Editor: Dâu
Tòa nhà sang trọng, thỉnh thoảng sẽ có đội tuần tra an ninh.
"Về sau sử dụng thẻ này để ra vào nơi này." Cung Kỳ Diệp đưa cho Mạc Nghiên một thẻ chip và nhấn nút trên tầng cao nhất.
Nhìn thấy người đàn ông cẩn thận giới thiệu về môi trường và tiện nghi của tòa nhà, trong lòng Mạnh Hinh không khỏi khẽ gật đầu, khi cửa thang máy mở ra, Mạc Nghiên nhận ra cả tầng lầu chỉ có một cánh cửa.
"Trước tiên tiểu thư đặt mật khẩu khóa cửa và vân tay."
Tất cả đồ đạc và thiết bị đã được sắp xếp trong căn phòng rộng rãi. Theo bước chân của người đàn ông, cô đi khắp tầng. Cô dừng lại trước thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn với nghi ngờ và phân vân. "Đây là sao?"
"Trên lầu là nhà chứa máy bay tư nhân, hiện tại không bay."
Coi như là chuyện tầm thường như hạt vừng, câu trả lời thản nhiên của người đàn ông khiến Mạc Vũ Hạo cảm thấy trong lòng có chút trầm xuống. Từ thái độ và lời kể của Cung Kỳ Diệp, có thể thấy đàn ông không phải chỉ đơn giản là thượng tướng, quyền lực và tài chính của nhà họ Mạc không khó để sở hữu máy bay, trực thăng, nhưng muốn bay trên trời thì phải đi qua một một tầng quan hệ. Điều này không hề dễ dàng.
"Ừm, nếu có gì thắc mắc, có thể liên hệ lại với tôi, tôi xin phép rời đi trước." Cung Kỳ Diệp khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
"Nghiên Nghiên, con có biết Tiêu tổng và Cung thiếu không?" Mạnh Hinh cau mày và nghiêm nghị khi Cung Kỳ Diệp rời đi.
"Con không biết." Mạc Nghiên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng trong lòng suy nghĩ.
"Ừm… Mặc dù hai người đó đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng Nghiên Nghiên không nên quá thân thiết với họ, họ không đơn giản như vậy." Mẹ Mạc nghiêm túc nói và nhìn cô con gái xinh đẹp của mình.
"Vâng."
Đã quá muộn ... Từ hôm đó trở đi đã quá muộn ... Chỉ mong bọn họ có thể nhanh chán ghét mình càng sớm càng tốt ...
"Bảo bối, nếu con cảm thấy mệt mỏi, hãy về nhà và nghỉ ngơi. Ba mẹ sẽ luôn ở bên con." Hơi nóng trong l*иg ngực dồn nén trong lòng như một dòng cảm xúc dâng trào, Mạc Nghiên ôm chặt ba mẹ Mạc, một sự kiên định trong mắt cô dường như đưa ra một quyết định.
Sương mù nóng ẩm tràn ngập trong không khí, chân trần đi trên nền gạch lạnh lẽo, thân ảnh trắng nõn chìm trong bồn tắm chứa đầy nước nóng, khuôn mặt ửng hồng lấm tấm những hạt mồ hôi mịn, từng giọt chảy dọc xuống cổ, rơi xuống bồn tắm tạo thành những gợn sóng.
"Sao anh lại ở đây?" Tắm rửa mệt mỏi, tùy ý quấn khăn tắm đẩy cửa ra, chỉ thấy Cung Kỳ Diệp, người đã rời đi từ lâu, lại đang ngồi ở mép giường lớn, chiếc áo cởi ra một cúc lộ xương quai xanh gợi cảm màu mật ong. Đôi mắt phượng sắc bén dưới hàng mi rậm rạp nheo lại một cách nguy hiểm, không giấu được sự hung hãn và ham muốn thấu xương của người đàn ông.
Chiếc khăn ngắn màu trắng không che được thân hình trắng nõn đầy mê hoặc của Mạc Nghiên, những giọt nước trên tóc chảy dọc theo cổ xuống bầu ngực, cơ thể đỏ bừng vì nóng, khuôn ngực cao ngất như sắp vỡ ra khỏi chiếc khăn tắm đang quấn chặt.
"Đây là nơi ở của tôi." Nhìn cô run rẩu sợ hãi, anh cười vui vẻ kép cô vào trong vòng tay, mùi thơm của sữa tắm xông vào chóp mũi của anh, không để ý động tác vùng vẫy của cô, cúi đầu và cắn cổ cô. Da thịt mềm mại nhạy cảm, khi cô không còn vùng vẫy nữa, anh mới thả lỏng răng và dùng lưỡi liếʍ.
"Ừm… Đừng… Tại sao anh có mật khẩu và dấu vân tay?" Nam nữ trời sinh sức lực chênh lệch quá lớn. Căn bản khăn tắm không thể che hết người, tư thế giãy dụa kịch liệt làm cơ thể gần như hoàn toàn lộ ra ngoài, đôi mắt đen phía sau càng trở nên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào thân thể trắng như tuyết của cô.
"Haha, tôi quên nói rằng dữ liệu của tôi vẫn còn được lưu trữ trong hệ thống." Một giọng nói trầm ấm vang lên sau tai cô, khoang ngực phía sau khẽ rung lên kèm theo một tiếng cười khúc khích.
"Anh… anh thật đê tiện, a, đừng." Mạc Nghiên nhíu mày, thân thể bị anh chọc có chút khiêu gợi.
"Là bảo bối quá ngốc." Cung Kỳ Diệp hài lòng gật đầu nhìn người trong tay mình khẽ run khi anh ngậm lấy vành tai cô.
"ô… Đừng." Mạc Nghiên cảm thấy sợ hãi và xấu hổ khi nghĩ đến việc phải nằm dưới người đàn ông này một lần nữa, nước mắt không kiểm soát được cứ thế trào ra, từng giọt chạm vào cánh tay cứng rắn của người đàn ông.
"Hừm… đừng khóc, tôi sẽ không động vào em."
Giọng nói mang theo một tia cưng chiều cảu chính mình mà ngay cả anh cũng không nhận ra, anh quấn chặt chăn bông quanh cơ thể cô gần như không để lộ ra ngoài, đứng dậy lấy máy sấy, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đó, bàn tay to giữ những sợi tóc ẩm, nhẹ nhàng sấy khô vì sợ cô bị cảm lạnh.
"Đừng nhúc nhích, trừ khi em muốn tiếp tục bài tập trên giường chưa bắt đầu." Nhận thấy Mạc Nghiên muốn phản kháng, anh dừng lại, lời nói lạnh lùng và độc đoán khiến cô cứng đờ, không dám cử động.
Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông cảm thấy tê dại và thoải mái lạ thường khi anh lần mò từng sợi tóc chạm vào làn da, trong lòng như có sợi lông quét qua, gió nóng khẽ thổi qua gò má, Mạc Nghiên khẽ gật gù sau một ngày dài mệt mỏi.
Nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn để mình tùy ý vuốt ve, Cung Kỳ Diệp mỉm cười, xác nhận rằng tóc cô đã khô hoàn toàn, nhét cô đang say ngủ vào chăn rồi quay vào phòng tắm.
Sương mù bốc lên khắp phòng tắm, thấp thoáng thân hình cường tráng của người đàn ông, những giọt nước chảy dọc theo cơ ngực và cơ bụng đến đũng quần rồi biến mất. Khuôn mặt góc cạnh soái khí khác thường, đem người trên giường ôm vào lòng, ngửi hương thơm cơ thể cô, luc này đôi mắt sắc bén mới từ từ chìm vào giấc ngủ.