tú Nghiên và Lâm Duẫn Nhi quay về hiện thực.

"Chúng ta nên rời khỏi đây rồi." Lâm Duẫn Nhi nói rồi cầm lấy cuốn sổ cho vào túi quần và nắm tay nàng đi ra.

Trịnh Tú Nghiên cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của Lâm Duẫn Nhi. Như thế nào một con người vốn dĩ có vẻ mặt lưu manh bất cần đời như vậy lại trải qua một tuổi thơ đau đớn như vậy. Nàng âm thầm ghen tỵ với Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi vì bọn họ đã sớm hiện hữu trong quá khứ của Lâm Duẫn Nhi.

"Duẫn, em rất tiếc vì đã không có mặt trong quá khứ của Duẫn nhưng trong tương lai, em hy vọng chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Trịnh Tú Nghiên, liệu rằng nhiều năm, rất nhiều năm về sau khi nhớ lại câu nói này, nàng có cảm thấy nơi con tim đau đớn không? Nàng có tự cười nhạo chính bản thân ngày hôm đó vì sao lại vội vàng đặt một lời hứa cả đời không? Hay nàng chỉ xem lời hứa ngày hôm nay là một cơn gió thoáng qua, đã qua rồi thì sẽ xếp mọi thứ vào một góc mang tên "quá khứ".

...

Lúc leo ra ngoài, do bị trượt chân nên lúc nhảy xuống Trịnh Tú Nghiên liền ngã vào người của Lâm Duẫn Nhi. Trịnh Tú Nghiên có dịp được nhìn thẳng vài đôi mắt nai trong veo đó ở cự ly gần. Một đôi mắt đen tròn, sâu như vũ trụ, sáng như những vì sao xa xôi trong ngân hà.

Nhận ra hai người đang ở trong tư thế mờ ám, lại bắt gặp cái nhìn chằm chằm ngu ngơ của Lâm Duẫn Nhi khiến hai má nàng nóng lên. May sao bóng tối của màn đêm đã giúp nàng che giấu sự xấu hổ này.

Đẩy vội Lâm Duẫn Nhi ra, người kia không có chuẩn bị nên thả đôi tay đang đỡ nàng, kết quả không những nàng tiếp đất bằng mông mà mông nàng còn bị một cây đinh sắt trong một khúc cây dưới đất đâm vào mông khiến nàng la oai oái lên. Thật là mất hình tượng!

Lâm Duẫn Nhi đứng một bên nhìn nàng gặp nạn mà cười đến đau bụng. Cũng đều là do nàng, cô có hảo tâm đỡ nàng, vậy mà nàng đẩy ra. Ừ thì lúc đó hai người tuy có chút ám muội nhưng như vậy thì đã sao? Lâm Duẫn Nhi cô sợ ai chứ? Dù sao thì cũng mặt dày có thâm niên rồi.

Lâm Duẫn Nhi này, mặt cô dày đến mức đưa đi chà đường thì thiên hạ ai cũng thương xót cái đường cả, còn Trịnh Tú Nghiên người ta chính là da mặt mỏng. Từ lúc nào mà phép so sánh nó trở nên khập khiễng đến đáng thương như thế cơ chứ?

Nàng bực tức liếc người kia một cái sắc bén. Trịnh Tú Nghiên thề nếu không nể tình nàng thích cái tên vô sỉ họ Lâm đó thì lúc này nàng đã bay đến nhai đầu cô ta rồi, thật đáng ghét, thấy nàng gặp nạn, cười cũng thôi đi, trêu ghẹo cũng thôi đi lại còn không biết đỡ nàng. Đồ vô tâm.

"Này Tú Nghiên à, Duẫn đã nói với em rằng ngoài vòng tay Duẫn là bão tố chưa nhỉ?" Lâm Duẫn Nhi vừa đỡ nàng dậy vừa nói.

"Thế có ai đã nói với Duẫn rằng trong vòng tay Duẫn là sóng gió triền miên chưa?" Nàng bực bội nói.

"Em bị đinh đâm vào người?" Lâm Duẫn Nhi ú ớ vì biết mình giỡn lố, sắc mặt cô kém hẳn đi.

"Thì sao?"

Giọng nói lạnh tanh vang lên khiến Lâm Duẫn Nhi hơi sợ sệt. Hỏng rồi! Tức giận! Cuộc đời của họ Lâm từ nay hẳn là đi vào bế tắc.

"Được rồi. Em ráng chịu đau nhé." Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa ép nàng vào thành xe khiến tư thế của hai người muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu. Sau đó tay cô trượt từ lưng nàng xuống, bàn tay thon gọn đẹp đẽ đi đến đâu thì có một luồng điện chạy theo đến đó khiến nàng rùng mình, kìm nén sự xấu hổ, nàng chỉnh giọng nghiêm nghị nói: "Lâm Duẫn Nhi, Duẫn mau lên!"

Bất thình lình dưới mông chịu một chấn động mạnh đau đớn đến xé người, Lâm Duẫn Nhi đã kéo cái khúc gỗ có đinh kia ra khỏi người nàng mà không báo trước khiến nàng đau đến chết đi sống lại. Trong khi nàng kìm nén không cho nước mắt rơi thì cô lại buông lời trêu ghẹo.

"Giờ thì cứ như em đang nói cho cả thế giới biết rằng em đang đến ngày rụng trứng đó." Sau đó Lâm Duẫn Nhi bật cười, cố trêu ghẹo nàng để nàng quên đi cái đau thân xác.

"Lâm Duẫn Nhi khốn nạn! Có biết là đau lắm không?" Giọng nàng có chút run run vì đau, đôi môi bị cắn đến mức trắng bệch.

Lúc này người phía sau mới hoảng hồn phát hiện hai bàn tay chống lên thành xe của nàng đang nắm chặt lại, tim cô lại quặn đau. Hai tay cô vội vã ôm chặt lấy cái eo thon gọn của người kia, mặt vùi vào tóc nàng ấy bất chấp sự kháng cự mãnh liệt của cơ thể nhỏ bé kia.

"Ngu ngốc!" Giọng trầm ấm như một luồng nước len lỏi vào tim Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên thôi phản kháng, mặt hơi nghiêng về phía sau và cười khẩy.

"Tú Nghiên. Duẫn nghĩ đùa giỡn sẽ đánh lạc hướng cơn đau của em. Duẫn xin lỗi." Lúc này cánh tay gầy guộc của người kia đã bắt đầu run lên.

"Vô sỉ."

"Duẫn biết mình rất vô sỉ lại còn là một tên hỗn đản lưu manh cho nên em có thể vì xã hội, vì nhân loại mà làm bà xã của Duẫn không?" Lâm Duẫn Nhi dụi dụi mặt vào hõm cổ của Trịnh Tú nghiên khiến nàng bật cười khúc khích.

"Để suy nghĩ." Nàng vẫn đùa dai.

"Bà xã, sau này chỉ nghe Duẫn nói, chỉ tin tưởng Duẫn, người nói gì cũng mặc kệ họ, được không?" Giọng ai đó trở nên nghiêm túc.

"Vì sao phải nghe Duẫn?" Trịnh Tú Nghiên vẫn là nên trêu đùa tên này một chút. Hừ, Lâm Duẫn Nhi, tôi chưa thể hiện uy quyền của hổ mẹ thì Duẫn nghĩ tôi là Hello Kitty à.

"Bởi vì họ không yêu em, họ không hiểu em, họ lại càng không biết gì về em. Đừng cố cười thật tươi để người khác an lòng nữa." Lâm Duẫn Nhi ôm chặt đối phương: "Mèo nhỏ, Duẫn thật sự, thật sự rất yêu em."

Lâm Duẫn Nhi sau đó nở một nụ cười tươi tắn khi Trịnh Tú Nghiên bất ngờ xoay người lại và đan hai tay của mình lại, ôm lấy cô.

"Lâm Duẫn Nhi, em không phải mèo nhỏ." Nàng bĩu môi hờn giận, hai tay mân mê mớ tóc xoăn mượt phía sau lưng cô.

"Vậy em là gì?" Lâm Duẫn Nhi không suy nghĩ liền hỏi.

"Em là con cọp mẹ!" Nàng phả hơi ấm vào tai cô, từng lời từng chữ thoát ra đều chắc như đinh đóng cột khiến cho Lâm Duẫn Nhi cứng đờ người còn nàng thì cười khúc khích.

...

"Em ráng chịu đau một lúc, đợi về đến nhà, Duẫn sẽ sát trùng vết thương cho em."

Lâm Duẫn Nhi nói xong câu đó, vẻ mặt vẫn bình thản kèm theo lo lắng mà không hề để ý đến một mảng đỏ hồng đã lan rộng trên mặt của Trịnh Tú Nghiên. Gì chứ?

Nói không ngại chính là nói xạo, vết thương đó rõ ràng ở nơi nhạy cảm, còn cái gì mà giúp nàng sát trùng vết thương chứ, không phải đều là nhân cơ hội làm việc công liền thực hiện việc riêng xen lẫn sắc tâm sao? Mà kể cũng lạ, từ khi Lâm Duẫn Nhi tỏ tình đến giờ, nàng khi bị cô trêu chọc đều sẽ dễ dàng đỏ mặt, lúc trước nàng làm gì có những biểu hiện này? Có khi nào yêu vào rồi thì lớp mặt nạ băng giá mà nàng gây dựng lên sẽ tan chảy không?

Tình yêu thuở ban đầu là một thứ mật ngọt rót vào tim, đem lại cảm giác hạnh phúc cho con người nhưng càng lún sâu vào, mâu thuẫn sẽ xuất hiện. Đến cuối cùng thì thứ tình cảm mà bạn dựng lên sẽ đâm vào tim bạn một phát, đau đớn có, thống khổ có nhưng hối hận lại không.

Vếtthương đó rồi sẽ được thời gian chữa lành, nhưng mà vết thương thìmãi mãi là vết thương, cho dù được có được chữa lành thì nó vẫnđể lại sẹo, không cách nào trở lại như ban đầu. Cũng tựa như nhữngký ức hạnh phúc năm đó bạn có, cuối cùng cũng bị thời gian vùilấp, không cách nào lấy lại được.