Chương 7: Ba nụ cười

Trước khi chết, người nọ dùng thân mình để bảo vệ bạn gái, sau đó tử vong tại chỗ. Tiếc rằng sự hy sinh của anh không cứu nổi bạn gái mình, chỉ hai ngày sau, người phụ nữ ấy cũng qua đời.

Giống như bạn gái, người đàn ông này cũng không cha không mẹ, cho nên chết đi là hết, không thu hút quá nhiều sự chú ý, chỉ là không hiểu sao anh ta vẫn còn sống được đến bây giờ?

Không... Không có khả năng, người nọ chết trong tình trạng vô cùng thê thảm, toàn thân tả tơi, chết đến mức không thể chết hơn được nữa!

Người áo đen kinh hãi phát hiện mình đã bị đối phương khóa lại! Ngay khi đồng bọn hắn vừa định bỏ rơi hắn chạy ra cửa, tay vừa mới chạm vào nắm cửa, thứ kia đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ!

“Quỷ… có quỷ!” Hét thảm một tiếng, nhóm người mặc đồ đen hoàn toàn mất đi sức chống cự, hoảng sợ ngã bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo của nhà xác.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt rách nát kia nở nụ cười, dưới ánh mắt của mọi người, khuôn mặt đó đột nhiên nứt ra, thân thể cũng ngày càng kéo dài, cuối cùng biến thành một con quái vật ngoài sức tưởng tượng của nhân loại ——

"...nhà xác của bệnh viện phát nổ, năm người đàn ông đã thiệt mạng trong vụ việc."——Tiêu đề này xuất hiện trên các trang xã hội của nhiều tờ báo lớn vào ngày hôm sau. Đây không phải là vấn đề quá lớn, nhưng lại kí©h thí©ɧ tư duy tưởng tượng của con người: Không phải là nhà xác sao? Tại sao năm người sống sờ sờ lại chết ở bên trong? Họ là nhân viên sao? Nếu không thì muộn vậy còn vào nhà xác làm gì?

“Vụ buôn lậu nội tạng lớn cuối cùng cũng bị phá!”—Ngày thứ ba, một tin tức khác nổi bật hơn chiếm vị trí đầu trên trang xã hội.

Trong quá trình truy tìm danh tính của năm nạn nhân xấu số, cảnh sát vô tình phát hiện một trong số họ là nghi phạm quan trọng trong một vụ án buôn lậu nội tạng chưa được giải quyết! Lần theo manh mối này, cuối cùng cảnh sát cũng lôi ra được cả một nhóm tội phạm với mười ba vụ án mạng lớn nhỏ chưa được phá, khắp các trang mạng đều bị độ nghiêm trọng của những vụ án này chiếm giữ một thời gian, hàng loạt những chuyện xảy ra cũng khiến người ta quên đi nguồn cơn của mọi chuyện.

Bất quá, điều này xác thật nằm ngoài phạm vi thụ lý của cảnh sát.

Thông tin trên báo chí luôn là điều mà các nhà quản lý xã hội “muốn dư luận biết”, bởi có những “sự tình muốn biết” thì tất nhiên sẽ có những “sự tình không muốn người khác biết”. .

"Là do yêu quái gây ra, đối phương tự nổ tung." Nhà xác hẻo lánh ít dấu chân người giờ càng có hiếm người hơn, nơi này hiện giờ chỉ còn là một mảnh phế tích.

Một phần nguyên nhân của việc này là do vụ nổ tự nhiên, một phần là do các chuyên gia phụ trách đã sửa chữa hiện trường nhằm che đậy dấu vết về sự xuất hiện của con quái vật. Thậm chí để mấy bài viết trên trang lá cải trở nên chân thực, có một nhóm người được cắt cử bận rộn trong đống đổ nát.

Hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát không ngừng đi qua đi lại, kiểm tra độ hoàn thành công việc, thông báo tiến độ cho nhau. Trong khi họ đang nói chuyện, một thanh niên khác từ xa chạy tới, trên tay cầm theo băng ghi hình, nghiêm mặt báo cáo với hai người:

"Báo cáo! Tôi đã khôi phục lại camera trong phòng, vụ nổ chỉ có năm người đàn ông thiệt mạng, không có hình ảnh của hung thủ..." Anh chần chừ một lát: "Hành vi của năm người rất kỳ lạ, trông giống như ... gặp quỷ vậy..."

"A? Chỉ cần giao hồ sơ cho chúng tôi là được, chuyện khác cứ xử lý theo thông lệ." Người đàn ông cao lớn hơn cười nói.

Người thanh niên vâng dạ, thành thật đưa đồ cho họ rồi rời đi. Nhìn bóng lưng anh, người đàn ông cười cười:

"Chắc là lần đầu tiên tham gia loại sự kiện này? Căn bản không biết rõ tình huống..."

Quái vật là vô hình, chúng tồn tại trên thế giới này, nhưng không thể được ghi lại bằng máy ảnh hay máy ghi hình của con người. Rất nhiều "cuộc gặp gỡ ma quỷ" thường xuyên xảy ra trong lịch sử loài người đều do quái vật gây ra.

“Thêm vài nhiệm vụ nữa, thằng nhóc đó sẽ hiểu.” Người đàn ông còn lại khá khoan dung.

"Bất quá, lúc đó trong nhà xác có một xác chết, hẳn là mục tiêu của chúng." Người đàn ông cao lớn đột nhiên nói: " Cô gái đáng thương, bản thân mang ma thai còn không biết, còn tưởng rằng là con ruột của mình."

“Chết ở mức độ nào đó cũng coi như là giải thoát.” Người đàn ông khác lắc đầu: “Bằng không, đứa bé sau khi sinh ra sẽ bị phát hiện là yêu vật, cô gái đó nếu không sợ hãi quá độ thì cũng sẽ bị tra tấn từ từ đến chết."

"Nghe nói cô bé kia còn có người nhà, sau này đem tro cốt của nàng gửi cho họ."

Chủ đề của hai người đàn ông thay đổi ngay lập tức.

Tuy rằng từ thông tin của bệnh viện, bọn họ suy đoán ra ma vật này hẳn là từng theo người phụ nữ vào bệnh viện, cũng nghe suy đoán của bệnh viện về quan hệ của hai người, nhưng họ không tỏ rõ ý kiến.

Quái vật sẽ không có bất cứ mối liên kết gì với con người, lý do duy nhất con quái vật đó trưởng thành bên cạnh phụ nữ là tử ©υиɠ của họ.

Đối với quái vật, đó là chất đại bổ.

Sợ bị theo dõi, sau khi trốn đi Kế Hoan đã lập tức trở về quê, chỉ là sau khi vừa về đến nơi, tro cốt của chị gái anh đã được chuyển đến nhà.

Lúc Kế Hoan về thì trời cũng đã tối, đẩy cửa bước vào nhà mình, Kế Hoan bật đèn lên, phát hiện ông nội đang ngồi một mình trong phòng chính. Đúng lúc Kế Hoan không biết nên mở miệng như thế nào, anh để ý thấy tủ đựng bài vị đằng sau lưng ông, trước kia chỉ có hai cái, hiện giờ đã là ba...

"Ông..." Kế Hoan mở miệng, thanh âm cực kỳ khô khốc.

“Tiểu Hoa Nhi đã trở lại.” Ông nội đứng lên, chậm rãi đứng dậy từ trên ghế ngồi, lão gia tử có chút lảo đảo. Lúc đứng dậy không cẩn thận làm đổ ghế, Kế Hoan vội vàng sải bước tới đỡ ông, khi giúp ông đứng lên lần nữa, anh mới phát hiện đôi mắt ông đã đυ.c đi rất nhiều.

“Ông nội, mắt của ông…” Kế Hoan hốt hoảng.

"Không có việc gì, trước kia không phải vẫn không tốt sao? Đại khái đã đến lúc rồi, mấy ngày nay nhìn không rõ, chỉ có thể thấy đại khái." Ông chụp mạnh vào vai đứa cháu trai bằng lòng bàn tay gầy guộc của mình.

Kế Hoan sửng sốt.

Lão nhân vỗ vỗ anh thêm mấy cái, sau đó từ trong ngăn tủ phía sau lấy ra một túi giấy: "Cháu đi không bao lâu đã nhận được, chị gái cháu gửi thư, ông nhờ người đọc rồi, nói trong đó có chứa ảnh của chị gái cháu với bạn trai, cháu xem giúp ông, thằng nhãi kia có đẹp trai không?"

Ông lão giơ túi giấy đến trước mặt Kế Hoan, Kế Hoan sửng sốt, một lúc sau mới cầm lấy, anh mở ra, quả nhiên bên trong có một tấm ảnh.

Khi Kế Hoan nhìn thấy bức ảnh, anh lại ngẩn người:

Chỉ có chị gái anh ở trong bức ảnh, xung quanh không có một ai.

Ma quỷ là vô hình, chúng sẽ không để lại bất kỳ hình ảnh nào trong máy ảnh của con người.

Đương nhiên, lúc này Kế Hoan không biết những điều này. Thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy là nụ cười của chị gái mình.

Trong bức ảnh, chị ấy đang cười rất tươi, trông rất hạnh phúc, người hơi nghiêng về bên phải, như thể có ai đó đang đứng bên cạnh để dựa vào.

Kế Hoan nghiêm túc nhìn về phía bức ảnh, sau đó chậm rãi nói:

"Chà, nói thế nào nhỉ, trông khá năng động."

“Có xứng với Tiểu Hắc nhà chúng ta không?” Ông nội tiếp tục cười hỏi.

“Không tệ, anh ta khá cao, chỉ là hơi đen.” Kế Hoan tiếp tục nói.

“Cao càng tốt, đàn ông đen chút cũng không sao, Tiểu Hắc cũng không trắng.” Ông nội cười càng vui vẻ.

Nụ cười của ông và nụ cười của chị đồng thời xuất hiện trước mặt Kế Hoan, vì thế Kế Hoan cũng nở nụ cười, ánh mắt hơi nóng lên, cẩn thận móc ra từ trong ba lô trên ngực một vật gì đó, nhìn kỹ, thì ra là một tã lót nhỏ.

Kế Hoan ôm tã lót đến gần ông nội, nhẹ giọng nói: "Ông nội, con mang con của Tiểu Hắc về nhà."