Chương 14

Trịnh Tú Tinh nhìn Trịnh Tú Nghiên, cô lại mỉm cười, ánh mắt đầy rẫy tia đau thương.

"Chị ít về nhà hơn, thay vào đó là những lần thực tập ở trường và những lần trực ca đêm. Chị biết căn nhà đó không có chị, nó lạnh lẽo đến cỡ nào không? Hằng đêm, em ngồi đó, trong bóng tối, ngắm nhìn cái xa hoa của thành phố này, nhìn những ngọn đèn đường chói sáng đó, em tự hỏi chắc giờ này chị cũng ở một nơi nào đó dưới những ngọn đèn kia đúng không? Đáp lại em là tiếng gió thổi, đôi khi là tiếng mưa rơi, tiếng sét đánh hay chỉ là một khoảng lặng yên tĩnh, yên tĩnh đến bức điên người khác. Tú Nghiên, không phải vì quá cô đơn nên em nhớ chị mà là vì nhớ chị nên em mới cô đơn."

Một móc sắt nữa lại rơi ra, tiếng kêu dội lại nghe đau đớn lòng.

"Tú Tinh của chị, chị sai rồi!" Trịnh Tú Nghiên nghẹn ngào trong tiếng khóc, đoạn nói "Tú Tinh, xuống đây với chị, được không?"

"Tú Nghiên, em không phải của chị, chị lại càng không phải của em, chị xa vời đến mức em sợ chỉ cần em giơ tay ra chạm lấy, chị sẽ như một làn khói biến mất trong đêm đen. Trịnh Tú Nghiên, đã có đôi khi em định nghĩa chị là một thứ gì đó rất cao quý, cao quý đến nỗi đôi bàn tay của em không thể chạm đến. Nhưng Trịnh Tú Nghiên, em yêu chị, em đến điên cuồng, không ai có thể yêu em hơn chị. Em vốn dĩ định sẽ không bao giờ nói ra lời yêu với chị vì đó chính là sự tự tôn cuối cùng em giữ cho mình. Hôm nay em nói ra, em cũng đã nghĩ thông, chọn cách buông tay, xem ra chúng ta vốn là hai đường thẳng song song, không cách nào có thể giao tại cùng một tiếp điểm."

Lại mỉm cười.

"Đừng cười nữa, Tú Tinh vì nước mắt em rơi rồi. Bao nhiêu năm chất chứa đau khổ, cuối cùng cũng có thể nói ra, nhẹ lòng không em? Có ai từng nói với em rằng, khi em cười, mới chính là một tuyệt tác của tạo hóa không?" Tống Thiến vo bàn tay mình lại thành nấm đắm, nước mắt không ngừng tuôn ra trên gương mặt xinh đẹp. Giờ khắc này đây, Tống Thiến không còn là một thực tập sinh vui vẻ ở bệnh viện hoặc chỉ là giả vờ vui vẻ, không còn là một Lục Ly lạnh lùng nơi trực thăng mà bắn hạ địch thủ một cách chuẩn xác.

"Chị biết tại sao những sát thủ khác trong nhóm có thể ra tay với những người thân đã đối xử tàn nhẫn với họ không? Là bởi vì họ có sự căm hận, không ai tốt với họ cả, họ bị bỏ rơi, họ cô độc thật sự. Còn em, em sẽ không bao giờ giết chị, chị là người thân duy nhất của em, chị là người duy nhất đọng lại trong ký ức em. Em tự trấn an mình rằng chỉ là chị quá bận, bận đến mức vô tình quên đi đứa em gái này trong một lúc thôi, nhưng Tú Nghiên à, chị đã quên đến những 9 năm. 9 năm qua, chị có từng thoáng quá đầu một ý nghĩ rằng Tú Tinh có suy nghĩ gì, Tú Tinh có vui vẻ không? Chị đã từng chưa, Trịnh Tú Nghiên?"

Trịnh Tú Tinh gào lên, phản phất qua ánh đèn sân khấu là những giọt nước mắt óng ánh trên gò má trắng bệt. Lúc này Trịnh Tú Tinh chẳng khác gì một thi thể sống, người cô trắng bệt, máu chảy trên người rơi xuống sàn nhà, màu đỏ thẫm của máu lan ra khắp cái quần trắng, nhuộm đỏ nó. Trịnh Tú Tinh như một bông hồng đỏ thẫm, một bông hồng bị súng đạn tàn phá nát cả các cánh hoa nhưng vẫn đẹp đến lay động lòng người.

Một móc sắt nữa tiếp tục rơi ra, từng miếng thịt bị móc sắt cắm vào, màu máu đỏ tươi cùng với hình ảnh em gái tràn ngập màu đó làm chói mắt Trịnh Tú Nghiên.

Tống Thiến gạt đi giọt nước mắt, nhìn lên người con gái nấc lên vì tiếng khóc nghẹn lòng. Phía bên kia, mắt Lâm Duẫn Nhi cũng bắt đầu ươn ướt.

Yêu một người hóa ra lại đau lòng đến thế. Yêu một người hóa ra không phải chỉ ở bên cạnh chăm sóc, cưng chiều và âu yếm người đó. Yêu một người đôi khi đơn giản lắm, chỉ cần đứng ở phía xa ngắm nhìn người ta hạnh phúc, hạnh phúc của người ta chính là được xây dựng trên nỗi đau của mình nhưng ngược đời ở chỗ mình lại cam tâm đau khổ chỉ để người đó hạnh phúc. Phải chăng hạnh phúc thật đơn giản nhưng cũng quá nặng nề?

Tình cảm, là một nỗi đau mệt mỏi. Tình cảm, là một cuộc chơi hành xác mà bạn không bao giờ là người nắm cán.

Nói ra thật mỉa mai. Nhìn người từ phía sau, trông thấy bóng lưng đó nhưng điều mong đợi chỉ là một lần người quay đầu lại. Tình cảm này phải chăng quá hèn mọn, hèn mọn đến mức chỉ muốn ôm lấy người, muốn hôn lên đôi môi người nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ mà không dám hành động.

Rốt cuộc hơn 10 năm bên nhau của chúng ta, em và chị đổi lại được những gì?

"Trịnh Tú Nghiên, rảnh rỗi thì có thể thích em một chút, một chút có được không?"

Khóe miệng Trịnh Tú Tinh mấp máy, cô giương đôi mắt ướt đẫm, mông lung của mình nhìn về phía chị gái, cái nhìn chứa chan tình cảm, mang theo bao nhiêu yêu thương giấu kín, sự nhu tình như một con sóng mãnh liệt cuộn trào trong đôi mắt đó.

"Tú Tinh, chị yêu em." Trịnh Tú Nghiên khụy gối xuống, vẻ mặt thống khổ cùng hàng nước mắt chảy dài xuống.

"Bạn nói coi, rõ ràng chị ấy vừa nói yêu tôi nhưng mà lại khiến tôi đau lòng đến thế"

Móc sắt cuối cùng cũng rơi ra ngay sau đó, thân thể Trịnh Tú Tinh rơi xuống sàn, tiếng rơi âm vang khắp phòng như một lưỡi dao cứa vào trái tim của Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Tinh nằm đó, như một con búp bê rách rưới bị chủ nhân bỏ rơi.

Nàng bất chấp xung quanh chạy lại nơi em gái mình, Trịnh Tú Tinh giương mắt lên, nhìn sang Lâm Duẫn Nhi: "Lâm Duẫn Nhi tôi thắng rồi, chị ấy yêu tôi hơn cô. Chỉ là, chỉ là tôi không cam tâm nhận lấy thứ tình cảm đó."

Tống Thiến thả dây xích có móc sắt trên người Lâm Duẫn Nhi xuống, thân thể của cô cũng đập mạnh xuống sàn nhưng cô không thấy đau, nỗi đau thể xác của cô làm sao mà sánh được với nỗi đau từ tận đáy con tim của Trịnh Tú Tinh chứ.

Cô từ từ đứng dậy, ngước mặt lên cao, cố giữ cho thân thể không chao đảo thì thanh âm của Trịnh Tú Tinh đã lảng vảng quanh tai: "Đừng nghĩ ngước mặt lên thì nước mắt sẽ chảy vào trong."

Và một con dao nhỏ đã để ngay eo của cô.

"Trịnh Tú Tinh, chị gái em yêu em rất nhiều, đừng khờ dại nữa." Lâm Duẫn Nhi nói, đoạn ra hiệu cho Trịnh Tú Nghiên không được đến gần. Nhưng ngay sau đó, Trịnh Tú Tinh nhét con dao nhỏ vào tay Lâm Duẫn Nhi và cầm tay Lâm Duẫn Nhi lên vung dao đâm vào hông mình.

Trịnh Tú Nghiên đứng quá xa, không thể nhìn thấy được Trịnh Tú Tinh đã làm gì. Còn Lâm Duẫn Nhi trong thời khắc mơ hồ, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy: "Lâm Duẫn Nhi, tôi không giết cô, tôi muốn cô nếm thử cảm giác bị bỏ rơi."

Trịnh Tú Nghiên nhanh như cắt chạy đến đỡ lấy thân thể của em gái, dùng áo khoác của mình bao trùm lấy thân người của Trịnh Tú Tinh và rồi lầm lũi bước ra.

Trịnh Tú Nghiên cứ như thế không nói một lời, nước mắt cũng đã cạn, nàng cứ như thế bước qua Lâm Duẫn Nhi. Có những con người, một khi đã bước qua nhau thì có thể sẽ vĩnh viễn trở thành người xa lạ.

"Người con gái từ máy bay nhảy ra hôm đó, là tôi, không phải Tú Tinh. Vòng tay đó cũng là do Tú Tinh lấy đi, mọi chuyện cứ để Tú Tinh gánh lấy, Tú Nghiên không có tội." Tống Thiến nói rồi bỏ đi một mạch, nàng muốn thoát khỏi cái nơi này, thoát khỏi đoạn tình cảm bi đát không hồi kết của Tú Tinh.

Trịnh Tú Tinh đã gánh vác tội rồi thì có thêm hay bớt một tội lỗi nữa thì cũng có sao đâu, Tống Thiến nhớ lại trước đó, khi Trịnh Tú Tinh muốn nàng dẫn chị gái cô đến đây, đến để nghe cái tình yêu tội lỗi của cô, Trịnh Tú Tinh đã nói: "Tiểu Tống, hãy nói rõ mọi chuyện với Lâm Duẫn Nhi, vòng tay là do tôi lấy, nhưng không nghĩ sẽ làm liên lụy Tú Nghiên."

Trịnh Tú Tinh, cô chính là muốn trốn chạy thực tại, cô sợ tổn thương, sợ bị từ chối, sợ bị bỏ rơi nên đã an bài cho mình một cái kết, một cái kết đau lòng cho tất cả mọi người, dù là người yêu cô hay người cô yêu, tất cả đều đau đớn.

Đến khi chỉ còn một mình Lâm Duẫn Nhi đứng đó. Cuối cùng như sựt tỉnh, cô nén đau chạy đến hàng ghế cuối cùng gần lối ra nơi mà Trịnh Tú Nghiên đứng khi nãy.

"Tú Anh, mau đi tìm Tú Nghiên và Tú Tinh, họ đã đi rồi, tớ đang bị thương." Lâm Duẫn Nhi lấy điện thoại trong túi xách của Trịnh Tú Nghiên để lại gọi cho Thôi Tú Anh.

"Cậu đang ở đâu?"

"Đường X, khu Y, thuộc phạm trù khu đất của Trịnh gia. Mau lên. Tú Nghiên và Tú Tinh sẽ đi khỏi đây mất." Lâm Duẫn Nhi hối thúc, đoạn thở hổn hễn.

"Thì ra Duẫn vội vàng là vì như vậy sao?" Trịnh Tú Nghiên cười khổ

"Tú Nghiên, em muốn ra biển ngắm hoàng hôn." Tú Tinh ở bên cạnh thều thào khi cả hai chị em đang đứng ở bên ngoài cửa.

"Được." Nén nước mắt và nỗi đau trong lòng, nàng đưa em gái đi.

...

"Tú Nghiên, ở cạnh chị thật tốt, nhưng em không cầm cự được nữa." Trịnh Tú Tinh vừa nhìn mặt trời lặn vừa thều thào nói, khóe miệng vẫn mỉm cười.

"Tú Tinh, em sẽ không chết." Trịnh Tú Nghiên nén nước mắt.

"Em phải chết, chỉ có khi em chết, chị mới không bị ràng buộc bởi thứ tình cảm loạn luân này nhưng hứa với em, trước khi em chết, đừng khóc có được không? Chị cười lên sẽ rất đẹp. Lúc bé em từng hỏi chị, sau ánh sáng là bóng tối, vậy sau cái chết là gì? Bây giờ em biết rồi, sau cái chết chính là sự sống, em sẽ sống ở nơi đầy ánh sáng, có ba, có mẹ..."

Giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần và rồi im bặt, bàn tay đang nắm chặt cũng buông thõng xuống, vô trọng lực. Đến lúc chỉ còn gió thổi vù vù quanh tai Trịnh Tú Nghiên mới bật khóc, tiếng khóc lớn đến mức át cả tiếng sóng biển rì rào.

Một lực đạo từ phía sau giáng xuống, Trịnh Tú Nghiên chưa kịp nhìn ra là ai thì đã ngất xỉu.