Chương 38: Nghề sát thủ

Hắc Mã và Kim Mao lại đi ra ngoài một lần nữa, Lý Tang Nhu thì ngồi ngẩn người dưới mái hiên.

Đại Thường đặt một đống đao thương ở khắp nơi, lại lấy áo giáp da trâu của mình ra, cẩn thận lau dầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lý Tang Nhu một cái.

Lý Tang Nhu rút thanh kiếm mảnh nhỏ ra, giơ lên trước mặt.

Khi nàng tỉnh dậy, liền mang theo thanh kiếm này bên người.

Nàng nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, cỗ thân thể này biết rõ sử dụng kiếm như thế nào, gϊếŧ người như thế nào, giống như là một người khác... Đúng là một người khác.

Nàng phải mất hơn một tháng, mới dung nhập được mình vào cơ thể này.

Mễ Hạt Tử nói, nàng là sát thủ hàng đầu, Thế tử nói con đường của nàng là sát thủ...

Cỗ thân thể này không có khả năng không có quá khứ, những thứ quá khứ kia, rất có thể là quá khứ của một sát thủ.

Nếu thật sự có nghề sát thủ này, vậy quá khứ này, sẽ rất đặc sắc.

--- --- ---

Văn Thành không có ở Duệ Thân Vương phủ, Kim Mao được người gác cổng vô cùng nhiệt tình chỉ điểm, đi thẳng đến Tuyên Đức môn bên ngoài hoàng thành.

Văn Thành đang cùng với Cố Hi đi kiểm tra núi Ngao bên ngoài Tuyên Đức môn, bây giờ trời đã tối, ngọn núi sắp lên đèn, lễ hội đèn l*иg náo nhiệt vui mừng nhất trong năm sắp chính thức bắt đầu.

Gã sai vặt mời Văn Thành ra ngoài.

Cố Hi lui về phía sau nửa bước, hơi nghiêng đầu, từ khe hở giữa gã sai vặt và hộ vệ, nhìn Kim Mao tươi cười nói chuyện với Văn Thành, cùng vẻ mặt nghiêm túc của Văn Thành.

Văn Thành trở lại rất nhanh, đón ánh mắt Cố Hi liếc qua, vội cười nói: "Là Lý cô nương, nói là có chuyện muốn gặp ta, tại quán trà đầu ngõ Cơm Rang, còn nói càng nhanh càng tốt."

"Ừm." Cố Hi chỉ ờ một tiếng vô cùng nhạt nhẽo.

Văn Thành chờ giây lát, thấy Cố Hi không nói tiếp, đành phải kiên trì cười nói: "Lúc này chúng ta đang bận rộn, nếu không, để Trí Hòa đi một chuyến xem sao?"

"Người ta tìm là ngươi, Trí Hòa đi thì có ích gì?

Ngươi muốn đi thì đi nhanh đi, ta đây không có được mời như ngươi." Cố Hi vừa nói, vừa chắp tay sau lưng đi về phía trước.

Vẻ mặt Văn Thành lúng túng, Văn Thuận Chi đồng tình vỗ vai hắn, chép miệng đi qua, "Không đi không được, đi mau rồi còn tranh thủ thời gian quay về, trở về thì nhanh chóng bẩm báo."

"Haiz." Văn Thành thở dài vô cùng phiền não, quay người đi ra bên ngoài.

Lúc Văn Thành đến quán trà, Lý Tang Nhu đã chờ hắn ở đó, nhìn thấy hắn đi vào thì đứng dậy mỉm cười chào hỏi.

Văn Thành ngồi xuống đối diện với Lý Tang Nhu, nhìn trước mặt Lý Tang Nhu chỉ có một chén trà xanh, xua tay ra hiệu người hầu trà rằng hắn không cần gì cả.

"Lý cô nương tìm ta, nói là có việc gấp?" Văn Thành đi thẳng vào vấn đề.

"Ngươi có nghe nói qua cái nghề sát thủ không?"

So với Văn Thành, Lý Tang Nhu càng thẳng thắn hơn, đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của Văn Thành, Lý Tang Nhu cười giải thích:

"Buổi sáng hôm nay, ở bên trong con hẻm nhỏ trước đường lớn Tây Giác lâu, có hai người chết, người trong nha môn tới, sau đó thì để cho Lậu Trạch viên kéo đi.

Đúng lúc Hắc Mã trông thấy, liền hỏi thăm vài câu, nói là nghe người trong nha môn nói, trên người hai người kia treo thẻ bài sinh tử tùy mệnh, là sát thủ.

Thành Kiến Nhạc này, có nghề sát thủ này sao?"

"Lý cô nương..."

Văn Thành vừa nói được ba chữ Lý Cô Nương liền dừng lại, nuốt xuống câu “nàng không phải là một sát thủ” đằng sau.

Chuyện Lý cô nương có lẽ cũng xuất thân sát thủ, là do Thế tử gia căn cứ vào công phu của nàng mà suy đoán ra là sát thủ, nếu hắn tiết lộ suy đoán này ra, vậy thì quá thiếu thận trọng.

"Hỏi thăm cái này để làm gì?" Văn Thành chuyển lời cực nhanh.

"Là một nghề rất tốt, Văn tiên sinh nhất định biết không ít." Lý Tang Nhu cười nói.

"Ta biết rất ít, chỉ là nghe nói có người lấy tiền mua kẻ gϊếŧ người, có người lấy tiền gϊếŧ người, Lý cô nương không biết sao?" Văn Thành trả lời cực kỳ trơn tru, trong lời nói lại có hàm ý hỏi ngược lại.

"Trong số những người truy sát Thế tử các ngươi, có sát thủ không? Giá bao nhiêu?" Lý Tang Nhu không đáp lại câu hỏi của Văn Thành, chỉ nhìn chằm chằm Văn Thành hỏi tiếp.

"Nghe nói bọn họ không nhận người ủy thác là quan viên, không gϊếŧ quan viên nha môn.

"Như vậy à." Lý Tang Nhu vui vẻ gõ bàn một cái.

"Lý cô nương định làm nghề sát thủ?

Bên trong thành Kiến Nhạc có thể làm ăn buôn bán rất nhiều, Lý cô nương muốn làm nghề nào cũng đều rất dễ dàng, nếu luận về kiếm tiền, so với sát thủ, đều chỉ nhiều hơn chứ không ít."

Văn Thành nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lý Tang Nhu, nhịn không được khéo léo khuyên nhủ.

"Đa tạ." Lý Tang Nhu chắp tay với Văn Thành.

"Lý cô nương khách khí rồi." Văn Thành đứng lên, chắp tay cáo biệt với Lý Tang Nhu.

Một đường nhanh chóng chạy về bên ngoài Tuyên Đức môn, Cố Hi đang nhìn núi Ngao thử nghiệm hút nước một lần cuối cùng

Văn Thành đến gần Cố Hi, nhỏ giọng nói gắn gọn vài câu về chuyện hắn và Lý Tang Nhu đã nói.

"... Ta nhớ là ngươi đã nói qua một lần, công phu của Lý cô nương là con đường của sát thủ, chẳng lẽ lúc trước nàng thật sự là sát thủ? Bây giờ muốn quay lại làm nghề cũ?"

Cố Hi nhíu mày, lát sau thấp giọng phân phó Văn Thành: “Chọn một người thỏa đáng, lặng lẽ đi xem hai cỗ thi thể kia.

Không phải nàng muốn làm sát thủ, chỉ sợ là nàng đυ.ng phải sát thủ."