Chương 3

"Anh ơi, em... em cũng muốn ăn sườn mẹ tự tay làm!"

Tần Trừng cúi đầu nhìn cô em gái đang tủi thân, trong miệng còn lưu lại mùi sườn mẹ tự tay làm, nghĩ ngợi một chút, nâng cằm cô lên.

"Chụt~"

Miệng cậu phủ lên đôi môi như thạch của cô em gái.

"Ăn được chưa?"

Câu hỏi của anh trai khiến cô không khỏi thè lưỡi hồng liếʍ môi, sau đó vẻ mặt kinh ngạc.

"Ăn được rồi, ư... anh trai tốt nhất!"

Tần Trừng nhìn cô em gái cười tươi như hoa, trong lòng cũng vui vẻ, để cô em gái vui hơn, cậu liên tục hôn lên môi cô em gái, để cô có thể ăn được nhiều hơn.

Bà Cửu đi ngủ trưa, bảo mẫu bưng đồ ăn, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, Tần Trừng mở cửa, nhận đồ ăn từ tay bảo mẫu, cùng cô em gái ăn cơm, hai người ăn rất ngon, rất vui vẻ.

Buổi tối, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngâm mình trong bồn tắm.

Tần Khanh vừa chơi đồ chơi phát ra tiếng, anh trai tận tụy gội đầu, tắm rửa cho cô.

Tần Trừng đánh bọt thoa lên người cô, Tần Khanh sợ ngứa, vừa chạm vào nách và eo liền phát ra tiếng cười như chuông bạc, cứ thế né tránh.

Cậu chỉ có thể như thường lệ, ấn cô ngồi trên đùi mình, cánh tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy cô, nhất quyết tắm cho cô.

"Ha ha... anh trai... ha ha... ngứa... ha ha ha..."

Cô cũng không ngoan ngoãn, chân tay cứ đạp loạn xạ, nước trong bồn tắm bị cô đạp tung tóe, nước tràn ra ngoài.

"Không tắm sạch sẽ, không được lên giường ngủ." Tần Trừng lấy ra dáng anh trai.

Tắm xong phần trên, phải tắm phần dưới, Tần Khanh ngoan ngoãn đứng trước bồn tắm, anh trai nghiêm túc tắm cho cô.

Cô cúi đầu, giữa hai chân anh trai có một cái "của quý" trắng trẻo, theo động tác cơ thể của anh, cái "của quý" đó cũng lắc lư theo, rất chói mắt.

"Anh ơi, tại sao chỗ đó của anh lại không giống em?"

Tần Khanh hỏi ra câu hỏi mà cô đã thắc mắc từ rất lâu trước đây.

"Không biết."

Tay Tần Trừng toàn là bọt xà phòng đang rửa giữa hai chân cho cô, cậu cũng đầy bụng câu hỏi, về cấu trúc cơ thể cậu cũng tò mò.

Chỗ đó của em gái cũng không giống cậu, chỗ đó của cô là một khe hở trắng trẻo.

Trước đây cậu tò mò, khi còn rất nhỏ, cậu thay tã cho cô, đã nhìn thấy khe thịt bên trong, màu hồng hồng.

Có lẽ sau này tiếp xúc nhiều với cơ thể cô, tâm tư đơn thuần, cũng dần dần không còn tò mò nữa.

Đó là vì cậu tò mò, có thể nhìn là nhìn, trong nhận thức của cậu, em gái là của riêng cậu.

Tần Khanh vẫn tò mò nhìn cái "của quý" đang lắc lư của anh trai, đột nhiên cảm thấy món đồ chơi trong tay không còn thơm nữa, cô ném món đồ chơi vào bồn tắm, đưa tay nhỏ sờ vào cái "của quý" của anh trai.

Sờ sờ cái "của quý", bóp bóp, kéo kéo.

Tần Trừng bị cô làm đau, hai tay ôm chặt lấy chỗ đó, không nói lời nào, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm cô em gái đang tò mò.

Anh trai đối xử với cô rất tốt, cũng chưa từng nói lời nặng nề nào, đôi khi cô không biết điều, anh trai cũng giống như bây giờ, dùng đôi mắt giống hệt cô nhìn cô, rất nhanh cô không dám làm càn nữa.

Cô ỉu xìu rụt tay lại, nhưng tính tình đã được anh chiều hư, không chịu sửa đổi, cô bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, "Kẻ keo kiệt!"

Tắm xong, cô tự tiện lau người, quấn khăn tắm chạy mất dạng, cũng không giống như thường ngày đợi anh trai.

Anh trai nhìn bóng cô chạy xa, trong lòng có chút hụt hẫng, đợi cậu trở về phòng, cảm giác hụt hẫng càng lớn, trong lòng cũng bắt đầu khó chịu.

Chiếc giường Simmons lớn như vậy, vốn dĩ hai chiếc gối xếp cạnh nhau, giờ lại tách ra, giữa giường trống một khoảng lớn.

Cô ngủ ở bên cạnh, không biết từ đâu tìm ra một chiếc chăn nhỏ, đắp chăn đó, quay lưng lại với cậu.

Cậu lên giường, cô cũng không giống như bình thường nằm trong lòng cậu nữa.

Cậu nhìn tấm lưng của cô, nghĩ ngợi một chút, từng chút một dịch lại gần, vén chăn đắp trên người cô, kéo cô về ổ chăn của mình, ôm chặt lấy cô.

"Hừ, em không muốn để ý đến anh nữa, anh là kẻ keo kiệt." Cô giận dỗi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh.

"Bảo bối, đừng giận nữa, cho em sờ, em... em nhẹ nhàng thôi, đừng... đừng làm anh đau." Tần Trừng cũng tủi thân, vừa rồi bị cô làm đau thật.

Tần Khanh vẫn có lương tâm, trong nhà này chỉ có anh trai là đối xử với cô tốt nhất, thương cô nhất.

"Đúng... xin lỗi mà, anh không đau, bảo bối thổi thổi cho anh là không đau nữa."

Cô vén chăn, người dịch xuống một chút, cúi đầu nhẹ nhàng xoa "của quý", thổi hơi vào "của quý", miệng còn nói, "Ngoan, không đau, không đau, thổi thổi là không đau nữa."

Hồi nhỏ, cô ngã hoặc va đập đau, khóc lớn, anh trai cũng thổi hơi cho cô như vậy, dỗ cô như vậy, rất nhanh cô không đau nữa.

Hai người đều không mặc đồ ngủ, quấn khăn tắm, khăn tắm bị cô làm cho lỏng ra, trời nóng, cậu cũng mặc kệ cô.

Thời gian trôi qua từng chút một, căn phòng dần dần yên tĩnh, anh em trên giường đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, hơi thở của hai người quấn quýt, dưới lớp chăn mỏng, hai người không mảnh vải che thân, ôm nhau ngủ, một bàn tay nhỏ của cô vẫn còn che trên "của quý" của anh.