Bề nổi của Atlantis trên mặt nước đang rực cháy như một ngọn đuốc soi sáng trong đêm tối. Mực nước đã dâng cao hơn và thấp thoáng trong những con sóng gợn lăn tăn. Bất thình lình một cái vây nổi lên, nó từ từ di chuyển gần hơn và bơi vào bên trong tòa thành Atlantis.
Trò chơi vẫn chưa kết thúc khi mà kẻ ác vẫn còn hiện diện.
...
Trong ánh đèn chớp tắt chớp tắt, Quyền Du Lợi lang thang lê từng bước đi trong biển nước mênh mông. Nước rò rỉ từ những ống thép trên trần, nước bao quanh người cô và không gian yên tĩnh đến làm sợ hãi lòng người. Vài giọt nước từ ống thép chảy xuống, làm nhói lên vết thương trên trán cô, vết thương đó xuất hiện khi cơn lũ ban nãy cô nhấn chìm cô.
"Có ai không?" Quyền Du Lợi lên tiếng. Và vẫn như lúc ban đầu, chỉ có tiếng cô vang vọng lại mà thôi.
...
"Này Rick!" Lâm Duẫn Nhi lên tiếng và bước đến gần Rick trong khi anh ta đang lúi cúi tìm kiếm thứ gì đó.
"Chúng ta cứ đi tiếp đi." Veronica lên tiếng, cô ấy dường như đang muốn che dấu điều gì đó.
"Tôi đang nói chuyện với Rick!" Lâm Duẫn Nhi lớn tiếng nói lại, lời nói là dành cho Veronica nhưng ánh mắt của cô lại sắc bén đủ xuyên thủng qua lớp băng dày mà Trịnh Tú Nghiên đang cố gây dựng lên khi nàng đứng ở một góc gần đó.
Trịnh Tú Nghiên có linh cảm, Lâm Duẫn Nhi đã biết hết ván cờ này nhưng lại giả vờ như không biết, giả vờ ngây ngô để tùy ý nàng bỡn cợt.
Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi yêu nàng, cưng chiều nàng như một vật trân quý trên tay, chỉ cần nàng nhíu mày một cách cũng đủ để làm cô lo lắng.
Có ba điều mà Lâm Duẫn Nhi sợ nhất đó chính là Trịnh Tú Nghiên khổ, Trịnh Tú Nghiên khóc và Trịnh Tú Nghiên gặp nguy hiểm. Nhưng hết lần này đến lần khác đều là vì nàng nên họ Lâm đó mới rơi vào nguy hiểm.
Thà rằng Lâm Duẫn Nhi dùng hết sức bình sinh mà đối chọi với Trịnh Tú Nghiên, có lẽ sẽ khiến Trịnh Tú Nghiên nhẫn tâm hơn một chút nhưng đằng này, cô lại cố tình nhu nhược khiến nàng không thể xuống tay.
Trên thế giới này, Lâm Duẫn Nhi là người duy nhất mà Trịnh Tú Nghiên lần lựa, nàng do dự khi ra tay. Bởi vì nàng yêu Lâm Duẫn Nhi cũng đồng nghĩa với việc nàng ban cho Lâm Duẫn Nhi một khả năng được làm tổn thương trái tim nàng.
Veronica nghe xong thì liền im lặng, gật gật đầu tỏ vẻ thỏa thuận. Lâm Duẫn Nhi thấy Veronica im lặng thì liền hỏi tiếp: "Rick! Khi nãy, là con cá mập tìm cách tông vào cánh cửa sắt đúng không?"
"Tôi nghĩ thế!" Rick đáp.
"Anh nghĩ thế?!" Lâm Duẫn Nhi cười khẩy, tỏ vẻ không hài lòng với đáp án đưa ra của Rick.
"Nghĩ thế ư? Các người nghĩ tôi dễ bỡn cợt như vậy sao?""Nó có thể phá hủy cái cửa sắt? Đùa nhau hả?" Lain lên tiếng.
"Tính kích cỡ của YS2 và chỗ trống để cựa quậy, nó có đủ sức để đẩy vài tấn như thế hoặc hơn cho mỗi lần húc. Cho nên một khi nó muốn vào thì ai ngăn được nó?" Lâm Duẫn Nhi cố ý nói lớn tiếng, ánh mắt cô vẫn xoáy sâu về phía Trịnh Tú Nghiên, đoạn cô lại cười khẩy: "Và nó tông cửa không chỉ để cho vui. Tôi đoán nó đang săn lùng chúng ta. Còn ý định của nó là gì thì tôi không biết?"
Lâm Duẫn Nhi nhếch miệng, đầu cúi xuống. Đến cuối cùng Trịnh Tú Nghiên vẫn muốn nhất mực giấu diếm sự thật?
"Em đã làm gì với những con cá mập đó?" Lâm Duẫn Nhi tiến đến chỗ của Trịnh Tú Nghiên, ánh mắt cô nhìn nàng đã không còn ôn nhu nữa. Hóa ra cô đã biết, biết từ lâu nhưng vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ này.
"Não của chúng không đủ to để có đủ số lượng protein nên William đã quyết định vi phạm hiệp ước Harvard. Rick, Simon và Veronica đã dùng liệu pháp Gen để tăng khối lượng não của chúng đồng thời tiêm thuốc kích thích phát triển não bộ của chúng."
Trịnh Tú Nghiên ngưng một chút, nàng đưa mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, cố đoán suy nghĩ của cô bây giờ.
"Não to hơn, phát triển hơn thì sẽ nhiều protein hơn. Tác dụng phụ là cá mập trở nên thông minh hơn. Chuyện này em cũng mới biết vài giờ trước khi đến đây! William có từng nói cho em biết phương pháp thu hoạch nhiều protein hơn nhưng em không nghĩ là anh ta đã nhanh chóng thực hiện đến vậy." Trịnh Tú Nghiên nói.
Trịnh Tú Nghiên tuy không tham gia vào việc tăng kích thước não cá mập nhưng nàng lại biết chuyện đó trước khi đặt chân đến Atlantis. Điều này khiến cho Lâm Duẫn Nhi không biết phải nói như thế nào, cô cũng không rõ bây giờ mình rốt cuộc nên biểu hiện như thế nào mới tốt. Rõ ràng nàng biết nơi này nguy hiểm nhưng vẫn đến, rõ ràng nàng biết William vi phạm hiệp ước nhưng lại không nói với cô.
Trịnh Tú Nghiên đem mọi chuyện đều nói ra hết, Lain nghe xong chỉ biết úp mặt vào lòng bàn tay của mình. Lâm Duẫn Nhi thì bất lực dùng tay xoa xoa thái dương trong khi những người tham gia trực tiếp vào việc vi phạm kia lại nhìn vào một nơi xa xăm nào đó.
"Mọi người hãy nghĩ rằng công trình này sẽ xóa sổ bệnh thoái hóa não đi, được không? Hãy nghĩ đến những thế hệ được cứu." Rick mở miệng.
"Vậy chúng ta cần bao nhiêu thuốc nổ đặt vào tai cậu để cậu sáng suốt ra. Hả?!" Lâm Duẫn Nhi khoanh tay và đá ánh mắt giễu cợt về phía Rick.
"Im YoonA! Cô chẳng hiểu gì cả. Tôi cũng thắc mắc vì sao một người ngu muội như cô lại được tôn vinh cơ đấy." Rick cười nhếch mép và nói.
"Ồ vậy sao? Anh lấy cỗ máy giết người thời xa xưa của Chúa và ban cho nó một ý thức. Sau đó lôi tất cả mọi người xuống cùng chơi trò trốn tìm cùng nó. Vậy thì đó không phải là một bước tiến nhảy vọt đâu! Đó là một bước nhảy xuống vực." Lâm Duẫn Nhi tiến đến gần Trịnh Tú Nghiên nhưng lời nói lại như có như không làm cho Rick câm miệng.
Lâm Duẫn Nhi sau đó nắm tay kéo Trịnh Tú Nghiên đến một góc khuất gần đó, áp chặt nàng vào tường. Thân thể nhỏ bé của Trịnh Tú Nghiên bị giam cầm trong hai tay của Lâm Duẫn Nhi và bức tường sau lưng.
"Tôi biết, em vì báo thù cho Trịnh gia mà đến. Nhưng em không cần phải lôi kéo thêm vài người vào ân oán của chúng ta nữa." Câu cuối cùng, Lâm Duẫn Nhi cố ý lên giọng, Trịnh Tú Nghiên cuối cùng vẫn không tin tưởng cô.
Lâm Duẫn Nhi hít một hơi rồi nói nhỏ, đủ cho cả hai người nghe: "Trịnh Tú Nghiên, chỉ là bởi vì tôi yêu em, cho nên mới để em có thể tùy hứng như vậy."
Trịnh Tú Nghiên lúc này bỗng dưng im lặng, nàng biết nàng có nói gì thì cũng vô dụng. Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt kia của Lâm Duẫn Nhi, đáy mắt đục ngầu ngập tràn vẻ xa lạ cùng thất vọng. Đáy mắt đó từng đẹp đẽ thế nào khi nó chỉ chất chứa hình ảnh của nàng cũng với bao nhiêu yêu thương và hy vọng. Mà tất cả chẳng qua cũng chỉ là đã từng.
"Tôi và em cùng dằn vặt nhau cả đời. Chỉ cần em bảo đảm em có thể toàn mạng rời khỏi nơi này, tôi liền để em đến hành hạ tôi." Lâm Duẫn Nhi nói nhỏ vào tai của Trịnh Tú Nghiên, từng lời từng chữ đều khắc sâu trong tâm trí nàng. Trịnh Tú Nghiên nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp để cho một dòng lệ chảy xuống gò má nàng, nhưng nàng không để cho Lâm Duẫn Nhi thấy.
Lâm Duẫn Nhi vẫn ngốc như vậy, đến cuối cùng thì cô vẫn như thế, vẫn mong muốn nàng được an toàn mà rời khỏi.
"Vậy Duẫn cũng hứa với em, cả đời này đều đến làm khổ em, được không?" Trịnh Tú Nghiên không kiềm được nước mắt nữa rồi. Trái tim nàng đau đớn, nó siết chặt hơi thở của nàng lại, nàng yêu Lâm Duẫn Nhi, kiếp này có lẽ được định trước sẽ chỉ đau lòng vì một mình cô.
"Tôi không chắc đâu. Có lẽ tôi sẽ đi đến đâu đó như địa ngục chẳng hạn." Lâm Duẫn Nhi cười khẩy rồi tự đẩy người mình ra xa Trịnh Tú Nghiên nhưng cô nàng họ Trịnh kia đã giữ chặt eo của Lâm Duẫn Nhi không cho cô thoát ra.
Trịnh Tú Nghiên cho rằng định mệnh đã sắp đặt như thế nào thì bản thân nàng sẽ thuận theo như thế ấy. Định mệnh là thứ mà chúng ta không thể tránh được, thứ duy nhất chúng ta có thể làm là lựa chọn cách giải quyết thế nào khi đối mặt với định mệnh. Hóa ra định mệnh không tránh được, cái tránh được là lựa chọn.
Trịnh Tú Nghiên đời này kiếp này lựa chọn ở cạnh Lâm Duẫn Nhi, cho dù đó là địa ngục u tối hay thiên đường rực rỡ.
"Em không ngại xuống địa ngục, chỉ sợ địa ngục không có Duẫn." Trịnh Tú Nghiên khéo léo dùng một câu nói mình học được trong tiểu thuyết trên mạng để nói với Lâm Duẫn Nhi. Đoạn nàng ôm chặt cổ của Lâm Duẫn Nhi, kéo cô gái cao hơn cúi xuống và nói nhỏ vào tai họ Lâm, đoạn nàng trải một nụ hôn dài kéo từ vành tai đến cổ, đến gò má và cuối cùng đặt ở môi cô. Hai cánh môi nàng mấp máy: "Em yêu Duẫn. Đời này định là không đổi. Em chỉ là đang đợi kẻ đứng sau tấm rèm bước ra thôi."
"Lần này em cược hơn lớn. Cược luôn cả tính mạng mình vào trong đó." Lâm Duẫn Nhi cười.
"Sau khi xem tập hồ sơ của William, em đoán những con cá mập ở đây là một trong những sát thủ được tâm đắc nhất, chất kích thích được bơm vào não làm cho protein trong não chúng nhiều thêm dùng để chữa bệnh thoái hóa não. Bản thân chúng được huấn luyện để trở thành những sát thủ, sẽ tốt hơn khi chúng trở nên thông minh, vì như thế chúng sẽ thay thế quân đội trong việc chống lại quân xâm lược và bảo hộ đất nước. Hãy tưởng tượng xem khi máy báy không người lái đang bị đe dọa bởi những hacker thì thứ này được xem là vũ khí tối cao." Trịnh Tú Nghiên thở dài rồi nói trong một hơi, đoạn nàng ngưng lại và nói tiếp: "William ra lệnh cho Veronica bơm thêm một mũi thuốc kích thích vào não cá mập, việc này khoảng 2 đến 3 giờ trước khi lên máy bay em mới được biết và biết do vô tình xem qua tập hồ sơ của William. Em muốn biết rốt cuộc là ai mới là con át chủ bài trong sự kiện Trịnh gia năm đó."
"Và giờ em đang nói cho một trong hai người mà em đang nghi ngờ?" Lâm Duẫn Nhi bày ra dáng vẻ cợt nhã trêu đùa từng điểm nhạy cảm trên cơ thể Trịnh Tú Nghiên. Thì ra cô đã biết, đã sớm biết nàng nghi ngờ cô nhưng cô vẫn im lặng, vẫn sẵn sàng rơi xuống cái hố do nàng bày sẵn.
"Nếu như Duẫn thật sự làm em thất vọng thì em sẽ đem Duẫn xuống hoàng tuyền cùng em." Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi bằng ánh mắt sắc như dao cạo. Nàng mỉm cười tươi rói đưa tay chỉnh lại những sợi tóc phủ lòa xòa trên gương mặt thanh tú của cô.
"Tôi biết em đang vướng bận cái gì trong lòng. Nhưng xin em hãy nhớ cho, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em." Lâm Duẫn Nhi lên giọng đều đều rồi buông nàng ra và nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của nàng.
---
Ps: Sen họ Lâm vùng lên =)))
Ps2: có ai nhớ tui hôn?? =)) chắc ko ai nhớ đâu ha =))) tác giả dởm quá mà =)))