Chương 6: Mang đi

Bụng của chị khá lạnh và hơi phồng lên.

Lông mi Kế Hoan khẽ run.

Từ trong túi mua sắm được đóng gói đẹp đẽ bên cạnh, anh lấy ra chiếc váy hoa mua lúc chiều, sải bước trên đôi chân dài, nhảy thẳng lên chiếc bàn tang lễ lạnh lẽo, sau đó, Kế Hoan quỳ xuống giữa hai chân cô, dùng cơ thể che khuất đi mọi ánh nhìn, cởi nút đầu tiên trên chiếc áo choàng bệnh viện,...

Cơ thể cô được bao phủ bởi tấm áo bệnh viện, trông thảm hại vô cùng.

Nhưng lúc này, Kế Hoan không không rảnh nghĩ đến thảm trạng bi đát của chị, tất cả lực chú ý của anh đều tập trung vào phía vùng bụng.

Kế Hoan ngẩng đầu, nhìn kỹ chị gái lần nữa.

Chị anh sẽ không bao giờ mỉm cười với anh lần nào nữa, cô nằm chết trân trên bàn tang lễ, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi môi tím tái không chút sức sống.

Khiêng xác chị gái lên, Kế Hoan mặc chiếc váy hoa mua bằng tiền của ông nội lên người cô. Sau đó, theo động tác mặc váy, Kế Hoan lại sờ vào bụng.

Lúc này, khi bàn tay trái của anh chạm vào phần bụng, anh cảm giác được lòng bàn tay bị đẩy ra bằng một lực mạnh!

Có cái gì đó! Có gì đó trong bụng chị ấy!

Ẩn sau tóc mái, đôi mắt mảnh mai của Kế Hoan hơi mở to.

Anh dời lòng bàn tay ra, kinh hãi nhìn thấy phần bụng hơi trướng đang vặn vẹo kịch liệt, giống như có thứ gì đó đang giãy giụa bên trong, xuyên qua chiếc bụng gầy của cô, thứ đó muốn chui ra ngoài!

Kế Hoan dù táo bạo cỡ nào cũng bị động tác đột ngột này làm cho giật mình! Trong lúc nhất thời, anh theo bản năng muốn nhảy xuống giường, nhưng lúc này, tiếng của chị gái từ đâu đó vang lên.

"Tiểu Hoa."

Trong cơn hoảng hốt, Kế Hoan nhìn thấy chị đột nhiên ngồi dậy, bỗng nhiên giơ tay phải lên, vẫn là động tác quen thuộc, ngón giữa, ngón áp út, ngón út chụm vào lòng bàn tay, ngón cái hướng lên trên, ngón trỏ lên đặt ngay giữa miệng và ra hiệu, sau đó, cô lại dùng ngón trỏ chỉ vào cơ thể mình.

Nói một cách chính xác, cô đang chỉ vào bụng mình.

Thứ mà chị gái muốn anh mang đi là thứ đang ở trong bụng của cô!

Đúng, đây chính là điều chị thực sự muốn truyền đạt qua“giấc mơ”.

Buổi chiều lúc đứng bên giường bệnh của cô, nhìn cô lần cuối, Kế Hoan chợt hiểu ý nghĩa thật sự của thông điệp này.

Cùng cô lớn lên từ nhỏ đến lớn, bọn họ thường sử dụng một loại mật mã riêng để giao tiếp với nhau. Kế Hoan lần nào cũng có thể đoán trúng, lần này cũng không ngoại lệ. Tuy rằng không hiểu sao chị ấy lại bảo không được để lộ, nhưng nếu chị đã muốn như vậy, anh cũng sẽ cố hết sức mà làm. Và nếu chị muốn anh lấy đi thứ đang nằm trong bụng cô, thì...

Kế Hoan nghiến răng nghiến lợi ấn mạnh vào vùng bụng!

Vật kia tựa hồ đang giãy giụa, lúc Kế Hoan ấn xuống cũng cảm giác được lực phản kháng tương đối mạnh mẽ, trong lúc nhất thời anh có một loại ảo giác: nếu anh không áp xuống được, "thứ đó" sẽ đâm xuyên bụng chị gái anh rồi nhảy ra ngoài!

Ý nghĩ này quá đáng sợ, Kế Hoan không khỏi tăng thêm lực ấn.

Vật kia nhận thấy không có đường lên nên nó quyết định di chuyển xuống phía dưới.

Kế Hoan nhạy cảm nhận ra được.

Lúc này, đầu óc anh chỉ còn một mảnh trống rỗng.

Mặc dù anh trầm mặc ít lời, mặc dù chiều cao của anh gần 1m80, mặc dù ngày thường cư xử giống người lớn, nhưng sự thực là Kế Hoan mới chỉ mười bảy tuổi. Lần đầu tiên đến một thành phố lớn, phải một mình đối mặt với cái chết của chị gái ruột, anh đang trong tình trạng vô cùng bối rối, rồi hàng loạt các sự kiện kỳ

lạ diễn ra tiếp theo, tất cả đều như đang muốn rút cạn hết tế bào não còn sót lại của anh.

Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, gặp phải quá nhiều điều kỳ

dị, cho nên giờ phút này, Kế Hoan, người tận mắt chứng kiến

một chuyện kỳ

lạ khác đang xảy ra, trong đầu không nghĩ được gì nữa. Ý tưởng của anh rất đơn giản: thứ nhất, anh phải lấy đồ mà chị gái muốn anh lấy đi, thứ hai, anh không thể để thứ đó phá vỡ dạ dày của chị gái mình.

Kế Hoan vô thức ấn mạnh vào bụng, bịt kín đường lên và đường ra, rồi thứ đó chỉ có thể đi xuống.

Sau đó, Kế Hoan nhìn thấy chân chị gái mình đột nhiên run lên.

Run rẩy một cách bất thường, như thể... có thứ gì đó... đẩy chân cô để đi ra...

Run rẩy một hồi, Kế Hoan cởi chiếc váy hoa trên người chị gái, và——

Anh nhìn thấy máu đen, cùng với đó là một khối nhỏ màu đen lăn ra từ giữa phía giữa hai chân thi thể.

Thứ đó rất nhỏ, cùng màu với máu xung quanh, lúc đầu Kế Hoan còn không chú ý tới.

Không không...

Không phải "nó", mà là "thằng bé".

Khi bàn tay run rẩy chạm vào cục thịt nọ, Kế Hoan đột nhiên cảm thấy những ngón tay của mình bị giữ bởi một thứ gì đó ẩm ướt, ấm áp ...

Sau đó, Kế Hoan nghe thấy một tiếng kêu nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.

Là tiếng em bé khóc.

“Tiểu Hoa.” Gần như cùng lúc đó, Kế Hoan lại nghe được thanh âm của chị mình. Ngẩng đầu lên, thấy chị nằm ở trên giường tang lễ, tư thế không nhúc nhích, vẫn là cứng đờ lạnh lẽo như cũ, sau đó, Kế Hoan vô tình nhìn liếc qua tay phải của chị, trong nháy mắt nhìn rõ ràng hình dáng bàn tay kia, đồng tử của Kế Hoan hơi giãn ra!

Lúc này, tay phải của cô đã trở lại hình dáng cũ!

"Tiểu Hoa, nhanh lên, nhanh lên!"

Anh lại nghe thấy giọng nói thúc dục của chị gái mình.

Sắc mặt tái nhợt, Kế Hoan lăn xuống giường, cơ thể lui về phía sau từng bước, nhìn mặt cô lần cuối, không quay đầu lại lao ra khỏi nhà xác!

Anh cứng nhắc nói câu tạm biệt với quản lý, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Khi đi ra bệnh viện, vừa định rời đi đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở ngay cổng.

Đó là của những người đàn ông mặc đồ đen hồi chiều!

Nghĩ đến đây, trong lòng Kế Hoan thoáng căng thẳng, xoay người hướng sang bên phải, thân ảnh nháy mắt hoà vào dòng người.

Anh đi nhanh đến mức thậm chí còn không nhận ra có những vết máu chảy dọc ra đường từ thứ trong túi của mình.

Tuy nhiên, như thể có ai đó đang lau nó đi, vết máu dần dần biến mất.

——

Khi những người áo đen bước vào khu bệnh viện, vết máu cũng đã được lau dọn sạch, xung quanh giường bệnh chỉ còn lại một ít tàn dư.

Người đàn ông đi đầu trong bộ đồ đen đi thẳng đến phía thi thể chị gái Kế Hoan được đặt trên giường.

"Chết tiệt! Tủy của con nhãi chết tiệt này vừa vặn trùng khớp, chúng ta đã đưa ra đề nghị tốt như vậy, thế mà đồ không biết điều này vẫn từ chối."

Xác chết vẫn im lặng.

"Nghe nói cô ta mang thai, không muốn ảnh hưởng đến đứa bé nên. . . " Một người áo đen khác đột nhiên nói.

"Mang thai cái con khỉ! Kết quả kiểm tra cho thấy cô ta chẳng có cục nợ nào trong bụng hết!" Người đàn ông cầm đầu không chút khách khí. Bộ dạng tốt bụng trước mặt Kế Hoan ban chiều chuyển sang giận dữ, thoạt nhìn như ác quỷ: “Đã bảo lúc ra tay thì nhẹ một chút, cơ thể của nó bị dập thành như vậy rồi, bây giờ muốn dùng chưa chắc đã được!

"Còn có một chuyện, là ai báo cho em trai cô ta? Tủy xương thừa dịp cô ta hôn mê lén lấy không sao, nhưng người thân đột nhiên xuất hiện, phá vỡ hết kế hoạch của ta!"

Như một con bạo long, người đàn ông cứ đi qua đi lại quanh bàn tang lễ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Đúng rồi, người phụ nữ đó có một đứa em trai, tìm người dụ hắn đi làm thí nghiệm, biết đâu lại tương xứng. ……”

Nghĩ đến đây, tên thủ lĩnh áo đen lấy lại tinh thần, kích động ngẩng đầu nhìn đồng bọn, ai ngờ lại bị biểu tình của bọn họ làm cho mê man.

"Làm sao vậy? Tại sao ngươi... nhìn ta kiểu như thế?" Hắn khó hiểu nhìn lại, trong giọng không giấu nổi sự sốt ruột.

"Lão đại. . . anh, phía sau anh. . . " Người đàn ông lúc trước trả lời mặt mũi tái nhợt nhìn hắn, cả người run lên, vươn ngón tay chỉ về phía sau.

"Ngươi chỉ vào ta làm gì? Phía sau ta... Có quỷ chắc?" Hắn cau mày xoay người về phía sau, lúc tầm nhìn được rõ ràng, thanh âm nháy mắt im bặt.

Không biết từ lúc nào, một người đàn ông đã đứng sau lưng hắn.

Họ cực kỳ quen thuộc với trang phục trên người người đàn ông, đó là quần áo được bệnh viện mặc cho người chết, thậm chí họ còn có ấn tượng về ngoại hình của người đàn ông này, chính là người bạn trai xui xẻo đã chết cùng người phụ nữ ở trong vụ tai nạn xe hơi họ sắp đặt.