Chương 3

Cứ ngỡ mọi manh mối sẽ chấm dứt và có thể vụ án sẽ khép lại nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị bác bỏ chỉ với một tuần sau đó. Một xác chết đột nhiên xuất hiện tại một nhà kho cũ kỹ gần một khu dân cư.

Người bảo vệ của một khách sạn gần đó là người phát hiện ra cái xác. Thôi Tú Anh đang đứng lấy lời khai của ông ta trong khi Lâm Duẫn Nhi quan sát cái xác, đồng thời chụp ảnh lại.

Trịnh Tú Nghiên rảo bước đi trên con đường dẫn đến nhà kho, trên hai thành tường cũng viết đầy chữ "COME AND JOIN" hệt như vụ án đầu tiên, nhưng lần này là màu đen.

Nạn nhân được xác định là nam giới, tuổi khoảng trên 60, quần áo bị lột sạch, hai tay bị trói lại, treo lơ lửng trên trần nhà. Trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền rất to, ngón tay còn có một chiếc nhẫn, cả hai thứ đều được làm bằng vàng. Qua đó cho thấy nạn nhân rất giàu có, lạ hơn nữa là những thứ đó không bị mất đi khi nạn nhân bị giết, vậy mục tiêu của hung thủ là gì? Thật sự Trịnh Tú Nghiên đoán không ra.

Trên mồm xác chết có một vài con dòi bò loe ngoe và phần thân dưới từ thắt lưng trở xuống chỉ toàn là xương. Đây có thể coi như là một dạng lăng trì lóc thịt thời trung cổ, lấy dao cắt từng thớ thịt ra để người bị hành hình đau đớn và chết dần chết mòn. Trên mặt nạn nhân có khắc một ký hiệu hình đầu con ngựa một sừng, một manh mối khá mới mẻ.

"Sếp! Nạn nhân là một thương nhân đã phá sản, tuy nhiên vẫn rất giàu có nhờ vào những vụ buôn bán ma túy trái pháp luật." Hoàng Mĩ Anh buông tập hồ sơ xuống và nhìn Trịnh Tú Nghiên.

"Sếp! Người bảo vệ nói rằng trong lúc ông ta đi mua đồ ăn thì phát hiện có mùi thối phát ra từ nhà kho cũ này, tò mò nên ông ta đi vào trong và phát hiện cái xác. Cái xác có dấu hiệu đang phân hủy." Thôi Tú Anh bước đến.

"Đưa cái xác đi khám nghiệm. Tôi muốn có kết quả nhanh nhất." Trịnh Tú Nghiên nói rồi bỏ đi một mạch với hàng đống suy nghĩ trong đầu. Rốt cuộc là động cơ gì đã khiến hung thủ giết nạn nhân, là do thù hằn cá nhân hay là do tranh cãi giành lợi nhuận từ tiền buôn ma túy.

Sau khi tiếp giày cao gót đi xa, Hoàng Mĩ Anh và Thôi Tú Anh quay mặt về phía Lâm Duẫn Nhi đang trò chuyện với Irene – một nhân viên cảnh sát, trong lòng họ dâng lên một nỗi cảm thương Lâm Duẫn Nhi, rốt cuộc thì cái gì đã khiến cho đứa trẻ họ Lâm đó rơi vào lưới tình của cô nàng Trịnh mặt than đó vậy. Thật là quá đáng thương, kết quả khám nghiệm cũng phải từ từ mới có, vậy mà cô nàng họ Trịnh kia lại bắt buộc Lâm Duẫn Nhi phải báo cáo trong thời gian nhanh nhất.

...

Trở về bệnh viện, sau khi khám nghiệm tử thi, Lâm Duẫn Nhi lập tức ba chân bốn cẳng cầm bản báo cáo chạy đến sở cảnh sát gặp Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi ngồi trên xe, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong kính chiếu hậu rồi hít một hơi mạnh, cuộn tay lại thành nắm đấm đoạn mím môi tự khích lệ bản thân: "Được rồi, Lâm Duẫn Nhi, mày nhất định không được bỏ cuộc." Nói rồi đạp ga phóng xe đi thẳng đến chỗ Trịnh Tú Nghiên.

Đến sở cảnh sát, Lâm Duẫn Nhi không gõ cửa mà trực tiếp đi một mạch vào trong, ngồi phịch xuống ghế ngồi đối diện Trịnh Tú Nghiên, đoạn đẩy bản báo cáo về phía Trịnh Tú Nghiên. Cô nàng cảnh sát lúc này mới chịu rời mắt khỏi những tấm hình chụp xác chết.

Nàng ngẩng đầu lên phát hiện Lâm Duẫn Nhi hôm nay mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng mở ra để lộ xương quai xanh mị hoặc, vài giọt mồ hôi còn ướt đẫm trên khuôn mặt thanh tú, trên cái cổ thon dài khiến Lâm Duẫn Nhi trở nên quyến rũ không thể tả. Nghĩ đến đây, mặt của Trịnh Tú Nghiên đỏ bừng lên.

"Tú Nghiên, cô bị cảm sao? Mặt đỏ ửng lên rồi kìa." Lâm Duẫn Nhi sau khi lấy lại hơi thở liền nhìn qua Trịnh Tú Nghiên, phát hiện một tầng đỏ hồng lan rộng từ mặt xuống cổ.

"Quái dị, hôm nay máy điều hòa ở sở cảnh sát bị hỏng sao? Hay nàng ấy bị sốt rồi? Phải rồi làm việc có ngừng nghỉ đâu."

Nghĩ vậy, Lâm Duẫn Nhi vươn tay đến định thử nhiệt độ trên trán của nàng thì nhận được một cú hất tay.

Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi đưa tay tới không nghĩ gì liền đẩy ra, thấy vẻ mặt ngơ ngác như con nai vàng kia nhìn mình thì nàng lại một phen bối rối, lên tiếng xua tan đi bầu không khí ngượng ngùng: "Lâm...à không Duẫn đã làm xong báo cáo rồi hả? Để tôi xem."

"Ừ. Cô cứ xem đi. Tôi đi lấy cà phê." Lâm Duẫn Nhi xoay người bước ra khỏi phòng.

Trịnh Tú Nghiên cứ một phen tim đập loạn nhịp không yên trong lòng. Quái lạ, nàng bị bệnh tim sao? Không được, nàng nhất định phải đi khám bệnh mới được, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, đợi đến lúc nó phát tác mạnh thì mới đi chữa thì muộn rồi. Nàng còn trẻ, còn xinh đẹp nha, nàng không muốn chết sớm đâu.

Khoan đã, Trịnh Tú Nghiên, khi nào thì nàng đã có cái suy nghĩ tự luyến giống Lâm Duẫn Nhi vậy?

...

Lâm Duẫn Nhi bước vào phòng, đặt cốc cà phê lên bàn, hương cà phê hòa quyện vào không khí trong phòng kích thích khứu giác của Trịnh Tú Nghiên. Nàng theo thói quen đưa tay ra lấy cốc cà phê hớp một ngụm nhưng lạ thay đó không có vị đắng của cà phê mà là vị ngọt của sữa.

"Uống sữa tốt hơn. Không nên uống quá nhiều cà phê. Ý tôi là cà phê không tốt cho sức khỏe và nhan sắc." Lâm Duẫn Nhi nhàn nhã ngồi xuống. Hiển nhiên, cô chính là kẻ đã tráo cốc cà phê thành cốc sữa, để có được cốc sữa đó, cô phải đi qua mấy con phố. Cả cái sở cảnh sát lớn như vậy, chỉ có mỗi cà phê, cà phê và cà phê, chẳng phải như vậy là tiếp tay cho thói quen uống cà phê làm hại đến sức khỏe của Trịnh cô nương đây sao?

"Vậy tại sao cô lại uống cà phê?" Madam Jung không chịu thua, liền ăn miếng trả miếng.

"Tôi thích."

"Cô không sợ xấu?" Một bên lông mày của Trịnh Tú Nghiên nhếch lên, cái đạo lý gì vậy, cô ta uống được còn nàng thì không. Người này sống cũng quá tiêu chuẩn kép đi.

"Nếu tôi xấu, cô có yêu tôi không?" Lâm Duẫn Nhi rời mắt khỏi bản báo cáo, nhìn thẳng vào mắt Trịnh Tú Nghiên khiến nàng đỏ cả mặt.

"Vô sỉ."

"Tôi đã khám nghiệm xong, trong bao tử có rất nhiều dòi chứng tỏ nạn nhân đã bị ép ăn rất nhiều thịt thối, sau đó thì bị lóc thịt từ từ phần thân dưới, tiếp theo bị tiêm một lượng lớn thuốc chứa chất curare vào não làm tê liệt dây thần kinh." Đổi chủ đề khá lắm Lâm Duẫn Nhi.

"Cô đoán xem nguyên nhân gì đã khiến hung thủ giết nạn nhân. Nếu muốn cướp của thì sợi dây chuyền và cái nhẫn đã bốc hơi." Trịnh Tú Nghiên không suy nghĩ liền đem nghi vấn trong lòng nói ra, kèm theo một tập hồ sơ ghi chép về lai lịch của nạn nhân.

Lâm Duẫn Nhi cầm lên xem, nạn nhân là một phú ông giàu có, là đời cuối cùng của những quý tộc Anh Quốc. Có một anh trai nhưng người này đã mất, nguyên nhân là do nhảy lầu tự tử. Ông ta có một công ty khá lớn nhưng gần đây lại bị một công ty khác giành mất mối làm ăn, rồi nợ nần cờ bạc khiến ông ta phá sản, chưa kể đến ông ta còn dính vào vài vụ buôn bán ma túy bất hợp pháp.

"Tôi càng nghĩ càng không biết rốt cuộc là nguyên nhân nào đã khiến hung thủ giết hắn ta, lại còn giết theo kiểu hành xác thời Trung cổ." Trịnh Tú Nghiên thở dài.

"Nghiên." Thanh âm trầm trầm của Lâm Duẫn Nhi và cả cách xưng hô lạ lùng của cô khiến nàng sững sờ vài giây, sau đó giọng nói đó lại tiếp tục : "Cô có thấy vụ án lần này có nhiều điểm tương đồng với vụ án lần trước không?"

Cả căn phòng chìm trong im lặng...

...

Hai ngày sau

Trong lúc vội vàng trở về phòng nghiên cứu của mình thì Lâm Duẫn Nhi bắt gặp đồng nghiệp của mình – Hayden ra khỏi phòng nghiên cứu. Lạ rằng trên người anh ta toàn là tông đen, tất nhiên là trừ bộ áo blouse màu trắng, trên vai áo còn rách một đường nhỏ, áo quần nhăn nhúm như vừa đánh nhau.

"Hayden này! Quần áo nhăn nhúm vậy? Vừa đi đánh nhau à?" Lâm Duẫn Nhi vừa cười vừa dò hỏi, làm ra bộ dạng trêu đùa.

Anh ta hơi sững người lại trước câu hỏi, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười cười nói: "Tôi vừa làm một vài thí nghiệm trên chuột bạch, thật là khó khăn để chúng nằm im cho chúng ta làm việc."

"Ra vậy. Anh định về nhà à?"

"Ừ. Hôm nay khá vất vả rồi. Tôi còn có việc. Đi trước đây bác sĩ Lâm." Giọng anh ta nhỏ dần về phía cuối hành lang.

Dĩ nhiên là Lâm Duẫn Nhi hơi nghi ngờ về thái độ cùng với lời giải thích qua loa của Hayden. Chỉ là làm thí nghiệm với con chuột, vậy tại sao quần áo anh ta lại nhăn nhúm như vậy? Thế nhưng sau vài giây suy nghĩ cô lại gạt phăng ý nghĩ đó, nở nụ cười và tự trấn an mình.

"Thôi nào Lâm Duẫn Nhi, mày bị cái cô nàng Trịnh Tú Nghiên đó làm cho hỏng rồi hay sao mà đυ.ng ai cũng nghi ngờ vậy?"

...

Mười phút sau, Lâm Duẫn Nhi đang chậm rãi giảm tốc độ xe để tiện theo dõi Hayden. Chính xác hơn là hiện giờ cô đang ở trong xe của mình để theo dõi Hayden. Hẳn là cô đã gạt phăng ý nghĩ nghi ngờ Hayden và cho rằng bản thân bị Trịnh Tú Nghiên làm cho đa nghi đến hỏng rồi.

Nhà Hayden thì cô có đến vài lần, căn nhà khá đẹp và được xây dựng theo kiến trúc cổ xưa, còn có cách bài trí trong nhà đơn giản khiến cô yêu thích không thôi. Đường nét căn nhà hài hòa với không gian rộng rãi, từng ánh đèn chùm màu vàng chiếu xuống sàn nhà tạo một cảm giác ấm cúng, dễ chịu.

Xung quanh còn trồng cả hoa oải hương nữa, tuy cô không thích mùi hoa oải hương lắm nhưng dù sao nó cũng là loài hoa đã cùng cô, Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi vẽ nên những đường nét tuổi thơ.

Đang nhâm nhi tách cà phê thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo, làm cô giật cả mình, suýt nữa thì đã phun hết cà phê trong miệng vào đồng hồ số ngay vô lăng.

"Alo. Là tôi! Cô ngủ chưa?"

"Chưa. Ai thế?" Bác sĩ Lâm cố tình không hiểu.

"Tú Nghiên đây, cô có thể sang nhà tôi được không? Tôi đau bụng." Giọng nói của madam Jung có phần mềm mỏng khiến bác sĩ Lâm sững người vài giây.

"Tôi nghe không rõ câu hỏi trước của cô." Vừa nói Lâm Duẫn Nhi vừa quan sát thấy Hayden đã bước xuống chiếc xe màu đen và đi vào căn biệt thự được phủ màu đen từ đầu đến chân. Uổng công quen biết hai năm thế mà cô lại chẳng ngờ anh ta lại cuồng màu đen. Chuyện này có thể cùng hai vụ gϊếŧ người kia có phần liên quan.

"Tôi hỏi cô có thể sang nhà tôi không?" Giọng Trịnh Tú Nghiên có phần mất kiên nhẫn cộng thêm cơn đau bụng khiến cô quằn quại. Hôm nay em gái nàng không có ở nhà, ai ngờ cơn đau bụng của tháng này lại khiến nàng muốn chết đi sống lại. Cầm điện thoại xem danh bạ nhưng lại phát hiện ngoài em gái mình, nàng không biết phải gọi cho ai thế nên đành chọn một cái tên liên lạc gần đây nhất – Lâm Duẫn Nhi.

"Không. Câu trước nữa cơ?" Lâm Duẫn Nhi giả vờ ngu ngơ.

"Cô ngủ chưa?" Trịnh Tú Nghiên không suy nghĩ mà nói

"Tôi ngủ rồi." Lâm Duẫn Nhi nhàn nhạt trả lời

"Damn it! Lâm Duẫn Nhi, cô vô lại."

"Trịnh Tú Nghiên, cô có thể đổi cách mắng người được không?" Lâm Duẫn Nhi đưa tay xoa huyệt thái dương.

"Trừ khi cô ngừng thói quen ăn hϊếp tôi." Trịnh Tú Nghiên vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa ảo não trả lời.

"Tôi ăn cô khi nào, hϊếp cô khi nào chứ?" Lâm Duẫn Nhi nín cười, giả giọng ngu ngơ.

"Tôi gọi cho cô là vì xem cô là bạn nên mới nhờ vả mà những lúc bạn bè gặp nạn cô phải giúp đỡ chứ không phải đợi bạn bè chết thì cô mới thắp nhang." Trịnh Tú Nghiên dùng lý lẽ bắt bẻ lại Lâm Duẫn Nhi.

"Tốt thôi! Tôi đang giúp cô đây!" Lâm Duẫn Nhi chính là muốn nhàn nhã từ từ hưởng thụ cảm giác madam Jung nổi giận.

"Giúp tôi?" Trịnh Tú Nghiên ngạc nhiên, không lẽ cô ta cùng mình có thần giao cách cảm hay sao mà biết mình đang cần giúp đỡ?

"Ừ! Khi cô gặp nạn, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị hòm."

"Lâm Duẫn Nhi, cô đi chết đi!" Lần này madam Jung của chúng ta tức đến mức muốn hôn mê, bác sĩ Lâm quả thật là cao tay, câu trước nói, câu sau đã làm cho Trịnh Tú Nghiên uất ức đến nghẹn họng.