Buổi sáng sớm, ánh mặt trời lên cao, những tia nắng len lỏi qua những kẽ lá chiếu rọi xuống mặt đất. Cả khu rừng tràn trề sức sống, tiếng chim hót líu lo như chào đón ánh sáng của một ngày mới.
Bên trong chiếc xe địa hình với cánh cửa khóa chặt, có một thân hình nhỏ bé đang nằm sấp trên người của một cô gái cao hơn. Trịnh Tú Nghiên mặc áo sơ mi của Lâm Duẫn Nhi, nàng ngóc đầu dậy khỏi cái l*иg ngực ấm áp của cô thì mới phát hiện, cả đêm qua, nàng đã nằm ngủ trên người của Lâm Duẫn Nhi, còn người bên dưới thì nằm trên một cái mền dày phủ trên cái ghế được hạ xuống hết cỡ.
Lâm Duẫn Nhi vẫn nguyên vẹn như Lâm Duẫn Nhi của nhiều năm về trước, khi ngủ mang một bộ dạng bình yên tựa như nữ thần. Trịnh Tú Nghiên khẽ cựa quậy để thoát ra khỏi cái vòng tay đang ôm chặt eo của nàng nhưng không được, Lâm Duẫn Nhi ôm nàng quá chặt. Nàng tự hỏi cả đêm qua nàng và cô luân phiên hành hạ nhau như vậy mà sáng nay cô còn sức ôm chặt nàng không buông hả?
"Đừng động, ngủ thêm một lát nữa đi." Lâm Duẫn Nhi ậm ừ trong họng rồi kéo Trịnh Tú Nghiên ngã xuống l*иg ngực của cô.
"Cô nhuộm tóc?" Trịnh Tú Nghiên không muốn ngủ nữa, nàng nằm trên người Lâm Duẫn Nhi, tay vân vê xương quai xanh xinh đẹp của cô rồi tự nhiên thốt ra câu đó.
"Màu đẹp không?" Lâm Duẫn Nhi bật cười rồi vuốt nhẹ mái tóc của nàng. Bốn chữ "vì muốn quên em", Lâm Duẫn Nhi lặng lẽ nuốt xuống, cô sẽ không bao giờ nói ra, vì như thế sẽ khiến Trịnh Tú Nghiên tự trách chính bản thân nàng ấy. Những chuyện đó không quan trọng, chỉ cần Lâm Duẫn Nhi còn sống thì cô sẽ còn vì Trịnh Tú Nghiên làm rất nhiều thứ.
Màu tóc đẹp không ư? Nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào. Có lẽ con người ai rồi cũng phải thay đổi. Màu đen của tóc biến thành màu vàng, tựa như câu chuyện đó sau bốn năm đã trở thành chuyện cũ, không ai muốn nhắc tới. Người khư khư giữ lấy quá khứ chỉ có một mình Trịnh Tú Nghiên, còn những người khác có chăng đã muốn quên đi.
...
"Cô đang làm gì vậy?" Trịnh Tú Nghiên từ trên xe đi xuống, nàng đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc trong balo để chuẩn bị cho chuyến đi bộ lần này. Xe đã bị hỏng lốp, có thể là do con thú nào đó làm ra trong lúc họ đi vào rừng đợt đầu tiên.
Lâm Duẫn Nhi cầm dao vuốt nhọn một nhánh cây vừa tay cầm của người, sau đó cô mở một cái hộp lớn màu đen, trong đó là những mũi tên và cả một cây cung tên được xếp lại gọn gàng. Trịnh Tú Nghiên nhớ lại trước đây Lâm Duẫn Nhi từng nói với nàng về việc cô biết sử dụng cung tên.
"Duẫn lấy cung tên đề phòng gặp thú dữ hay gặp lại bọn ăn thịt người hôm qua."
"Chúng ta hôm qua đã giết người. William sẽ..."
"Chúng ta tự vệ và hi sinh hai đồng chí. William có lẽ đã lường trước được việc này." Lâm Duẫn Nhi cầm cung tên và đeo hộp mũi tên lên.
Lâm Duẫn Nhi mặc một cái áo thun và khoác bên ngoài một cái áo khoác. Trịnh Tú Nghiên thì đeo balo, mặc áo sơ mi của Lâm Duẫn Nhi, nàng khoác thêm một cái khoác dày do Lâm Duẫn Nhi đưa, vì cái áo hôm qua của nàng đã bị xé rách không còn ra hình thù gì nữa rồi.
Thấy Trịnh Tú Nghiên đã sẵn sàng, Lâm Duẫn Nhi đưa một trong hai cây gậy đã được vuốt nhọn cho Trịnh Tú Nghiên và nói: "Cầm lấy đi."
Trịnh Tú Nghiên nhận lấy cái cây và gật đầu thay cho lời đáp của mình. Lâm Duẫn Nhi kéo tay Trịnh Tú Nghiên đi, cô thận trọng trong từng bước đi và lâu lâu lại quay lại xem tình hình của Trịnh Tú Nghiên.
"Vì sao Duẫn có được cái bông tai?" Trịnh Tú Nghiên sực nhớ lại chuyện cái bông tai đỏ hôm qua.
"Duẫn lấy từ chỗ của anh ấy, em không thể tùy tiện đeo đồ chung với ai được." Lâm Duẫn Nhi nói, giọng nói xen lẫn chút hờn dỗi.
"..." Im lặng là vàng.
...
"Hôm qua tôi ngửi thấy mùi này và bị ngất. Nó như mùi của xác chết bị thối." Trịnh Tú Nghiên lại ngửi thấy mùi xác chết như ngày hôm qua.
"Thứ em ngửi phải không phải là xác chết bị thối rữa mà đó là cây hoa xác thối." Lâm Duẫn Nhi cắt nghĩa. Có lẽ đây không phải chuyên môn mà Trịnh Tú Nghiên theo đuổi cho nên nàng còn khá lạ lẫm với nhiều loài sinh vật.
"Cây hoa xác thối?" Trịnh Tú Nghiên cau mày khó hiểu.
"𝐴𝑚𝑟𝑝ℎ𝑜𝑝ℎ𝑎𝑙𝑙𝑢𝑠 𝑡𝑖𝑡𝑎𝑛𝑢𝑚 hay còn gọi là 𝗧𝗶𝘁𝗮𝗻 𝗮𝗿𝘂𝗺 hoặc Hoa Xác Thối Khổng Lồ đây là dạng chùm không phân nhánh lớn nhất trên thế giới. Sở dĩ loài này có tên gọi Hoa Xác Thối do mùi hương và màu sắc của hoa giống như thịt thối. Mùi của loài cây này gây nhức đầu và có thể gây mê sảng hoặc bất tỉnh." Lâm Duẫn Nhi vừa đi vừa chỉ vào những cái cây hoa xác thối.
"..." Trịnh Tú Nghiên chăm chú nghe và ghi chú những gì Lâm Duẫn Nhi nói vào một cuốn sổ nhỏ.
Đi được một quãng khá xa nữa thì Lâm Duẫn Nhi phát hiện ra thứ vỏ cây cần tìm. Cô nhanh chóng dùng dao rạch lên thân cây để tách vỏ. Vì hôm qua cô đã tìm được một vị nguyên liệu cho nên bây giờ chỉ cần có vỏ cây, nguyên liệu cuối cùng nữa là đủ.
"Ách..." Lâm Duẫn Nhi nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, vì mải mê tách vỏ cây mà cô đã cắt trúng tay của mình. Máu tuôn ra, chảy xuống dưới cổ tay và khuỷu tay, nhuộm đỏ một phần ống tay áo. Trịnh Tú Nghiên thấy vậy liền bỏ dở công việc mà cầm lấy tay Lâm Duẫn Nhi, nàng không nhìn cô lấy một cái mà gỡ cái khăn buộc nơ trên đầu xuống và cột chỗ vết thương lại, để tránh cho nó tiếp tục chảy máu.
"Cảm ơn em." Lâm Duẫn Nhin cười cười nhìn cái khăn rồi nhìn Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên né tránh ánh mắt đó, nàng quay trở lại tiếp tục với công việc, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng liền tới giúp một tay.
...
"Tú Anh. Cậu tỉnh?" Quyền Du Lợi sau khi nghe viện trưởng Dương thông báo rằng Thôi Tú Anh đã tỉnh lại, cô liền ba chân bốn cẳng từ viện nghiên cứu trở về.
"Ừ, những người còn lại đâu?" Thôi Tú Anh khó khăn nói, giọng cô khàn khàn, ánh mắt híp lại do chưa quen với cường độ ánh sáng.
"Đều đã đi làm công việc hết rồi. Cậu có biết cậu đã ngủ hơn bốn năm rồi. Tớ sợ cậu không tỉnh nữa." Quyền Du Lợi nhào đến ôm lấy người bạn thân của mình, nước mắt cũng đã muốn tuôn ra.
"Thôi nào. Lớn già đầu rồi còn khóc, không sợ thiên hạ họ cười cho đội quần không kịp." Thôi Tú Anh vuốt vuốt lưng Quyền Du Lợi, thật chẳng ra sao, cô chỉ mới nằm vài năm mà tên cứng rắn này lại mau nước mắt như vậy. Thật quá mất mặt đi!
"Vì tớ sợ cậu mãi không tỉnh dậy." Quyền Du Lợi lau nước mắt rồi uất ức nói.
"Mẹ kiếp cái mồm thối nhà cậu. Cậu ngưng xàm cho tôi nhờ." Thôi Tú Anh giả vờ giận dữ để Quyền Du Lợi đừng có khóc nữa. Nếu không chắc cô cũng khóc theo cô ấy mất.
Thôi Tú Anh nghĩ ngợi gì đó rồi hỏi: "Mọi người sao rồi?"
Lúc này Quyền Du Lợi kể toàn bộ sự việc trong bốn năm qua: "Duẫn Nhi và Tú Nghiên thì tan đàn xẻ nghé, tớ cũng không biết vì sao, Mĩ Anh nói rằng lúc họ đến rạp chiếu phim của Trịnh gia, Duẫn Nhi thì ngất, trên người đầy vết thương, còn Trịnh Tú Nghiên thì không có ở đó. Sau ngày hôm đó thì họ Trịnh đề đơn từ chức, biến mất không chút dấu vết trong khi Lâm Duẫn Nhi đang nằm trên giường bệnh. Trịnh Tú Tinh mất tích bí ẩn cùng sát thủ còn lại của "Crystalline Iris". Tớ và Châu Hiền cùng thử phương pháp sinh con cho các cặp kết hôn cùng giới, còn Thái Nghiên và Mĩ Anh thì vẫn mặn nồng như vậy."
Một lèo kể hết toàn bộ sự việc, Thôi Tú Anh khẽ cau mày, chẳng lẽ Trịnh Tú Nghiên hiểu lầm ý của Lâm Duẫn Nhi năm đó?
"Còn bây giờ thì sao?" Thôi Tú Anh hỏi tiếp.
"Luận án của Hayden được Lý Dịch Phong – một bác sĩ người Hoa tiếp nhận. Sau đó vị bác sĩ họ Lý này trở thành bạn thân của Duẫn Nhi. Vừa rồi họ mời Trần Vĩ Đình đến hợp tác hoàn thành nốt những khâu cuối cùng trong luận án của Hayden, đó là tìm và bào chế ra chất curare cùng với thuốc giải nọc độc Ultrasius. Trịnh Tú Nghiên cũng trở về, với cương vị là trợ lý của Trần Vĩ Đình." Quyền Du Lợi vừa uống nước vừa kể lại.
"Trần Vĩ Đình? Lý Dịch Phong?" Thôi Tú Anh khó hiểu
"Nghe đâu là một người bạn thân thời trung học của Lý Dịch Phong." Quyền Du Lợi nói. Thôi Tú Anh bất mãn thở dài, tự nghĩ rằng nếu mà cô hỏi Lý Dịch Phong là ai chắc Quyền Du Lợi sẽ trả lời rằng anh ta là bạn cùa Trần Vĩ Đình quá nên thôi im lặng cho lành.
"Khoan đã, chẳng phải lúc còn sống, Hayden đã làm xong những thông tin về loài Ultrasius rồi sao?" Thôi Tú Anh khó hiểu.
"Nhưng những con nhện được nuôi ở nhà anh ta thì to lớn bất thường và thông minh hơn những con Ultrasius được bọn tớ bắt về từ Châu Phi, kể cả con nhện Black Widow của Trịnh Tú Tinh cũng vậy, cho nên bọn họ phải ghi chú thêm về chúng. Nghe đâu chúng được tiêm một thứ thuốc để kích thích phát triển não bộ. Và cũng nhờ chuyện này mà bênh phía tớ, những bệnh nhân mắc bệnh Alzheimer đã có cách được cứu chữa." Quyền Du Lợi tự hào khoe chiến tích tìm hiểu vừa rồi của mình.
"Alzheimer?" Họ Thôi lại một lần nữa khó hiểu.
"Là bệnh thoái hóa não."
"Cách chữa trị?"
"Bọn tớ định sẽ tiêm một mũi chất kích thích đó vào não của cá mập, sau đó nuôi nhốt chúng, một thời gian sau sẽ lấy protein từ trong não chúng. Tớ nghĩ rằng như thế có thể sẽ kích thích não của bệnh nhân hoạt động trở lại." Quyền Du Lợi nói.
"Và ai sẽ đảm nhận nhiệm vụ này?" Thôi Tú Anh hỏi.
"Lâm Duẫn Nhi sẽ có ít nhất hai tháng để tham dự khóa huấn luyện cá mập, vài con cá mập đang chờ đợi cậu ấy. Tớ và những người còn lại sẽ đảm nhận nhiệm vụ khác. Ít nhất thì cũng phải từ ba đến bốn tháng thì mới có thể tiến hành. Còn cậu thì cứ việc nghỉ dưỡng đi, William sẽ lựa thời điểm thích hợp để giao việc cho cậu."
"Chức cảnh sát trưởng giờ là do William đảm nhiệm hả?"
"Không, chức đó còn trống, đợi Trịnh Tú Nghiên về ngồi. Nhưng xem ra khó quá." Quyền Du Lợi rầu rĩ, Thôi Tú Anh nghe xong cũng thở dài thườn thượt.