Chương 29

"Tôi sẽ thả con cá mập vằn trong 30 giây nữa. YoonA, cô nghe rõ không?" Simon thông qua bộ đàm báo cho Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi đang bơi nhè nhẹ trong một cái đường đi được làm từ Titanium, đường ống này sẽ giúp cô an toàn làm nhiệm vụ mà không bị lũ cá mập tấn công.

"Nghe rõ! Tôi đang bơi vào!" Lâm Duẫn Nhi đám lại, tay cầm chắc khẩu súng gây mê.

Phía trên mặt hồ, Lain nhanh chóng đi đến chỗ điều khiển, mỉm cười nhìn xuống mặt hồ và nói: "Các bé đến giờ ăn rồi!" Và cậu ấy gạt cần điều khiển xuống. Ngay tức thì, một con cá mập sống bọc lưới xung quanh được thả xuống.

Lâm Duẫn Nhi ở dưới nước vẫn nhẹ nhàng di chuyển thoăn thoắt như chú rái cá, cô bỗng dừng lại và quan sát.

Khi con cá mập bọc lưới được thả xuống, nghe thấy tiếng động, ba con cá mập YS1, YS2 và YS3 lập tức lao đến cấu xé con mồi. Bọn chúng như những tên sát thủ khát máu chực chờ cơ hội để tấn công mục tiêu, những cái hàm sâu hun hút với những chiếc răng sắt nhọn như những thanh gươm. Những cú đớp nhanh lẹ nhưng không kém phần chính xác.

Tất cả những yếu tố này đều góp phần làm cho những con cá mập của phòng thí nghiệm Atlantis này trở nên khác biệt với những con cá mập ngoài tự nhiên.

Phía trên tháp canh, một binh lính đã báo xuống phòng thí nghiệm rằng ở trên mặt biển có bão rất to.

"Đề nghị kiểm tra các bộ phận quan sát l*иg ngăn và hồ cá." Rick mặc kệ thông báo của binh lính nọ và vẫn tiếp tục nhiệm vụ.

"Tôi không tin rằng có thể thấy rõ dưới đó." Simon nói, anh ta nhìn lên màn hình máy tính và tiếp tục hỏi Lâm Duẫn Nhi: "YoonA, cô nghe rõ không?"

"YoonA!" Lain gọi Lâm Duẫn Nhi và bắt đầu điều chỉnh máy quay dưới nước cùng với hệ thống âm thanh.

"Được rồi! Tôi đang tiến vào hành lang." Lâm Duẫn Nhi trả lời lại. Trịnh Tú Nghiên từ đầu đến cuối nàng vẫn thủy chung ngồi quan sát Lâm Duẫn Nhi qua màn hình máy vi tính.

"Chúng tôi đã thấy cậu nhưng có vẻ cơn bão phía trên đã khiến cho hình ảnh hơi mờ." Simon nói, hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại khi hình ảnh trên màn hình không hề rõ ràng.

"Không vấn đề gì!" Lâm Duẫn Nhi đáp, chân cô vẫn liên tục đạp nước và tiến về phía trước.

Trịnh Tú Nghiên nghe Lâm Duẫn Nhi nói xong lại cười như không cười nhìn về phía màn hình, nơi đang có hình ảnh "chú rái cá" nghiêm túc làm nhiệm vụ. Nàng biết, chẳng có gì làm khó được cô.

Lâm Duẫn Nhi ở dưới nước tiếp tục bơi, ánh mắt cô liên tục đảo xung quanh để tìm kiếm lũ cá mập, có vẻ như sự tĩnh lặng đang làm cho không chỉ một mình bác sĩ Lâm phát điên lên mà sự yên ả đáng sợ này cũng treo ngược cả trái tim đang thấp thỏm lo lắng của Trịnh Tú Nghiên.

Giây phút nào Lâm Duẫn Nhi còn ở dưới nước là giây phút mà Trịnh Tú Nghiên chưa thể thở phào nhẹ nhõm. Là vì điều gì mà nàng lo lắng đây? Là vì Lâm Duẫn Nhi hay vì nhiệm vụ?

Sau một hồi im ắng của làn nước xanh thì hai con cá mập đã phát hiện ra Lâm Duẫn Nhi, chúng đồng loạt tấn công hai bên sườn của l*иg ngăn.

"Từ khi nào chúng trở nên đồng bộ hóa như thế vậy?" Lain hốt hoảng vì đợt tấn công bất ngờ của hai con cá mập. Không khí bây giờ của phòng thí nghiệm thật căng thẳng, không ai có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý nào cho việc này cả.

Lâm Duẫn Nhi giương súng lên định bắn thuốc mê vào con cá mập nhưng bất ngờ thay con cá mập chợt lùi lại, nó bơi lùi người về phía sau. Sau đó cả hai con cá mập không hẹn nhau mà cùng bơi lên trên l*иg ngăn và rồi bơi đi mất hút.

Hành động kỳ lạ của hai con cá mập làm cho không chỉ Lâm Duẫn Nhi sững sốt thừ người ra mà kể cả những người ở trong phòng thí nghiệm đang quan sát cũng cảm thấy khó hiểu.

"Ai nói cho tôi biết rằng tôi đang nhìn nhầm đi. Hai con cá mập đó nhận ra súng?" Trịnh Tú Nghiên khoanh hai tay lại, lạnh lùng nhả ra hai câu. Vẻ băng lãnh của nàng đã thành công đóng băng không khí xung quanh nhưng có ai biết được rằng trong lòng nàng đang lo lắng như lửa đốt.

"Thật vô lý, cá mập không thể bơi lui." Lain nói, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh ta, hàng lông mày cau chặt.

"Phóng to lên đi Lain!" Rick yêu cầu, nãy giờ anh ta cũng không thể ngồi yên, tình hình bây giờ gần như đã vượt quá tầm kiểm soát.

"Chúng ta mất hình ảnh ở hố ngăn YS2!" Rick nói khi trên màn hình không hiển thị hình ảnh.

"Đợi một lát!" Lain nói, đoạn anh ta ấn nút và tìm cách chỉnh sửa. Tất cả mọi người kể cả Trịnh Tú Nghiên cũng đều tập trung chú ý vào màn hình đang bị mất tín hiệu. Vài giây sau, Lain vừa quay sang một cái màn hình còn tín hiệu thì anh ta sững sốt khi cái hàm cá mập đang đối diện với máy quay ở cự ly rất gần và hình ảnh ở màn hình cũng mất ngay sau đó.

Ở dưới nước, những cột đèn cũng không còn chiếu sáng nữa mà đồng loạt tắt hết, để lại một không gian u tối đến ghê rợn. Rick sững sờ không dám tin vào mắt mình nữa, anh ta dùng một tay bao phủ lấy miệng mình và lùi dần ra xa màn hình vi tính.

Trịnh Tú Nghiên thật sự không dám tin vào mắt mình nữa. Lâm Duẫn Nhi vẫn đang ở ngoài đó, chung một không gian với những con quái vật biển cả. Mà nàng thì bất lực không thể theo dõi bước chân của cô và không thể giúp cô.

Trịnh Tú Nghiên, rốt cuộc nước cờ này nàng đi, là đúng hay là sai đây?

Lâm Duẫn Nhi bật đèn từ cây súng lên, ánh sáng màu vàng nhạt như một cây gậy dài sáng lấp lánh xuyên qua màn nước đen như mực. Lâm Duẫn Nhi bấm nút mở cửa l*иg ra và bơi ra khỏi l*иg ngăn, lúc này, cô và lũ cá mập kia chính thức mặt đối mặt, không hề có bất kỳ rào chắn an toàn nào nữa cả.

"YoonA! Cô nghe rõ không?!" Simon lên tiếng, anh cố gắng liên lạc với Lâm Duẫn Nhi nhưng hồi đáp lại lời nhắn của anh là một không gian yên tĩnh đến lạ lùng, không có tiếng đáp trả cũng không có tín hiệu nào cho biết là Lâm Duẫn Nhi có ở đó.

Trong khi đó, Lâm Duẫn Nhi vẫn đang chăm chú bơi dưới nước, vừa bơi vừa tìm kiếm hung thần biển cả thì ở phía sau cô, con cá mập cũng đang bơi nhè nhẹ theo ánh đèn từ cây súng. Lâm Duẫn Nhi tìm kiếm mục tiêu của cô và con cá mập thì theo phía sau cô.

"YoonA! Cô có nghe rõ không? Cô còn ở đó chứ? Thôi nào Im YoonA đừng đùa nữa, không vui đâu!!!" Simon lặp đi lặp lại câu nói đó trong vô vọng. Tất cả mọi người đều bất lực nhìn nhau rồi nhìn vào màn hình vi tính đã bị mất tin hiệu. Chưa bao giờ họ cảm thấy không thể chống đỡ như vậy, niềm tự hào về bản thân họ trong phút chốc đều sụp đổ.

Trịnh Tú Nghiên cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh hết mức có thể, nàng nhớ lại giây phút mà nàng bất khả kháng nhất, giây phút mà nàng buông xuôi mọi thứ mặc cho tên thổ dân khi dễ mình thì Lâm Duẫn Nhi xuất hiện, bảo vệ tính mạng của nàng.

Còn trong lúc Lâm Duẫn Nhi ở ngoài kia, đối mặt với một sinh vật hung dữ, không rõ sống chết, Trịnh Tú Nghiên nàng chỉ có thể đứng đây và lo lắng một cách vô dụng.

Lâm Duẫn Nhi là một đứa ngốc chỉ biết nhận đau thương về mình và đem tiếng cười cho người khác. Cô ấy không hề hiểu rằng chúng ta chỉ có thể hạnh phúc khi chúng ta cho đi và được nhận lại, chứ không phải một mình một người trao đi yêu thương và không được nhận lại hoặc thậm chí thứ được đổi lại cuối cùng chỉ toàn là thương tổn.

Trịnh Tú Nghiên, không phải ai Lâm Duẫn Nhi cũng đối xử như vậy đâu, chỉ có duy nhất một người được nhận sự đối đãi đặc biệt đó.

Trong đời Lâm Duẫn Nhi, nụ cười chân thật nhất của cô, tính cách và con người thật của cô cũng chỉ thể hiện khi cô đứng trước mặt nàng. Sự quan tâm, ánh mắt ôn nhu và cử chỉ ân cần của cô cũng chỉ dành cho một mình nàng.

Có người mắng Lâm Duẫn Nhi ngốc nghếch, chờ đợi một người đã rời xa mình là không đáng, tốt hơn là nên đi tìm người khác nhưng Lâm Duẫn Nhi chỉ cười trừ vì trong tâm cô biết được, Trịnh Tú Nghiên xứng đáng với những gì cô bỏ ra. Nếu tìm người khác, họ cũng sẽ không thể lắp đầy trái tim cô, họ sẽ thiệt thòi vì họ sẽ mãi không thể nào vượt qua cái bóng quá lớn mang tên Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên từng ở trước mặt Lâm Duẫn Nhi nói rằng nàng yêu sai người, sai cả thời điểm.

Thật ra thời gian không có đúng hoặc sai, chẳng qua là do Trịnh Tú Nghiên đem tất cả mọi sai lầm đổ hết cho thời gian để trốn tránh lỗi lầm thuộc về nàng và Lâm Duẫn Nhi. Thời gian chỉ là yếu tố đưa hai người đến gặp nhau còn con thuyền tình yêu của họ là do họ tự cầm lái. Trong tâm hai người vẫn luôn hướng về nhau, con tim vẫn nồng nhiệt muốn ôm lấy đối phương như ngày nào.

Thời gian sẽ chứng minh tất cả, sẽ vạch trần tất cả, sẽ mang những người yêu nhau trở về lại với nhau.

Ánh mắt của Rick nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, có một tầng sương mỏng đã trú ngụ ở nơi đó. Rick không thể tin được sự ra đi của người đồng nghiệp, Lâm Duẫn Nhi chính là đội trưởng ở nơi này, một con người tài năng và hoạt bát, bây giờ lại hi sinh thân mình vì hàng triệu con người mắc bệnh thoái hóa não. Trong khi đó, Simon cố gắng liên lạc qua bộ đàm với Lâm Duẫn Nhi trong vô vọng.

Vậy là con người đó, đã rời xa nàng rồi sao?

...

Jessica: "Vậy là con người đó, đã rời xa mình rồi sao?"

Tác giả: "Ờ, chắc vậy" =)))))))))

Ps: Bữa trước có nói là định lặn một thời gian vì vụ của Pany nhưng có vẻ sự việc đang lắng xuống với dạo này đang rảnh nên sẽ siêng năng viết, vài bữa nữa là đi thi rồi :((( cuộc đời toàn những niềm đau :(((