Chương 37: Sinh nghề tử nghiệp

Ba người một hơi xông vào ngõ Cơm Rang.

Đại Thường đang ngủ thì bị Hắc Mã đánh thức, mở mắt ngửi thấy mùi máu tươi liền bật dậy, "Đã xảy ra chuyện gì? Lão đại đâu?"

"Trên đường có hắc y nhân phục kích. Lão đại không sao, ta cũng không sao, Kim Mao bị chém một nhát đao trên cánh tay, vết thương nhỏ nên không sao.

Lão đại nói nấu chút nước nóng, phải tắm rửa sạch sẽ." Hắc Mã vừa nói, vừa đi ra, đứng dưới mái hiên cởϊ qυầи áo.

Đại Thường yên tâm, khoác y phục lên đi ra ngoài, rất nhanh đã nấu xong mấy ấm nước nóng bằng đồng lớn.

Lý Tang tắm rửa sạch sẽ, lấy một cái áo da chó lớn quấn lên rồi đi ra ngoài, ngồi xuống ghế dưới hành lang.

"Là Vĩnh Bình hầu?" Đại Thường đưa một chén trà nóng cho Lý Tang Nhu, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Tang Nhu, nhỏ giọng hỏi.

"Chắc là không phải." Lý Tang Nhu nhận chén trà cầm trong tay, thoải mái thở dài một hơi.

"Vậy là ai? Chúng ta mới tới thành Kiến Nhạc, còn chưa kịp đắc tội người nào cả." Hắc Mã cũng lấy một chén trà, ngồi xổm bên cạnh Đại Thường, buồn bực nói.

"Người họ Âm kia?" Kim Mao giơ cánh tay lên.

Cánh tay hắn bị lưỡi đao rạch qua, tuy rằng rất nông, chỉ mười ngày tám ngày là có thể khỏi, nhưng đau thì vẫn đau.

"Nuôi sát thủ rất tốn tiền, người bình thường không nuôi nổi, không giống như là họ Âm." Đại Thường bực bội nói.

"Lúc này không nghĩ ra được cái gì, chớ đoán mò, hao tâm tốn sức, đều đi ngủ trước đi.

Sáng mai ngươi qua bên kia xem xét một chút." Lý Tang Nhu nhìn Hắc Mã phân phó.

"Được, trước khi trời sáng ta sẽ đi." Hắc Mã vội vàng gật đầu, thấy Lý Tang Nhu cầm chén trà đứng lên, vội vàng đi theo hỏi: "Lão đại, chuyện này, có muốn nói với Thế tử một tiếng hay không?"

"Ồ, tại sao phải nói với hắn?" Lý Tang Nhu nhìn Hắc Mã, vẻ mặt kỳ quái hỏi.

"Cũng đúng ha." Hắc Mã cười khan một tiếng, "Cũng không phải, cần gì phải nói với hắn!"

"Coi như là thích khách của Vĩnh Bình hầu phủ, trước tiên chúng ta phải điều tra chứng minh rõ, sau đó lại đi tìm hắn."

Lý Tang Nhu vừa nói, vừa vẫy vẫy tay, ra hiệu tất cả đều về phòng ngủ.

Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Lý Tang Nhu đã thức dậy, trước đi sương phòng nhìn miệng vết thương của Kim Mao.

Miệng vết thương không sưng không thối rữa, mép vết thương chỉ ửng đỏ mà thôi, xem ra trên đao không có bôi độc.

Trong lòng Lý Tang Nhu thả lỏng, về phòng rửa mặt, lấy chiếc áo da chó khoác lên đi ra ngoài, ngồi dưới mái hiên.

Đại Thường dọn bàn ra, sau đó dọn ra một bàn đầy bánh bao, bánh cuộn thừng, cháo và canh mặn.

Ba người vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, Hắc Mã cắm đầu chạy vào.

"Lão đại, chuyện này có chút kỳ quái!"

"Không cần gấp, ngồi xuống trước, húp miếng canh rồi chậm rãi nói sau." Lý Tang Nhu ra hiệu cho Hắc Mã.

"Ngươi nhìn xem bộ dáng hấp tấp của ngươi kìa! Lão đại đã dạy ngươi thế nào? Thái sơn có sụp cũng phải đứng vững, ngươi nhìn lại ngươi đi!" Kim Mao cách cái bàn, vẻ mặt khinh bỉ dùng đầu đũa chỉ vào Hắc Mã.

Hắc Mã liếc Kim Mao một cái, vẻ mặt ta đang nói chính sự chẳng thèm để ý tới mi.

"Lão đại, lúc ta đi, hai người kia một người nằm ngang, một người thẳng đứng, vẫn còn đó.

Ta không dám dừng lại xem, vội vàng đi tới, lượn quanh một vòng, rồi lúc trở về, thì có một phu canh ngồi xổm ở đầu ngõ canh chừng, bên cạnh có hai ba người nhàn rỗi đứng đó.

Ta vẫn không dám dừng lại, lượn quanh một vòng nhỏ rồi trở về, thấy người xem náo nhiệt nhiều hơn, liền đứng ở bên cạnh xem.

Đi tới là Trương nha đầu trong phủ nha, nhà hắn cách chỗ kia rất gần, dẫn theo một ngỗ tác, chính là họ Tôn.

Trương nha đầu đứng ở đầu ngõ không đi vào, Tôn ngỗ tác đi vào, còn chưa được nửa khắc đã đi ra, rồi nói thầm mấy câu với Trương nha đầu, Trương nha đầu liền vung tay hô: Giải tán giải tán! Nói là hai người đánh nhau đến chết, không có gì để xem.

Trương nha đầu hô vài câu rồi rời đi, Tôn ngỗ tác và phu canh ngồi xổm ở đầu ngõ canh chừng, khoảng hai khắc sau, người của Lậu Trạch viên cũng tới, đặt hai cỗ thi thể kia lên xe, ôm mấy thùng nước dội xuống đất, tất cả mọi người đều giải tán."

Hắc Mã bỏ tay xuống, vẻ mặt không dám tin.

"Lão đại, người nói xem, hai người chết một ngang một đứng, hắn làm sao có thể cứ như vậy, đã giải quyết xong?"

"A! Sao lại có thể như vậy?" Kim Mao ngạc nhiên.

"Thật sự là Vĩnh Bình hầu phủ?" Đại Thường nhìn Lý Tang Nhu.

"Nếu là Vĩnh Bình hầu phủ, cũng quá to gan lớn mật."

Lý Tang Nhu trầm mặc một lát, nhìn về phía Kim Mao xác nhận nói:

"Ngày hôm qua thích khách bên cạnh ngươi kia, là chạy tới chỗ ta?"

"Đúng vậy!" Kim Mao vội vàng gật đầu.

"Nếu là Vĩnh Bình hầu phủ, nhất định sẽ gϊếŧ hết tất cả, không cần phân biệt ai với ai.

Lại nói, chuyện Thế tử gặp nạn vừa mới giải quyết xong, cho dù Vĩnh Bình hầu phủ muốn gϊếŧ chúng ta để xả giận, cũng sẽ không gấp gáp như thế.

Dù thế nào đi chăng nữa, một gia tộc như Vĩnh Bình hầu phủ chẳng lẽ ngay cả một chút kiên nhẫn cũng không có.

Vả lại, vừa qua năm mới, các quý nhân còn coi trọng điềm lành hơn cả chúng ta."

"Ừm." Đại Thường gật đầu.

Lão đại nói cực kỳ có lý.

"Từ giờ trở đi, cho dù đi ngủ, cũng phải mang theo đồ phòng thân bên người.

Hai người các ngươi, chút nữa đi tìm Tôn ngỗ tác hoặc là Trương nha đầu hàn huyên một chút." Lý Tang Nhu dặn dò Hắc Mã và Kim Mao.

Hai người đều đồng ý, sau khi vào phòng thu dọn, liền cùng nhau ra ngoài, đi tìm Trương nha đầu hoặc là Tôn ngỗ tác, bắt chuyện tán dóc.

Đại Thường vào phòng, trước tiên cầm nỏ tay đi ra, đưa cho Lý Tang Nhu.

Lý Tang Nhu nhận lấy nỏ tay, cẩn thận quấn lại ở trên cổ tay.

Tầm bắn của chiếc nỏ tay này quá gần, nếu xa hơn một chút thì uy lực sẽ kém chính xác.

Nếu trên mũi tên bôi thêm một chút độc, lực đạo kém chuẩn xác một chút cũng không sợ.

Nhưng thành Kiến Nhạc là cái dạng địa phương gì, tầng trên hối hả, phía dưới an cư lạc nhịp, là thế giới như thế nào, có quy củ gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả, mà mấy chất độc lộn xộn do Mễ Hạt Tử phối kia, nàng tạm thời không dám bôi loạn lên đầu mũi tên.

Đại Thường từ trong phòng ôm ra một đống đao thương có dài có ngắn, cùng với cây lang nha bổng của hắn, ngồi ở bên cạnh Lý Tang Nhu, kiểm tra từng món từng món một, mài sắc, bôi dầu lên trên.

Trước bữa trưa, Hắc Mã và Kim Mao trở về, một trái một phải ngồi xổm hai bên Lý Tang Nhu, hai gương mặt kinh hãi kể lại chuyện ly kỳ mà hai người bọn họ nghe được.

"Lão đại, nói là sát thủ, sát thủ!" Kim Mao hoảng sợ run rẩy vung tay loạn xạ.

"Ngươi xem dáng vẻ không có tiền đồ này của ngươi xem! Sát thủ thì làm sao?

Lão đại, Tôn ngỗ tác thật sự có nói như vậy! Nói vừa nhìn chính là sát thủ!

Lão đại, thực sự là sát thủ?" Hắc Mã hoảng sợ nín thở một hơi, rồi hít một hơi, hít một hơi, lại nín thở một hơi.

"Nói rõ ràng!" Lý Tang Nhu nhíu mày liếc qua hai người.

"Sát thủ làm sao? Không phải Hạt gia đã nói, lão đại chính là sát thủ đường phố sao." Đại Thường buồn bực nói một câu.

"Cũng không phải! Để ta nói trước!" Hắc Mã dồn sức hít sâu một hơi, di chuyển về phía trước, "Lão đại, là như thế này, ta cùng Kim Mao, đi đến trước cửa nha môn.

Còn chưa tới cửa nha môn, đã nhìn thấy Trương nha đầu ngồi ở trong quán cơm nhỏ đối diện cửa nha môn ăn cơm, có năm sáu người vây quanh hắn ta, tất cả đều là trong nha môn bọn họ.

Ta và Kim Mao thì lần lượt ngồi vào bàn bên cạnh, gọi hai cái bánh bao hấp hai bát súp, cũng ăn.

Nghe được vài câu là biết bọn hắn đang nói đến chính là hai xác chết kia ở đầu ngõ."

"Lão Mã liền bưng bát đi đến gần." Kim Mao vội vàng chêm vào một câu.

"Ta liền nói, hai người chúng ta ở nơi khác mới tới, sống ở nhà cũ của nhà họ Thôi bên cạnh, nói không nghĩ tới thành Kiến Nhạc lại không yên ổn như vậy, quá dọa người."

"Lão đại người cũng biết, Hắc Mã giỏi nhất là giả bộ đáng thương." Kim Mao cướp lời nói tiếp. "Trương nha đầu và mấy nha dịch đều cười, nói với lão Mã: Ngươi sợ cái gì mà sợ, bọn họ đều là sát thủ, người như ngươi, không đáng giá để tốn tiền thuê sát thủ.

Trương nha đầu còn vỗ vào cổ lão Mã, nói cái cổ này của ngươi có rửa sạch sẽ đưa đến trước mặt người ta, người ta cũng không thèm nhìn một cái, người ta là sát thủ gϊếŧ người, thì cái giá phải trả cũng rất lớn." Kim Mao liên tục khoa tay múa chân nói.

"Ta cùng Kim Mao liền hỏi thêm mấy câu."

Hắc Mã liền tiếp lời.

"Trương nha đầu nói, nguyên nhân cái chết của hai người kia, một ở nơi cổ tay, một ở trên cổ, đều treo thẻ bài sinh tử do mệnh.

Nói là trên người thi thể cái gì cũng không có, chỉ treo mỗi tấm thẻ bài này, đó chính là sát thủ, gϊếŧ người lấy tiền, bản thân đã chết, sinh tử do mệnh, không để cho nha môn thêm phiền."

"Trương nha đầu còn nói, sát thủ rất đắt, người bình thường không có khả năng mời nổi." Kim Mao lại bổ sung một câu.

"Vĩnh Bình hầu phủ?" Đại Thường nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Lý Tang Nhu.

“Kim Mao đi một chuyến đến Duệ Thân Vương phủ, tìm Văn tiên sinh, nói với hắn, ta muốn gặp hắn, có chuyện, càng nhanh càng tốt, ngay tại quán trà lần trước.

Hắc Mã ngươi đi đến nhà người môi giới kia, trò chuyện một chút, hỏi bọn họ một chút xem có từng nghe nói qua cái nghề sát thủ này hay không."

Lý Tang Nhu trầm mặc một lát, rồi phân phó.