Có thứ gì đó chuyển động dưới chiếc khăn quấn, Kế Hoan liếc nhìn ông nội đang lim dim mắt, một lúc sau ông khẽ vén chiếc khăn dùng để cản gió lên, thế là "đứa bé" được Kế Hoan ôm chặt trong tã cuối cùng cũng lộ ra nửa mặt.
Một khuôn mặt cực kỳ đáng sợ.
Giống như một đám sương mù đen kịt, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này ai có thể nghĩ đó là khuôn mặt của trẻ con loài người bình thường được chứ. Giữa “sương đen” có hai vòng tròn màu trắng, khi mở chiếc khăn ra, cả hai cái " vòng tròn " ngay lập tức chĩa thẳng vị trí của Kế Hoan. Khi ông đến gần, "vòng tròn" lại nhanh chóng chuyển về hướng của ông.
Hai " vòng tròn " đó chính là mắt của đứa trẻ.
So với cơ thể, đôi mắt của đứa trẻ cực kỳ to, tròng trắng của mắt trông trắng đến khác thường, con ngươi thì đen như màn đêm.
Đó là một khuôn mặt khiến người ta phải nổi da gà mỗi khi nhìn thấy.
Lần đầu tiên nhìn rõ mặt đứa bé, Kế Hoan cả đêm không ngủ. Nếu đi vào giấc ngủ thì toàn là gặp ác mộng, mà khi thức dậy rồi nhìn thấy đứa trẻ thì lại giống như đang trong một cơn ác mộng khác.
Bất cứ ai có lý trí đều nhận ra đứa trẻ này có gì đó không ổn, Kế Hoan tự nhiên cũng biết điều đó, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện đây là đứa trẻ được chị gái giao lại cho mình, Kế Hoan —
Anh mua một chiếc ba lô chắc chắn rồi đi vào một cửa hàng bán đồ cho mẹ và bé.
Và không một chút do dự, anh đã mang đứa trẻ đáng sợ này về nhà.
“Ông nhìn không rõ… đứa nhỏ này nhìn hơi đen thì phải?” Ông nội run rẩy nói, Kế Hoan lần đầu tiên cảm thấy mừng rỡ, may mà ông không nhìn không rõ.
“Vâng, hơi đen.” Kế Hoan mặt không biến sắc đáp lời.
"Đen chút cũng không sao. Tiểu Hắc lúc sinh ra cũng đen lắm, nhưng lớn lên lại trắng trẻo như thường. Cho nhóc này uống thêm sữa đi. Mà này, anh có mua sữa cho nó không? A! Không được, trẻ con bây giờ đều được cho bú bằng sữa bột, nghe nói nhiều loại sữa bột trong nước có vấn đề nên phải mua sữa ngoại…” Ông vật vã với tin dữ của cháu gái đã lâu, có lẽ tình trạng mắt dần tệ đi cũng là vì khóc quá nhiều, vậy nên đứa trẻ do Kế Hoan mang về là niềm an ủi duy nhất của ông, là cọng rơm cứu mạng may mắn xuất hiện trong đời, ông không chờ được để chạm vào cơ thể nhỏ nhắn của đứa trẻ.
Những ngón tay nhăn nheo thô ráp nhẹ nhàng di chuyển qua, một cái móng nhỏ màu đen đột nhiên nhô ra từ dưới tã lót, ngón trỏ của ông nháy mắt đã bị tóm lấy.
Cái móng vuốt kia là một cái "Móng vuốt" thật sự, mặc dù nhìn thoáng qua nó có năm ngón, nhưng trên đó có móng nhọn, nhìn thế nào cũng không giống với bàn tay mũm mĩm của trẻ con loài người, càng giống như bàn tay của mấy loài quái vật trong truyền thuyết thì đúng hơn!
Tuy nhiên, bàn tay đáng sợ như vậy lại khiến ông nội bật cười.
Những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, ông cười vô cùng hạnh phúc.
“Thằng nhóc này đúng là hăng hái.” Ông cười đến chảy cả nước mắt.
Nhìn thấy nụ cười của ông nội, Kế Hoan sửng sốt, sau đó cũng cười theo. Anh cúi đầu xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ màu đen không chút tì vết, kịp thời ngăn cản móng vuốt nhỏ kia vọng động. Kế Hoan nhét bàn tay nhỏ bé đó trở lại tã lót, rồi quấn khăn quanh tã hai lần, vì vậy những lần sau, cậu bé trong chiếc tã dù có thế nào cũng không vươn móng vuốt nhỏ sắc nhọn của mình ra được.
Đúng vậy, đứa trẻ này khi sinh ra đã có móng tay, hơn nữa còn rất sắc bén, Kế Hoan mấy lần bị cào trúng trong lúc cho ăn sữa. Không muốn ông nội bị thương, Kế Hoan chọn cách ngăn cản đứa bé lại.
“Trời lạnh, tay nhóc sẽ bị lạnh mất.” Không muốn để ông chú ý quá nhiều, Kế Hoan tìm ra một lý do rất hợp lý.
"A! Đúng rồi! Lạnh như vậy, đứa nhỏ bị cảm thì không tốt. Cháu đi bật máy sưởi, đúng rồi, đun cả nước nóng nữa, đứa nhỏ này đã uống sữa chưa? Tiểu Hoa chắc cũng chưa ăn...” Trong lúc lẩm bẩm, ông nội vội vàng xoay người, lén lút dùng tay lau đi nước mắt vẩn đυ.c nơi khóe mắt, lập tức muốn đi phòng bếp.
Kế Hoan vội vàng đỡ lấy ông.
Sau khi xác định đứa bé trong nôi đã được quấn chặt, Kế Hoan đặt nó vào trong lòng ông nội, sau đó nhặt tạp dề từ sau ghế, xắn tay áo đi vào phòng bếp.
Rau củ đã được rửa sạch, thái nhỏ, bắc lửa, đun nóng chảo, cho dầu ăn vào.
Động tác của Kế Hoan không quá nhanh, bởi vì trước đó ông nội không để hắn phải nấu cơm.
Tuy nhiên, anh vẫn thường xuyên làm việc vặt trong bếp, nhìn thấy ông nấu cơm rất nhiều lần, trong đầu cũng tự động thuộc lòng tất cả các bước nấu ăn. Trong lúc dầu đang nóng, Kế Hoan đun một nồi nước, sau khi bày hai món ăn lên đĩa, nước cũng đã sôi.
Hai món ăn và cơm nóng dọn lên bàn, Kế Hoan tiếp tục bưng ba suất cơm đặt trước bàn thờ, hương án Kế Hoan chuẩn bị lần này là cho ba người, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại đặt thêm một suất nữa.
Căn phòng chính trống rỗng và lạnh lẽo ban đầu giờ tràn ngập hương thơm của gỗ đàn hương và thức ăn, ngay lập tức ấm áp hơn hẳn.
Anh hòa nước nóng đun sôi với nước nguội mà ông nội đã chuẩn bị trước đó, Kế Hoan mở chiếc túi hành lý mang theo khi rời đi, chiếc túi vốn chỉ đầy một phần ba giờ đã đầy ắp đồ em bé.
Tìm thấy một bình sữa bột đã mở sẵn từ bên trong, Kế Hoan cẩn thận pha một bình sữa bột theo hướng dẫn cho ăn trên bình.
Làm xong tất cả những thứ này, Kế Hoan cầm bình sữa đi về phía bàn chính.
Dưới ánh đèn chùm mờ ảo, ông nội vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trước bàn ăn, Kế Hoan chưa đến nên không chịu ăn trước, ông nhẹ nhàng lắc lắc đứa bé trong lòng, nếp nhăn trên mặt lộ vẻ bình yên và thanh thản.
Mặc dù ông gần như không nhìn được gì nữa, đứa bé trong lòng lại đang nhìn chằm chằm vào mặt ông không chớp, hai chiếc vòng màu trắng chỉ thẳng vào vị trí của ông lão, trông rất kỳ lạ.
"Ông nội, đến giờ ăn cơm rồi, đưa thằng bé cho cháu, đến giờ uống sữa rồi." Giọng nói không chút phập phồng, cậu bé bế đứa bé từ trong lòng ông nội lên, ngồi đối diện với ông.
Hai chiếc vòng trắng lại chuyển sang khóa chặt lấy anh.
Kế Hoan không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng mình một lúc, sau đó cầm bình sữa lên, khéo léo cho vào chỗ có lẽ là miệng. Anh biết đứa bé đã bắt đầu uống sữa, vì vậy Kế Hoan không nhìn nữa, tay trái ôm đứa bé, tay phải cầm đôi đũa, Kế Hoan gắp một đũa bắp cải vào bát ông nội.
"Ông, thử xem rau cháu xào thế nào."