Chương 3: Rời Đi

Nghe thấy lời Tống Lam nói, Tiết Dương cười khinh miệt, chính nghĩa chi sĩ thật là đủ thiên chân.

"Mặc kệ nhị vị đạo trưởng nói thế nào, hôm nay mặc kệ là ai đứng ở đây, Kim tông chủ đều sẽ công bằng xử lý, cho dù là một tên lưu manh, cũng phải điều tra rõ ràng đúng không?" Kim Quang Dao vĩnh viễn biết làm thế nào để tìm bậc thang cho Kim Quang Thiện bước xuống.

"Việc này đã đủ rõ ràng rồi." Nhϊếp Minh Quyết đi ra khỏi đại điện, có thể cảm nhận được luồng sát khí xung quanh hắn.

"Ngày hôm qua, giờ Sửu, hắn vào Thường phủ, có nhân chứng!" Nhϊếp Minh Quyết vừa sải bước đi tới, vừa kể lại lời chứng của lão bản cửa hàng đối diện Thường phủ. Hóa ra đêm qua, lão bản cửa hàng đối diện Thường phủ đi tiểu đêm tình cờ nhìn thấy Tiết Dương bước vào Thường phủ, sau đó Thường phủ rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Nhϊếp Minh Quyết ghét cái ác như kẻ thù, nhưng cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, hắn cầm đao định gϊếŧ Tiết Dương.

Tiết Dương cũng không sợ Nhϊếp Minh Quyết, chỉ đứng đó mỉm cười nhìn hắn.

"Đại ca, xin chờ một chút." Kim Quang Dao ngăn cản Nhϊếp Minh Quyết: "Dù sao cũng không có ai nhìn thấy hắn tự tay gϊếŧ người, cho nên..."

"Cho nên như thế nào?" Nhϊếp Minh Quyết vẫn luôn có chút oán giận Kim Quang Dao, lúc này một mặt mũi cũng không cho: "Cút đi!" Nhϊếp Minh Quyết một chưởng đánh Kim Quang Dao ngã xuống đất.

Lam Hi Thần ngồi bên cạnh thấy hai huynh đệ lại xô xát, vội vàng đứng dậy, đỡ Kim Quang Dao từ dưới đất lên.

Kim Quang Dao còn muốn đi lên ngăn cản Nhϊếp Minh Quyết, lại bị Lam Hi Thần kéo lại. Kim Quang Dao biết nếu Lam Hi Thần ngăn cản có lẽ có tác dụng, còn mình đối với Nhϊếp Minh Quyết một chút phân lượng cũng không có.

"Nhϊếp tông chủ!" Lúc này, Kim Quang Thiện từ vị trí đứng đầu đi xuống.

"Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối, ngươi muốn dùng đao gϊếŧ người ở Kim Lân Đài?" Kim Quang Thiện trừng mắt nhìn Nhϊếp Minh Quyết.

"Hôm nay Kim tông chủ không tính trừng trị tên Tiết Dương này sao?" Nhϊếp Minh Quyết vẻ mặt chính trực, không chút kiêng dè nào, nhìn thẳng vào Kim Quang Thiện: "Đến tột cùng Tiết Dương có thân phận gì, khiến Kim tông chủ bất chấp đại nghĩa bảo vệ hắn?"

Mặc dù tính thế đối với Tiết Dương bất lợi, nhưng hắn vẫn vân đạm phong khinh cười, thỉnh thoảng liếc nhìn Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần đứng ở kia không tức giận, cũng không tranh luận với ai. Còn Tống Lam thì lạnh lùng nhìn Kim Quang Thiện.

"Ngươi..." Kim Quang Thiện tức giận, không nói được lời nào.

Tiết Dương cảm thấy những người này giống như đang hát tuồng, chỉ có Hiểu Tinh Trần, đúng như minh nguyệt thanh phong, tranh chấp của những người đó căn bản không làm y bận tâm. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn coi thường những kẻ giả thanh cao tự xưng là người chính nghĩa, chỉ có Hiểu Tinh Trần là đúng như ánh trăng.

Tống Lam cảm thấy quá sức với sự tức giận của Kim Quang Thiện, quay đầu lại, lại nhìn thấy Tiết Dương đang cười với Hiểu Tinh Trần với ý đồ xấu xa. Hắn lập tức trừng mắt nhìn Tiết Dương với hàm ý cảnh cáo.

Tiết Dương đang vui vẻ nhìn Hiểu Tinh Trần, thình lình Tống Lam đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, trong mắt Tiết Dương đột nhiên xuất hiện sát ý: "Đồ cản đường!"

"Đại ca, người không có bảo vệ hắn, chỉ là..." Kim Quang Dao muốn đi lên hòa giải.

Tiết Dương lấy lại tinh thần, Nhϊếp Minh Quyết đã tức giận đến mặt biến thành màu gan heo.

"Được rồi! Tiết Dương, nghi hung trong vụ án diệt môn Thường thị, sẽ bị nhốt vào địa lao cho đến hết đời, không bao giờ được thả ra." Cuối cùng, Kim Quang Thiện cũng đứng dậy, kết thúc cuộc tranh luận, nếu còn nói thêm gì nữa, thì sẽ không có kết quả nào tốt hơn thế này.

"Có ai còn thắc mắc gì không?"

"Như vậy cũng tốt, không có gì dị nghị." Tô Thiệp • Mạt Lăng Tô thị là người đầu tiên đứng dậy phụ họa.

Ngay sau đó, các thế gia có quan hệ tốt với Kim thị cũng sôi nổi tỏ vẻ xử như vậy là rất thỏa đáng.

Lúc này, trên Kim Lân Đài bùng nổ lời khen ngợi.

Nhϊếp Minh Quyết không còn cách nào khác đành phải chấp nhận, hắn "Hừ" mạnh một tiếng, chỉ ra hiệu cho Lam Hi Thần trước khi rời khỏi Kim Lân Đài.

"Nếu đã như vậy, thì tại hạ xin cáo từ."

"Cáo từ."

Tống Lam và Hiểu Tinh Trần cùng nhau rời đi.

"Hiểu Tinh Trần." Phía sau truyền đến thanh âm tươi cười của Tiết Dương, Tống Lam và Hiểu Tinh Trần xoay người lại, nhìn hắn: "Ngươi đừng quên ta a."

"Các ngươi đưa hắn vào địa lao." Kim Quang Dao sợ lại xảy ra chuyện, nên sai người mang Tiết Dương đi.

"Nhị vị đạo trưởng không cần để ý." Kim Quang Dao hướng Tống Lam và Hiểu Tinh Trần hành lễ.

Hai vị đạo trưởng cũng hành lễ lại, sóng vai đi xuống Kim Lân Đài.

Tiết Dương ở trong địa lao chưa đầy một ngày đã được thả ra.

"Ngươi thật sự muốn gây phiền toái cho ta." Lúc này, Kim Quang Dao đang đi phía trước: "Ta đã nói rồi, thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội với quân tử, sao ngươi không chịu nghe?"

"Ta cũng không ngờ lại gặp được bọn họ." Tiết Dương lãnh đạm nói.

"Ngươi có biết quả tái sinh không?" Tiết Dương thử hỏi.

"Quả tái sinh? Ta có nghe nói qua, ngươi muốn sao?" Kim Quang Dao dừng lại, nhìn Tiết Dương.

"Muốn."

Nhìn Tiết Dương cười, Kim Quang Dao cảm thấy đây nhất định là một chuyện rất khó khăn.

"Ta sẽ giúp ngươi tìm, nhưng đây chỉ là truyền thuyết, không nhất định có thể tìm được." Hai người đi vào luyện thi địa.

"Từ giờ ngươi có thể yên tâm ở lại đây, đừng đi ra ngoài, gió lớn lắm." Nói xong, Kim Quang Dao quay trở lại Kim Lân Đài.

Đương nhiên, Tiết Dương không nghe lời, thỉnh thoảng hắn sẽ ra ngoài để hỏi thăm tin tức của Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần và Tống Lam cùng nhau kết đội đi săn đêm, đi khắp mọi nơi, có vẻ như rất khoái ý.

Tiết Dương không vui, dựa vào cái gì Tống Lam có thể tiếp tục quấn lấy y?! Mà hắn chỉ có thể đi theo bước chân của Hiểu Tinh Trần, đến nơi y từng đi săn đêm, cho dù có nhìn thấy y cũng không dám lộ mặt.

--------o0o--------

Hết chương 3