Phi cơ nhanh chóng cất cánh bay về đất liền.
Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng đã ngồi yên đọc sách, tạm dẹp bớt nỗi đau thương trong lòng qua một bên, chọn một bản nhạc rồi an tĩnh chọn một cuốn sách ra đọc. Cô muốn bản thân phân tâm, không nghĩ đến những lời nói của Trịnh Tú Nghiên nữa, cô là như vậy, là người luôn nghĩ theo hướng tốt để bản thân không tổn thương.
Trịnh Tú Nghiên thì quá mệt mỏi nên đã thiếp đi, được một lúc lâu sau thì đột nhiên đầu nàng trượt dài ra khỏi ghế và an toàn đáp xuống vai cô. Chuyện tình cờ này ban đầu khiến cho Lâm Duẫn Nhi giật mình nhưng cô phải kiềm chế lại, nếu không nàng sẽ tỉnh giấc mất.
Lâm Duẫn Nhi khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn Trịnh Tú Nghiên lúc ngủ, nàng vẫn đẹp như vậy, lúc ngủ vẫn đáng yêu như một con mèo nhỏ nhắn. Cô vươn tay khẽ vuốt tóc nàng, sửa lại tư thế của mình một chút để nàng cảm thấy thoải mái rồi cũng dựa người vào thành ghế, tiếp tục nghiên cứu tài liệu cho nhiệm vụ tiếp theo. Bàn tay của Trịnh Tú Nghiên trong vô thức đặt lên bụng của Lâm Duẫn Nhi, níu kéo vạt áo của cô.
Hành động này của nàng khiến hàng lông mày xinh đẹp của thiếu nữ tóc vàng khẽ cau lại, thì ra Trịnh Tú Nghiên đến cả khi ngủ, cũng cảm thấy thiếu an toàn như thế này sao?
...
Không khí lãng mạn giữa cặp đôi Lâm-Trịnh đang tiến triển tốt đẹp thì sau đó đã nghe thấy tiếng hét muốn thủng màn nhĩ của thủ lĩnh Kim Thái Nghiên.
"Mấy đứa! Sắp tới nhà, mấy đứa mau chuẩn bị, đứa nào đang ngủ tỉnh ngay, đứa nào đang sơn móng tay cất vô liền, đứa nào đang có ý định đen tối thì mau chóng thu liễm."
Ngay lập tức Hoàng Mỹ Anh cất ngay lọ sơn móng, Trịnh Tú Nghiên thì giật mình ngồi phắt dậy, riêng Lâm Duẫn Nhi thì kiềm chế máu nóng muốn bay lại xé xác Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên cản trở Lâm Duẫn Nhi làm anh hùng, bây giờ còn muốn cản trở cô ngắm mĩ nhân. Rốt cuộc kiếp trước cô đã mắc nợ gì tên họ Kim đó chứ?
"Cậu thì không mắc nợ tớ, cậu nợ người kế bên cậu đó." Kim Thái Nghiên nói nhỏ vào tai Lâm Duẫn Nhi, cô nàng thủ lĩnh họ Kim lúc nào cũng như đi guốc trong bụng của cô khiến cô nhiều lần đang uống nước thì sặc, đang ăn thì nghẹn. Đúng mà hồn ma ám dai không thể tưởng, đã vậy còn không có loại bùa chú nào có thể làm Kim Thái Nghiên tiêu tan, quả thật kinh dị, quá kinh dị.
Kim Thái Nghiên đang đi về hướng ngược lại với chỗ của Lâm Duẫn Nhi thì cô dừng lại, mặt hơi nghiêng về phía sau, nói: "Đừng có hòng rủa xả tớ trong bụng. Tớ sẽ còn ám cậu dài dài." Và sau đó là một chuỗi tiếng cười có sức ám ảnh của Kim Thái Nghiên trong khi Lâm Duẫn Nhi bực bội đeo tai nghe vào vặn to nhạc trong điện thoại.
...
Khi phi cơ đáp xuống, Quyền Du Lợi, Từ Châu Hiền, Thôi Tú Anh cùng với Quyền Châu Du đã đứng chờ sẵn.
Lâm Duẫn Nhi vừa bước xuống phi cơ, cô thấy Thôi Tú Anh ngồi trên xe lăn mỉm cười và vẫy tay với mình, cô đã không thể kiềm nén xúc động mà chạy nhanh đến ôm chầm lấy Thôi Tú Anh.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh. Tớ nghĩ..." Lâm Duẫn Nhi siết chặt Thôi Tú Anh, định nói tiếp nhưng bị Thôi Tú Anh chặn họng: "Cái miệng như cái mồm, mẹ kiếp, hết tên Quyền Du Lợi rồi đến cậu trù ẻo tôi. Cậu có phải muốn sớm kế vị ngôi thực thần của tôi? Hả?"
"Nào có, tớ soán ngôi luôn rồi chứ kế vị cái nỗi gì nữa." Lâm Duẫn Nhi buông Thôi Tú Anh ra rồi bẹo má cô nàng đang ngồi trên xe lăn.
"Tú Anh..." Trịnh Tú Nghiên xuất hiện từ phía sau Lâm Duẫn Nhi.
"Tú Nghiên, cậu trở về rồi à?" Thôi Tú Anh định nói tiếp nhưng Kim Thái Nghiên ngăn lại: "Con bà nó chứ các cậu không thấy nắng nóng sao mà cứ khoái đứng đây tám nhảm vậy? Người gì đâu tánh kỳ, ra ngoài nắng ngồi chơi rồi lát than vì sao trời không râm."
Kim Thái Nghiên vừa dứt lời thì cả đám người cùng cười to, Lâm Duẫn Nhi bế Quyền Châu Du từ tay Hoàng Mỹ Anh rồi nói: "Có nhớ mẹ Duẫn không nào?"
"Có ạ. Con nhớ cả mẹ Nghiên nữa." Quyền Châu Du hôn một cái rõ to vào má Lâm Duẫn Nhi khiến cho Quyền Du Lợi ghen tỵ đến tím tái mặt mày, phải có Từ Châu Hiền an ủi thì cô nàng mới thôi sân si.
"Con nhớ mẹ hả?" Kim Thái Nghiên cười hì hì rồi nhanh nhẹn từ trong đám người chen lên.
"Không ạ. Con nhớ mẹ Tú Nghiên." Con bé không hề để ý lễ nghĩa mà phang một câu làm cho Kim Thái Nghiên sượng ê cả mặt.
"Quyền Du Lợi, cậu lo mà dạy con cái cho tốt vào!!!" Kim Thái Nghiên bực tức hét lớn còn Quyền Du Lợi và Thôi Tú Anh ở bên kia đã cười đến run người đứng không vững.
"Con muốn ôm mẹ Tú Nghiên." Quyền Châu Du giang đôi tay bé bỏng ra trước mặt Trịnh Tú Nghiên.
"Lại đây với mẹ nào." Trịnh Tú Nghiên cười hiền rồi đón con bé từ trên tay của Lâm Duẫn Nhi trong khi cả đoàn người lần lượt bước đi.
Trịnh Tú Nghiên hôn vào má con bé rồi tiến về phía trước theo hướng đoàn người, Lâm Duẫn Nhi hít một hơi, cho tay vào túi quần rồi lẽo đẽo bước sau lưng nàng.
"Mẹ Nghiên, tại sao mẹ Duẫn không đi ngang hàng với chúng ta mà lại đi phía sau chúng ta vậy ạ?"
Trịnh Tú Nghiên nghe xong liền im bặt, nàng nhớ lúc trước, bao giờ Lâm Duẫn Nhi cũng đi phía sau nàng, cách nàng chừng ba bước chân. Bao giờ cũng thầm lặng đứng phía sau như vậy.
Năm đó, Hoàng Mỹ Anh còn nói Lâm Duẫn Nhi chính là cái bóng cao gầy, còn nàng là vị công chúa mặt lạnh kiêu ngạo. Hệt như câu chuyện về một nàng công chúa và kẻ hầu cận trung thành.
...
"Tú Nghiên! Tớ muốn nói với cậu chuyện này." Thôi Tú Anh tự đẩy xe lăn tiến về phía của Trịnh Tú Nghiên. Cô nhân lúc Lâm Duẫn Nhi không có ở đây mà muốn giúp họ Lâm kia gỡ rối.
"Nếu là về sự kiện năm đó thì cậu đừng nói." Trịnh Tú Nghiên đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn hoa nhà Kim Thái Nghiên, nàng cười mỉm đáp lại.
Xem nào hoa hồng màu đỏ, màu vàng, màu trắng đều có đủ, cả hoa oải hương màu tim tím thơ mộng cũng góp sắc, vài chậu xương rồng nhỏ nhắn được đặt trên một cái kệ. Trịnh Tú Nghiên thích xương rồng lắm, vì nó có sức sống rất mãnh liệt, rất mạnh mẽ, nó có thể sống trong những vùng đất cằn cõi, oằn mình hứng chịu gió sương, thiếu thốn nước và chất dinh dương nhưng nó vẫn kiên trì tồn tại, dù cho nó chỉ đứng có một mình giữa chốn hoang mạc đó. Những cái gai là thứ vũ khí sắc bén nó dùng để chống trả lại kẻ thù.
Trịnh Tú Nghiên cũng thích hoa hồng lắm, vì nó cũng là loài thực vật có gai, nhưng có kiêu sa lộng lẫy và có chút gì đó gọi là "quý tộc" hơn hẳn "đám thường dân" tên "xương rồng". Mỗi cái gai đó nhắc nhở người ta phải trân trọng vẻ đẹp của hoa hồng và thức tỉnh con người ta khỏi sự quyến rũ mê hoặc của sắc hoa tươi thắm. Chung quy, hai loài thực vật trên đều có nét gì đó giống với tính cách của Trịnh Tú Nghiên, kiên cường mà cô độc, xinh đẹp nhưng lẻ loi.
"Năm đó, cậu chỉ nghe một nửa của câu nói." Thôi Tú Anh coi lời của nàng như gió thoảng.
"Thôi! Tú! Anh!" Nàng gằn từng tiếng, giọng điệu lạnh xuống như muốn đóng băng cả bầu không khí xung quanh. Thường thì khi nàng ra cái giọng này, Thôi Tú Anh sẽ tự biết thân biết phận mà im miệng nhưng hôm nay Thôi Tú Anh ăn gan hùm mật gấu rồi nên bạo dạn nói tiếp: "Năm đó cậu thật sự hiểu lầm Lâm Duẫn Nhi rồi...cậu ấy..."
Thôi Tú Anh vừa định nói tiếp thì Trịnh Tú Nghiên đã quay phắt lại, có thể thấy những giọt sương long lanh chực trào ra trên khóe mắt. Trịnh Tú Nghiên lúc này cứ như biến thành một người khác, nàng bỗng nhiên trở nên hung dữ như một con mèo bị người khác đạp trúng đuôi vậy. Đúng, chuyện năm đó là một vết thương trong lòng nàng, người ta bảo rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thươn. Sai rồi, thời gian không chữa lành bất kỳ vết thương nào cả, nó chỉ biến vết thương thành vết sẹo.
"Thôi Tú Anh, năm đó Tú Tinh đúng là đi vào ma đạo nhưng con bé lúc đó đã rất yếu rồi, Lâm Duẫn Nhi không cần phải nôn nóng sợ con bé chạy đi mất. Gấp gáp quá cho nên không kịp lo cho bản thân mà đã lo tới phần của Tú Tinh. Sẵn đây tớ cũng muốn gửi lời cảm ơn đến Lâm Duẫn Nhi. Còn nữa, còn có cả vết dao Lâm Duẫn Nhi đâm vào hông em gái tớ." Trịnh Tú Nghiên nói rồi toang bỏ đi. Tại sao, tại sao mọi người cứ cư xử như thể nàng làm sai vậy?
"Tớ cũng nói cho cậu biết, Lâm Duẫn Nhi mà cậu nói đúng thật là rất nhiều chuyện, quả thật cũng rất gấp gáp, gấp đến mức cố tỏ ra bản thân không sao, cố điều chỉnh giọng nói của mình cho bình thường, cậu ấy lo sợ em cậu không qua khỏi vì mất nhiều máu nên mới gọi điện hối thúc tớ đưa xe cứu thương đến cứu em cậu." Thôi Tú Anh trầm giọng, nước mắt cô cũng rơi ra.
Hai người họ, không ai lớn tiếng với ai nhưng cuộc đối thoại này dường như lại rất kịch liệt, cũng rất căng thẳng.
"Tú Anh, mau đi tìm Tú Nghiên và Tú Tinh, họ đã đi rồi, tớ đang bị thương." Lâm Duẫn Nhi lấy điện thoại trong túi xách của Trịnh Tú Nghiên để lại gọi cho Thôi Tú Anh.
"Cậu đang ở đâu?"
"Đường X, khu Y, thuộc phạm trù khu đất của Trịnh gia. Mau lên. Tú Nghiên và Tú Tinh sẽ đi khỏi đây mất." Lâm Duẫn Nhi hối thúc, đoạn thở hổn hễn, cô cố điều chỉnh giọng nói của mình thật bình thường "Cậu phải nhanh đưa xe cấp cứu tới, Tú Tinh sẽ không qua khỏi vì mất nhiều máu quá đó.""Từ từ nói, cậu đang ở đâu vậy?" Thôi Tú Anh mất bình tĩnh, cô thầm suy đoán Lâm Duẫn Nhi đã mất tích, bây giờ lại dùng điện thoại của Trịnh Tú Nghiên gọi cho cô, ắt hẳn chuyện này phải liên quan ít nhiều đến vị mỹ nữ họ Trịnh kia."Tú Tinh tấn công và đưa tớ đến đây. Nhưng bây giờ điều đó không quan trọng, chốt điểm là cậu phải mau lên, cậu phải mau đưa xe cấp cứu và bác sĩ tới, Tú Tinh sắp không chịu được đó. Mau đến cứu con bé." Lâm Duẫn Nhi thúc giục, giọng điệu cũng sắp không còn khí lực nữa."Được! Tớ tới ngay đây!" Thôi Tú Anh cúp may rồi liên lạc với phía bệnh viện yêu cầu xe cấp cứu đến địa điểm Lâm Duẫn Nhi nói, sau đó cô cùng Hoàng Mỹ Anh dẫn tốp cảnh sát tinh nhuệ lên đường đến đó.Nhưng Thôi Tú Anh chưa kịp đến đã bị một chiếc xe tải do một tài xế ngủ gục tông phải, lúc cô mê man bất tỉnh, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Duẫn Nhi, tớ xin lỗi..."Lúc đó Thôi Tú Anh đã nghĩ rằng tại sao lại có người ngu ngốc như Lâm Duẫn Nhi cơ chứ, cậu ấy bị bắt cóc, mọi người còn chưa biết vết thương của cậu ấy ra sao mà cậu ấy đã lo sợ Trịnh Tú Tinh không qua khỏi, đúng là một con nhỏ ngu ngốc. Nhưng trong thật tâm, Thôi Tú Anh biết Lâm Duẫn Nhi làm như vậy là vì ai.
Trịnh Tú Nghiên sững người lại khi nghe câu nói của Thôi Tú Anh.
"Chính mắt tớ thấy cậu ấy hỏi các bác sĩ về thực tập sinh Trịnh Tú Tinh và cậu ấy đã vui mừng thế nào khi em gái cậu được khen ngợi. Vậy thì thù oán lấy đâu ra? Rồi vết dao năm đó, cậu có chắc cậu đứng đủ gần để thấy rõ ràng." Quyền Du Lợi đi từ trên lầu xuống, cô thừa nhận mình nghe hết toàn bộ đoạn hội thoại của Trịnh Tú Nghiên và Thôi Tú Anh.
Quyền Du Lợi vốn không muốn nhắc lại quá khứ, nhưng cô không muốn Lâm Duẫn Nhi bị hiểu lầm oan ức như vậy được. Chuyện xảy ra năm đó, ai đúng ai sai không thể nói một câu là giải quyết được, mỗi người ai cũng có nỗi khổ riêng cho mình, làm sao mà chu toàn hết những việc trong cuộc sống được.
"Cứ cho là một nhát dao đó là Lâm Duẫn Nhi đâm Trịnh Tú Tinh đi, vậy thì vết thương ở trên đầu cậu ấy, những vết thương trên lưng cậu ấy. Trịnh Tú Tinh, em ấy tính sao đây? Còn một phát đạn ở vai, là đỡ giúp cậu. Trịnh Tú Nghiên, cậu trả bằng cách nào?" Kim Thái Nghiên tức tối nói lớn, khóe mắt của cô đã long lanh nước khi nghĩ đến những gì họ Lâm kia phải chịu đựng. Lâm Duẫn Nhi ngu ngốc chọn cách im lặng thì không nói đi, Trịnh Tú Nghiên cứ một lần bỏ rơi rồi một lần lạnh lùng với Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi thì có tội gì chứ?
"Vết thương ở đầu?" Trịnh Tú Nghiên sững người.