Chương 5

Nghĩ đến ngữ điệu và thần thái của Thẩm Dực mới vừa rồi gọi điện thoại, chắc chắn tình cảm giữa người ở đầu bên kia điện thoại và anh không hề tầm thường.

Con mắt của Khương Dư Dạng hiện lên cảm xúc áp lực, bình tĩnh trở lại rồi nói: “Chiều nay tôi còn phải theo dõi việc quay chụp bìa tạp chí.”

“Phải chụp đến tối à?” Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt tắm mình dưới ánh mặt trời của cô gái nhỏ, lại thấy cô cụp mắt, mơ hồ có thể thấy lông tơ rất nhỏ trên mặt.

Bàn tay xương cốt cân xứng của chàng trai nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô như sóng ngầm kích động, Khương Dư Dạng ngước mắt, nhanh chóng đảo qua cặp mắt đào hoa kia, giọng nói khàn khàn: “Không cần.”

Tâm trạng của Thẩm Dực đột nhiên nhẹ nhàng hơn, lại hỏi một cách tự tại: “Thế thì có cái gì phải do dự? Dẫn em qua đó chứ có ăn thịt em đâu.”

Rất nhiều lời muốn nói nhưng đến bên miệng, cô chỉ tìm đại cái cớ: “Tôi không quen biết bạn bè của anh.”

Vốn dĩ đã không trong cùng một vòng tròn, cô như vậy là gượng ép dung nhập vào trong đó.

“Đi qua đó không phải sẽ quen sao?” Anh chỉ cho rằng cô xấu hổ, ngại gặp người xa lạ, liền quả quyết dứt khoát ngầm quyết định: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ tới đường Trường An đón em.”

Khương Dư Dạng há miệnh muốn phản bác, từ thời niên thiếu, khi chơi trò văn vở cô đã khó có thể chống lại anh rồi.

Cần gì phải hỏi ra miệng cho thêm vô vị cơ chứ?

Mím môi, cô đi đến phòng để quần áo thay quần áo, không ngờ Thẩm Dực rảnh rang đi theo phía sau cô.

“Tôi muốn thay quần áo.” Khương Dư Dạng chọn cái váy liền màu đen treo trên móc đặt trước người, như đang hạ “lệnh đuổi khách”.

Thẩm Dực cảm thấy cô gái này hết sức ngây thơ, một tay chống ở trước tủ quần áo, ánh mắt một đường xuống phía dưới, mỉm cười vô cùng hài lòng đối với "kiệt tác" đôi chân thẳng tắp tinh tế của cô.

Giống như ngó sen, xúc cảm mềm mịn trong lòng bàn tay vẫn mang dư vị quyến rũ như trước.

“Toàn thân em từ trên xuống dưới, có chỗ nào tôi chưa từng thấy cơ chứ?”

“...”

Gian tà gian tà, nhưng lại làm người ta không hận nổi.

Chờ thay quần áo xong, Thẩm Dực sớm đã pha xong cà phê nóng hổi trong phòng khách, anh tháo chiếc đồng hồ hublox xuống, gốm sứ màu đen phiếm ánh sáng nhạt u tối.

Anh liếc lại đây, không hiểu hỏi: “Muốn mặc bộ đồ này đi làm à?”

“Sao vậy?” Khương Dư Dạng không hiểu ra sao, cô cố ý chọn chiếc váy dài màu đen bởi trong studio để tiện cho quay chụp, nhân viên công tác thống nhất yêu cầu mặc quần áo màu đen.

Đầu ngón tay anh cố ý chạm vào những dấu vết trên cổ cô, lưu luyến vẽ một vòng rồi ngừng ở chỗ cũ, “Cái này... Không sao à?”

Váy liền kiểu hai dây, đường cong từ cổ đến xương quai xanh đều lộ ra, cùng lúc đó, "dấu dâu tây nhỏ" bên trên làm người ta mơ màng.

Khương Dư Dạng thở phì phì hất tay anh ra, giống như xon thỏ con kinh hoảng thất thố.

Thẩm Dực biết cô da mặt mỏng, cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, thả cô đến bồn rửa mặt bôi kem che khuyết điểm.

Giữa trưa, mặt trời bên ngoài hết sức chói chang, mùa hè ở thủ đô rất oi bức.

Cô chỉ ăn qua mấy miếng cơm liền đi xác nhận quá trình với các bộ phận, may mắn chuyên viên trang điểm nhϊếp ảnh gia của số này đều được cô quyết định từ trước, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nói là 3 giờ chiều, Lục Triều Dã thật sự tới thị sát tình hình không sớm hơn một phút cũng không muộn hơn một phút, cậu ấy tháo kính râm xuống, gật đầu nói: “Khương tiểu thư, chào buổi chiều.”

Thiếu niên áo đen quần đen, không ra vẻ gì cả, vì đóng phim mà cạo đầu đinh rất có cá tính, cũng may điều kiện ngoại hình của cậu ấy tốt, bất kể lăn lộn như thế nào thì dung mạo đều tuyệt với, cùng với giọng nói thiếu niên mát lạnh kia, khó trách fans bị cậu ấy làm cho mê đắm khăng khăng một mực.

Khương Dư Dạng việc công xử theo phép công mà lộ ra nụ cười: “Hợp tác vui vẻ.”

Nhưng mà như đang nói trái ý mình, trong quá trình sau đó, tiến độ quay chụp của bọn họ liên tiếp gặp trở ngại.

Nguyên nhân không gì khác, giống như Khương Dư Dạng nghĩ, khó khăn thật sự chính là người đại diện của Lục Triều Dã, dì út của cậu ấy.

Vấn đề của người phụ nữ này rất đỗi xảo quyệt, cảm thấy trang phục mà ICON thương lượng phối ra đều không hợp với khí chất của Lục Triều Dã.

Trong giới đã có lời đồn từ lâu, cha mẹ Lục Triều Dã ly dị, là dì út nuôi cậu ấy lớn lên, bối cảnh cũng không cho phép khinh thường, nếu không sẽ không thể tổ chức buổi tiệc trưởng thành 18 ở đầm Ngọc Uyên Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán.

Nhân viên công tác khác đều bị lão Phật gia này tra tấn khổ không nói nổi, hận không thể nhổ nước bọt khâp người.

Giữa tạp chí thời trang và minh tinh là hợp tác win-win, không ai muốn đối chọi với nhau cả, nếu thật sự làm ầm ĩ lên cũng sẽ không xé rách da mặt làm cho mọi người đều khó xử.

Cuối cùng dưới áp lực do Klaire đưa ra nhiệm vụ, Khương Dư Dạng chủ động đi qua, làm bộ thân thiết chào hỏi dì Lục: “Hiện tại nhiệt độ trên mạng của "Ban ngày" rất cao, nghe nói Lục Triều Dã đã chịu không ít khổ cực để diễn tốt nhân vật này, chọn nhân vật cũng quan trọng như chọn quần áo vậy, tôi có thể hiểu được điều chị lo lắng.”

Dì Lục ôm cánh tay liếc cô một cái, lại mang dáng vẻ coi thường tất cả mọi người kia: “Bé yêu à, nếu em đã hiểu ý của chị thì vì sao không chịu để tâm hơn vào chuyện ở trang phục chứ?”

Lời nói ngắn gọn đã phủ định toàn bộ nỗ lực của bọn họ.

Mà Khương Dư Dạng lại không hề để bụng nói: “Có phù hợp hay không cũng phải thử thì chúng ta mới có thể biết kết quả, nhận được kịch bản của "ban ngày", chị vừa nhìn đã cảm thấy nhân vật phù hợp với cậu ấy sao?”

Dì Lục lặng im trong nháy mắt, Khương Dư Dạng rèn sắt khi còn nóng nói: “Vốn dĩ điều ICON chúng tôi suy xét chính là bìa hai người của Lục Triều Dã và Ôn Phù, nhưng sau nhiều lần bàn bạc mới quyết Lục Triều Dã, cậu ấy là người thích hợp với chủ đề chụp hình của số lần này, xin chị hãy tin tưởng vào trình độ chuyên nghiệp của chúng tôi.”

Lúc quay chụp đã có truyền thông đăng bài PR, nói Ôn Phù và Lục Triều Dã không hợp chụp chung, chủ yếu là không chịu nổi tính tình kiêu căng mắc bệnh công chúa của bên nhà gái, dặm lớp trang điểm thôi mà hận không thể làm người trong cả nhóm chờ nửa giờ.

Quả nhiên, dì Lục vừa nghe thấy tên Ôn Phù liền trợn trắng mắt, từ từ hạ mình nói: “Kế tiếp chị sẽ không phát biểu bất cứ ý kiến gì, nhưng nội dung biên tập sau đó của các em cần phải qua tay chị một lần.”

Đây là một thỉnh cầu rất đột ngột, nội dung bản thảo của toà tạp chí đều do chủ biên, hiếm khi viết bản thảo còn phải dò hỏi bên minh tinh xem có phù hợp hay không.

Nhưng Khương Dư Dạng đã đồng ý, cô biết dì Lục có tính cách chu đáo và mạnh mẽ, định bụng đến lúc đó sẽ tìm cách sau.

Quay chụp kết thúc, cô cũng vô cùng mệt mọi cạn kiệt sức lực, mắt thấy Lục Triều Dã thay quần áo, cầm chai nước khoáng uống mấy ngụm, yết hầu chuyển động.

Nói tiếng giải tán với những người khác, mọi người rốt cuộc thu dọn studio trong tiếng oán than dậy đất.

Lúc này Lục Triều Dã đi tới chỗ cô, lịch sự và quy củ: “Ngại quá, thêm phiền phức cho chị rồi.”

Khương Dư Dạng giật mình, tiếng chị này là đang gọi cô, cô lớn hơn Lục Triều Dã một hai tuổi, gọi như vậy vốn dĩ không có gì đáng trách, nhưng xưng hô lại do thiếu niên không tầm thường buột miệng thốt ra, làm cô lập tức hiểu tại sao fans lại hâm mộ cậu ấy.

“Không sao.” Cô nhoẻn miệng cười, khách sáo nói: “Sau này chụp ngoại cảnh lại hợp tác.”

Vì tránh tai mắt của người khác, cô cố ý tránh đi thang máy xuống lầu vào giờ cao điểm, chiếc Maybach kia huênh hoang đỗ ở dưới lầu.

Thẩm Dực ngồi ở ghế sau, hạ cửa sổ xuống nhìn cô, tây trang được cắt may vừa vặn, mắt đào hoa lấp lánh trong đêm tối trông thâm tình đến lạ.

Không biết anh đã đợi mình bao lâu, Khương Dư Dạng rảo bước qua đó, tóc đen váy đen, da trắng như tuyết, làn gió ấm đêm hè thổi quét qua, làn váy bay tán loạn, cực kỳ giống một cảnh trong phim điện ảnh.

Sau khi lên xe nghe thấy cô gái hô hấp dồn dập, Thẩm Dực nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Chạy nhanh như vậy làm cái gì?”

Ngay cả sự dịu dàng ngẫu nhiên bố thí đều tựa cổ độc, làm cô chợt thấy tham luyến lại sợ hãi.

Khương Dư Dạng lắc đầu, không trả lời câu hỏi: “Chúng ta mau đi thôi.”

Cô không có hứng thú với cục diện tối nay, chỉ là nghĩ lại nếu còn đợi tiếp khiến người khác chú ý thì không hay.

Đêm ở thủ đô luôn có loại hương vị ngợp trong vàng son, ánh đèn cùng dòng xe cộ giao thoa, trong trần thế ồn ào náo động, vì tình ý mê người mà mua dây buộc mình.

Có lẽ là do quá mệt, cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng gối lên trên vai anh, hô hấp dần ổn định lại, đáy mắt có màu xanh nhạt.

Trong lúc này, Thẩm Dực không quấy rầy cô nghỉ ngơi, sau khi bật chế độ im lặng đã cúp vô số cuộc “điện thoại quấy rối” mà Kỷ Tùy Chi gọi tới.

Loanh quanh lòng vòng tới điểm hẹn tư nhân “Phong Nguyệt”, Khương Dư Dạng mới mông lung mở mắt, phản ứng chậm chạp nhìn về phía anh, ánh mắt thuần khiết lặng lẽ.

Thẩm Dực không gọi cô dậy, dung túng kỳ cục, đối diện với cô: “Ngủ đủ rồi?”

“Ừ.”

Cô nhỏ giọng đáp, tai lại đỏ lừ, chỉ có thể ậm ừ đứng dậy, sợ tư thế ngủ của mình không đẹp.

“Vậy là tốt rồi.” Anh cười to, nói năng bậy bạ mà khí chất vẫn như gió mát trăng thanh: “Lúc về trên giường không buồn ngủ là được.”

Tuy rằng trạng thái tinh thần còn đang ngờ nghệch, nhưng cảm nhận được lời nói của Thẩm Dực, cô nhanh chóng nhận ra anh đang ám chỉ cái gì, sửa sang lại làn váy rồi vội vã xuống xe, bị anh trêu cho hết sức lúng túng.

“Phong Nguyệt” là một trong những sản nghiệp dưới danh nghĩa của nhà họ Kỷ, có lợi nhuận hay không đều không quan trọng, dù sao cũng là điểm dừng chân của mấy anh công tử như Kỷ Tùy Chi, bọn họ quen ở chỗ này qua đêm, ném ra vô số tiền.

Người nơi này rất có mắt nhìn khom lưng với hai người, Thẩm Dực không thèm liếc nhìn, dẫn cô suốt dọc đường đi lên tầng cao nhất.

Còn chưa đi lên, chỉ ở cửa thang lầu đã có thể nghe thấy tiếng cười cợt mắng chửi bằng giọng Bắc Kinh ở trên đó rồi.

Nơi vốn đang phù hoa lập tức an tĩnh lại sau khi Thẩm Dực tiến vào, Kỷ Tùy Chi ném một bộ bài đẹp trong tay đi, hấp tấp tiến lên nghênh đón, cười toét miệng: “Anh Thẩm, gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy mà không tiếp, còn tưởng rằng anh cho em leo cây chứ.”

“Cậu Kỷ cho tôi leo cây nghe còn được.” Thẩm Dực biết tính nết của thằng nhóc này, uyển chuyển nói lại một hai câu.

Kỷ Tùy Chi cười ha hả: “Anh đừng nói chứ, vì chờ anh tới mà em đã bỏ cả bộ bài đẹp trong tay rồi, anh phải bồi thường cho em đấy.”

Anh cắn răng hàm, nói theo ý của Kỷ Tùy Chi: “Bồi thường cậu cái bạt tai.”

“Thế em chỉ có thể xin tha thôi.”

Dứt lời, vị tiểu thiếu gia này còn giả bộ hết sức đáng thương, mọi người ngồi đó đều bật cười.

Khương Dư Dạng vẫn luôn an tĩnh đứng ở bên cạnh anh, đánh giá bố cục trang trí của nơi này, cũng có người phóng ánh mắt tò mò về phía cô, ngần ấy năm liền Thẩm Dực chưa từng dẫn người lại đây, tất nhiên là thấy hơi lạ.

Kỷ Tùy Chi thao thao bất tuyệt xong, hậu tri hậu giác chú ý tới sự tồn tại của cô, thậm chí còn chào hỏi như đã quen thân: “Vị này chính là em gái Dư Dạng đúng không, đại mỹ nhân mà anh Thẩm giấu trong lầu son.”

“Ai là em gái Dư Dạng của cậu?” Thẩm Dực dùng ánh mắt cảnh giác bảo anh ấy tém tém lại rồi giới thiệu với cô: “Kỷ Tùy Chi, một tên du thủ du thực, bạn từ thuở nhỏ của tôi.”

Bọn họ xuất thân từ gia đình kiểu này, rất nhiều lúc thích nói lời khách sáo, gặp dịp thì chơi, tuyệt đối không coi là thật.

Sau khi đôi bên giới thiệu xong, Kỷ Tùy Chi không chơi bài nữa, la hét bảo mọi người chơi billiards chín lỗ, còn đặc biệt qua chọn cây chọc billiards khá tốt cho cô, nắm ở trong tay nặng trĩu, rất chắc chắn.

Khương Dư Dạng lộ ra ánh mắt khó xử: “Tôi không biết chơi.”

Kỷ Tùy Chi không để bụng cười khẽ: “Đừng khẩn trương mà, anh Thẩm rất am hiểu 9 lỗ, sẽ dạy em.”

“Bao nhiêu tiền một lỗ, cậu Kỷ ra một cái giá đi.” Thẩm Dực mở miệng với ý sâu xa, từ sau đỡ lấy vòng eo của cô.

Mọi người đều biết Kỷ Tùy Chi có tính trẻ con, tất nhiên không chịu nhận thua, nhao nhao vây lên góp vui.

Cô xoay đầu, kinh ngạc nhìn anh, lời như một lỗ bao nhiêu tiền mà anh cũng có thể nói ra khỏi miệng, thật sự không coi tiền ra gì, chẳng lẽ là muốn để cô phung phí sao?

Thẩm Dực thần sắc như thường, nói một cách trấn an: “Cậu ta chính là cái Tán Tài Đồng Tử, không cần quan tâm.”

Trước khi thi đấu bắt đầu, thấy Khương Dư Dạng cầm lấy gậy billiards, những người khác mang bạn nữ tới đây cũng nóng lòng muốn thử.

Một mảnh ồn ào, những đối thoại đó hết sức rõ ràng.

“Anh Thành, ngươi cũng cho em thử đi.”

“Thử cái gì? Anh không giống Thẩm Dực, đối xử với một ả tình nhân cũng quá mức hào phóng đâu.”

“Anh tồi thế... Thế em chơi một lỗ chắc vẫn được chứ?”

Tim Khương Dư Dạng đập hẫng một nhịp, nhớ lại, Thẩm Dực cũng chỉ đơn giản trò chuyện vài câu với Kỷ Tùy Chi, vẫn chưa để những người còn lại biết rõ thân phận của cô.

Cái từ “Tình nhân” này đâm vào màng nhĩ, làm cô ù hết cả tai.

Thẩm Dực chưa phát hiện ra, gập ngón trỏ cọ qua mí mắt cô: “Gia sản đều nằm trong tay em đấy, chú tâm chút đi, hửm?”