Chương 8

Nhìn xuống phía dưới rồi nhìn qua phía đám cảnh sát đang bao vây, Hayden cười nhếch mép rồi nhảy xuống dưới, trước khi nhảy, anh ta còn phóng vài ống kim tiêm nhỏ về phía những viên cảnh sát đứng đầu. Thôi Tú Anh và Hoàng Mĩ Anh nhanh chóng né được nhưng những người khác thì không may mắn như vậy.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi tách đám người ra mà lao đến rút những ống kim kia ra, trong ống còn một ít chất lỏng màu vàng chưa kịp đưa vào người những cảnh sát kia. Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, chất lỏng màu vàng này chắc hẳn là nọc độc của nhện Ultrasius.

Hayden nghiên cứu về độc của nhện Ultrasius, không cần học sâu xa thì cô cũng biết nọc độc của loài nhện này khá nguy hiểm, chỉ đứng sau Black Widow. Anh ta dùng hẳn chất độc này để tấn công vào cơ thể nạn nhân, ra tay cũng quá tàn độc đi vì chất độc của Ultrasius có thể ăn mòn da người kinh khủng.

"Đưa những người bị thương vào chữa trị đi." Trịnh Tú Nghiên chính là không vừa lòng liếc mắt Lâm Duẫn Nhi một cái.

"Yes, madam!"

Đợi mọi người đi hết, Trịnh Tú Nghiên mới lạnh lùng nhìn Lâm Duẫn Nhi: "Vì sao lại bất cẩn như vậy?" Ánh mắt liếc qua vết thương đang rỉ máu, lòng nàng lại hung hăng đau.

"Chỉ là xây xát nhẹ thôi...ơ...em..." Lâm Duẫn Nhi chưa nói hết câu liền bị nàng kéo đi.

Đến phòng sơ cứu, nàng ấn Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống ghế rồi đi đến tủ thuốc y tế tìm bông băng và cồn. Như sợ cô sẽ từ chối, trước khi đi nàng còn hăm dọa: "Nếu bác sĩ Lâm không ngồi yên thì cảm phiền bác sĩ đừng tới tìm tôi nữa."

"Lại xưng hô kiểu đó? Tức giận? Em đã tức giận mấy lần trong ngày hôm nay rồi?" Lâm Duẫn Nhi nhăn mặt, đương nhiên những lời vừa rồi chỉ là suy nghĩ mà không dám nói ra.

Trịnh Tú Nghiên không nói gì mà chỉ lạnh lùng sát trùng vết thương và băng bó lại cho Lâm Duẫn Nhi. Tuy nhiên cô nàng cảnh sát trước giờ đều chưa từng làm qua những việc này cho nên khá là vụng về và lúng túng.

Lâm Duẫn Nhi vừa phì cười, thế là bị một trận đau rát ở vết thương, là madam Jung cho quá nhiều cồn vào vết thương. Lâm Duẫn Nhi chỉ biết lắc đầu cười trừ, để mặc cho Trịnh Tú Nghiên làm. Chẳng phải chỉ cần là do Trịnh Tú Nghiên làm thì mọi thứ trong mắt Lâm Duẫn Nhi dù có xấu thì nó vẫn đẹp.

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười nhìn Trịnh Tú Nghiên vẫn đang chăm chú băng bó vết thương cho mình.

Thế giới của cô trước giờ vốn rất chật hẹp cho nên khi Trịnh Tú Nghiên bước vào nàng ấy liền trở thành duy nhất. Tình yêu của cô cũng rất ích kỷ, chỉ có thể gói gọn trong ba chữ Trịnh Tú Nghiên.

Có lẽ là cả đời này, cũng chỉ gói gọn trong ba chữ Trịnh Tú Nghiên.

Ở phía bên ngoài, thông qua lớp cửa thủy tinh, có một người vẫn đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp giận dữ, hàng lông mày nhíu chặt lại. Hai bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm rồi chợt buông lỏng ra, đôi mắt không còn giận dữ mà lại chứa đựng sự đau đớn như xé rách tâm can.

Đôi mắt dịu dàng đó vẫn mãi mãi không thuộc về cô. Không sao, chỉ là cả đời này cô không có được may mắn đó. Cho dù có cố gắng cách mấy thì cô vẫn sẽ không có được.

"Tú Tinh, sao em không vào?" Tống Thiến lên tiếng làm cho Trịnh Tú Tinh giật mình, quay phắt lại, khuôn mặt hơi hoảng sợ.

"Em là đến kiếm bác sĩ Lâm?" Tống Thiến lại hỏi. Hai người chơi thân với nhau đã lâu, còn lạ gì biểu hiện của cô nàng họ Trịnh này nữa.

"À thì em định hỏi bác sĩ Lâm một vài chuyện nhưng giờ thì không cần nữa rồi. Em có việc phải đi." Trịnh Tú Tinh lấp liếm cho qua rồi bỏ đi một mạch để lại Tống Thiến một mình ngơ ngẩn nhìn theo.

...

Bên trong phòng, Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc cũng đã băng bó xong, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Lâm Duẫn Nhi. Đột nhiên nhớ lại cô vì giúp nàng làm nhiệm vụ mà không cẩn thận để làm bị thương, nàng chợt cau mày rồi chợt nảy ra một ý định.

"Duẫn này, Duẫn có thể xài dao hay súng?" Trịnh Tú Nghiên vô tư hỏi.

"Cái nào cũng được. Duẫn có giấy phép sử dụng súng, Duẫn có học qua Karate và học bắn cung. Một số vũ khí như thương, đao đều đã từng lĩnh ngộ qua một chút."

"Ưu tú như thế. Thảo nào rất nhiều người mến mộ." Trịnh Tú Nghiên nhếch môi quay sang chỗ khác.

"Nhưng Duẫn chỉ theo có một người thôi, là em đó." Lâm Duẫn Nhi nói nhỏ xíu như muỗi kêu, cúi thấp dần mặt để tránh bị nàng phát hiện một dải đỏ đã lan khắp khuôn mặt.

"Duẫn có có chắc rằng sau này Duẫn cũng sẽ chỉ theo một mình em không?" Lời này Trịnh Tú Nghiên lại cất trong lòng.

Yêu hay không thực chất được thể hiện qua hành động. Bạn nói yêu người ấy nhiều bao nhiêu cũng không bằng một hành động bạn làm cho người đó, dù chỉ là một hành động nho nhỏ.

...

Hai tuần sau, tại nhà của Quyền Du Lợi.

"Châu Hiền." Trịnh Tú Nghiên vừa đẩy cửa bước vào liền thấy một người con gái thuần khiết như thiên sứ ngồi chăm chú đan len trên ghế sofa.

"Tú Nghiên. Còn có Duẫn Nhi nữa." Cô gái tên Từ Châu Hiền cười, ánh mắt trong veo làm lay động lòng người.

"Tên Du Lợi kia đâu rồi mà cậu ở đây một mình." Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Du Lợi đang lấy một số tài liệu cho Duẫn Nhi, một lát sẽ xuống ngay. Nghe nói Hayden đã bỏ trốn?"

"Đúng vậy. Thật là khổ não, đã hai tuần rồi vẫn chưa có tung tích của anh ta." Lâm Duẫn Nhi thở dài, vòng một tay sang eo Trịnh Tú Nghiên.

"Theo tớ đoán, hẳn là bây giờ anh ta sẽ ở tòa nhà đối diện nhà cậu đó Duẫn Nhi." Từ Châu Hiền bình tĩnh uống trà.

"Anh ta?" Hai người còn lại ngạc nhiên.

"Suy nghĩ xem, ai là người lật mặt anh ta? Ai là kẻ trực tiếp gọi anh ta là Hắc Tần. Những người đó thường không thích bí mật mà mình chôn giấu bị người khác biết được. Nghe nói là các cậu biết đến tổ chức Crystalline Iris bằng cách xem trộm, sau đó còn lấy đi cuốn sổ. Như thế ắt hẳn sẽ gây cho anh ta nhiều ác cảm. Mà cậu biết đó, một khi cậu đã gây ác cảm với một sát thủ thì...khó nói lắm." Kết thúc câu nói là một ánh mắt ái ngại của Từ Châu Hiền nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi.

Từ Châu Hiền nói tiếp: "Cho nên tớ nghĩ bây giờ anh ta sẽ diệt trừ cậu trước. Ít ra làm vậy sẽ đảm bảo an toàn cho bốn người còn lại trong tổ chức."

Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi đầy lo lắng nhưng đáp lại nàng là một vẻ mặt bình tĩnh. Lâm Duẫn Nhi cho dù phiền não cũng sẽ không cùng Trịnh Tú Nghiên nói ra, vì làm như thế nàng sẽ tự dằn vặt mình cho nên một mình cô sẽ chịu sự áp lực đó.

...

Sau ngày ở nhà Từ Châu Hiền về, Trịnh Tú Nghiên đã liên lạc với người bên quân đội. Nhận được tin báo về tội phạm nguy hiểm, William liền lập tức cho ba xe quân đội đến sở cảnh sát. Chính là họ Trịnh kia ngang ngược, vừa gọi điện liền ỷ mình cấp cao mà yêu cầu anh phải nhanh chóng đem lính tinh nhuệ đến để hợp tác cùng cảnh sát.

Nói là hợp tác chứ thật ra là đến đáp ứng nhu cầu của Trịnh đại tiểu thư. Có trách thì trách gia đình nàng toàn là dạng cao cấp đi.

"Phong tỏa tòa nhà đối diện căn hộ của Lâm Duẫn Nhi, còn lại theo William đến tầng thứ 7 của tòa nhà." Trịnh Tú Nghiên dõng dạc nói.

"SeoHyun? Jessica, khi nào thì cô lại tin lời của SeoHyun để điều tra án vậy?" William hơi khó hiểu, anh ta trực tiếp gọi tên tiếng Anh của Trịnh Tú Nghiên.

"Chuyện này quan trọng sao?"

...

"Lâm Duẫn Nhi, tin em được chứ?" Trịnh Tú Nghiên nói xong rồi quay phắt đi, nàng sợ, nàng sợ lại phải chìm đắm trong đôi mắt đó, lại càng sợ hơn khi kế hoạch lần này phá sản, cô sẽ một đi không trở lại.

Hayden nhìn qua ống nhòm thì thấy Lâm Duẫn Nhi đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, là một thời cơ tốt để ra tay. Không nghĩ ngợi nhiều, anh ta liền nhanh chóng lắp ráp khẩu súng ngắm và tập trung cao độ vào con mồi.

Một vài sợi tóc phủ lòa xòa trên trán anh ta, ánh mắt sắc bén, hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt lại, tròng mắt màu lục khẽ phản chiếu một tia giận dữ. Trông anh ta lúc này như một con báo đang rình rập trong bụi cỏ để chờ đợi thời cơ chộp lấy con mồi.

Mà nếu ví Hayden là báo săn thì ắt hẳn Trịnh Tú Nghiên là con hổ mẹ đang lên cơn giận dữ. Bằng chứng là nàng đã đứng khoanh tay nhìn Hayden sau khi cánh cửa phòng được William và trợ thủ tông bật ra.

"Hắc Tần, thật khó khăn để tìm được anh." Trịnh Tú Nghiên lên tiếng.

Ngay sau khi câu nói dứt hẳn, Hayden đã bước một sải chân dài và tung người lên đá một cú về phía Trịnh Tú Nghiên. Nàng thụt người về phía sau, dùng hai tay chặn lại ngay bắp đùi của anh ta, sau đó tung một nắm đấm vào ngay bụng anh ta. Hayden bị ăn đau kèm theo bất ngờ vì cô nàng cảnh sát chỉ cao đến ngực anh ta ấy vậy là lực ra đòn lại mạnh mẽ và quyết đoán như thế.

William tung nấm đấm về phía Hayden, anh ta né sang một bên và đấm vào bên hông của William. William sau khi né được thì tránh sang một bên để những trợ thủ lao đến. Hayden nhảy lên, đá một cú thật mạnh vào một bên má của người đi đầu đám người.

Trịnh Tú Nghiên tung liên hoàn cước về phía Hayden, lại phát hiện con dao trên tay anh ta đã cắt vào một bên ống quần của nàng, tuy là không cắt vào da nhưng cú ra đòn đó khiến hàng lông mày của nàng khẽ cau lại.

William thông qua bộ đàm, lén lút truyền tin cho Thôi Tú Anh đem quân đến để viện trợ.

Trịnh Tú Nghiên lợi dụng lúc Hayden nhìn William, nàng liền dùng chân đá văng con dao trên tay anh ta đi. Hayden bị mất con dao nhưng vẫn mặc kệ, anh ta xách cổ William và ấn mạnh William vào tường rồi hét lên.

"ĐỒ HÈN!"

Sau đó Hayden đấm vào giữa mặt William, và đập mạnh thân thể của William vào tường một lận nữa. Rồi Hayden bất chợt đổ gục xuống trước con mắt kinh ngạc của Trịnh Tú Nghiên, nàng quay lại phía sau, là Lâm Duẫn Nhi đứng đó, trên tay cô còn hai cái ống kim nữa.

"Là thuốc tê. Sao em không dùng cách này ngay từ đầu, anh ta sẽ không làm bị thương cấp dưới của em." Lâm Duẫn Nhi bước vào đoạn ngồi xuống ngay chỗ Hayden để kiểm tra hơi thở của anh ta, sau đó thở dài nhìn nàng.

Thôi Tú Anh vừa vặn xuất hiện ngay sau đó, cô chống tay vào tường thở hồng hộc: "Mẹ kiếp, tớ phải chạy bộ, mệt muốn chết đi được."

"Cậu còn chưa có người yêu, chết đi thì uổng lắm." Lâm Duẫn Nhi nhếch một bên lông mày, sau đó còn lắc đầu làm bộ dạng thương tiếc.

"Con mẹ nó! Đó là việc của tớ, cậu về mà lo cho cô người yêu bé nhỏ của cậu đi. Còn các người, nhìn gì mà nhìn, còn không mau đem Hayden về Sở cảnh sát, đưa William đi bệnh viện." Thôi Tú Anh bực quá liền nói không suy nghĩ.

"Người yêu bé nhỏ của Lâm Duẫn Nhi chính là Trịnh Tú Nghiên?" Giọng nói lành lạnh vang lên phía sau lưng Thôi Tú Anh.

"Rõ ràng là cô nàng khó ở đó chứ còn ai vào đây chứ?" Thôi Tú Anh khoanh tay hất mặt lên, còn nhịp nhịp chân trong khi Lâm Duẫn Nhi trợn mắt, khó khăn nuốt nước miếng nhìn về phía sau Thôi Tú Anh.

"Có phải cậu quá rảnh rỗi không Thôi Tú Anh?" Nàng cười mỉm, đặt tay lên vai Tú Anh khiến cô sửng sốt, quay người lại.

Thì ra nãy giờ Thôi Tú Anh đã bỏ quên "công chúa băng giá".