“A…” Kế Hoan há miệng, chỉ thốt lên được một chữ, sau đó không biết nói gì nữa.
Trốn ở nơi mà bản thân quen thuộc là điều duy nhất anh có thể nghĩ đến bây giờ. Dù biết rằng có lẽ mình không thể trốn thoát, nhưng bản năng vẫn mách bảo phải tìm một lối thoát cho chính mình, ông nội và Hắc Đản.
Khoảng sân nơi anh thường làm việc rất hẻo lánh, hoang vắng đến mức anh chưa từng nhìn thấy ai khác ngoài A Cẩn. Có lẽ, một phần vạn khả năng có thể thoát khỏi sự truy sát.
Chỉ vì khả năng một phần mười nghìn này, Kế Hoan dùng chút sức lực cuối cùng nhảy qua sân, biết đâu lại may mắn gặp được A Cẩn ở đây?
Kế Hoan lặng lẽ nhìn chằm chằm A Cẩn phía đối diện.
Anh nhìn thấy A Cẩn đứng dậy.
A Cẩn vẫn lịch lãm như thường lệ.
Mọi cử chỉ đều quy củ, giống như một bức tranh tĩnh có thể chuyển động.
Kế Hoan luôn biết A Cẩn là một người rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên Kế Hoan gặp một người như vậy ở độ tuổi này, không hấp tấp vội vàng, hầu như biết tất cả mọi thứ.
Giúp Kế Hoan giải đáp các vấn đề học thuật, dù bài toán khó đến đâu, môn học nào, không có câu hỏi nào là A Cẩn không giải được. Thậm chí còn giải thích vô cùng chi tiết ưu nhược điểm của từng chuyên ngành cho Kế Hoan khi chọn trường, đều là những chi tiết nhỏ không mấy ai để ý; Trường chỉ chú ý đến điểm số và danh tiếng, không ai nói học sinh sẽ phù hợp với chuyên ngành nào hơn; Cũng không như Vương Tiểu Xuyên từ nhỏ đã được cha mẹ định sẵn hướng đi, ông nội Kế Hoan hoàn toàn không biết những điều này, thậm chí mối quan hệ giữa thầy và trò Kế Hoan bên kia cũng rất bình thường, Kế Hoan cuối cùng vẫn là nhận được lời khuyên về việc chọn chuyên ngành từ A Cẩn. A Cẩn lần lượt phân tích điểm mạnh điểm yếu của mình, phân tích chuyên ngành của Đại học Thanh Hoa cho anh, cuối cùng mặc dù không chỉ rõ Kế Hoan phù hợp với chuyên ngành nào, nhưng trong lòng Kế Hoan đã rõ rành rành.
A Cẩn là một người tỉ mỉ, tỉ mỉ từ tổng thể đến chi tiết. Khi ở bên hắn, đôi khi Kế Hoan cầm lòng không đậu căng sức chiến đấu, cố gắng làm hết sức có thể, như thể nếu không làm vậy, A Cẩn sẽ nổi giận.
Kỳ lạ……
Rõ ràng là người dịu dàng như vậy cơ mà.
Kế Hoan cảm thấy mi mắt nặng dần, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ.
Anh cảm thấy lạnh.
Dưới tầm mắt mơ hồ, anh nhìn thấy A Cẩn đứng dậy, đi dọc theo hành lang theo thường lệ, thong thả lội nước tiến về phía anh.
Y phục của A Cẩn trắng như hoa súng trong ao. Khi đáp xuống, Kế Hoan phát hiện làn da lộ ra ngoài của hắn còn nhợt nhạt hơn cả vạt áo.
Đôi chân tái nhợt dừng lại trước người Kế Hoan.
Kế Hoan khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Cẩn đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm còn đen hơn màn đêm. Anh nhìn thấy khóe miệng A Cẩn hơi hơi mở ra, tựa hồ đang nói cái gì đó. Tuy nhiên--
"A Cẩn, em. . . em điếc, không nghe được anh đang nói cái gì. . . " Kế Hoan khàn khàn lẩm bẩm.
Sau đó, anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh của đối phương, cảm thấy cằm mình bị người nọ nâng lên, kiểm tra lỗ tai của mình. Kế Hoan đột nhiên mỉm cười: "A Cẩn, anh, anh thực sự là một .... người đàn ông tốt."
Vẻ mặt của A Cẩn càng thêm kỳ lạ.
Tuy nhiên, Kế Hoan không thể chú ý đến những điều này, tầm nhìn đang bắt đầu tan rã.
"Em từng nói, khi trúng tuyển vào Thanh Hoa, em sẽ giới thiệu anh với ông nội, cũng để anh gặp Hắc Đản, nhưng hình như hơi sớm rồi thì phải..."
Dưới ánh trăng, thiếu niên đang trong tình cảnh khá xấu hổ, toàn thân loang lổ vết máu, cơ thể thì tàn tạ, dưới tình cảnh tuyệt vọng này, thiếu niên lại nở nụ cười.
"Nhìn này, đây... là ông của em và Hắc Đản..."
Không còn là nụ cười cứng ngắc thường ngày, ngược lại pha thêm chút ngây thơ trẻ con, lần đầu tiên Kế Hoan nở một nụ cười phù hợp với lứa tuổi của mình.
Nụ cười vẫn còn trên khóe miệng, đôi mắt lại từ từ nhắm lại.
Ông ơi, đây là A Cẩn, một người bạn cháu quen trong thời gian này.
Hắc Đản, người này tên là A Cẩn, cháu nên gọi là... ơ, nên gọi thế nào đây? Từ nhỏ đến lớn vì gia đình không được mấy người, Kế Hoan luôn gặp rắc rối với vấn đề xưng hô trong các mối quan hệ cá nhân.
Tuy nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn trong lòng.
Trước mặt anh, A Cẩn và những chiếc đèn l*иg đỏ trong hành lang của ngôi nhà gỗ phía sau dần móp méo rồi biến dạng, nheo mắt lại, đôi mắt của Kế Hoan tràn đầy sự bối rối.
Không còn thính giác, không còn thị giác, không còn cảm giác đau đớn về thể xác, không còn cảm nhận được sự đυ.ng chạm của người khác, Kế Hoan giờ đây đang ở trong một trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Nhịp tim ngừng đập, máu như không còn lưu thông, thân thể vốn nặng nề đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, anh cảm giác mình đang lơ lửng trên không trung.
Kế Hoan ở trên không đột nhiên cứng đờ: anh nhìn thấy một hình ảnh rất kỳ quái.
Sân vẫn là sân cũ, anh quét dọn hành lang ở đây mỗi ngày, quen thuộc từng cái cây xù xì, núi đá lởm chởm, cái gì cũng cảm thấy quen, nhưng——
Từ khi nào có nhiều ma vật quanh đây vậy?
Đôi mắt mảnh khảnh đột nhiên mở to, Kế Hoan nhìn thấy trong sân tràn ngập những loài ma vật kỳ dị! Cơ thể của chúng có màu xám và phủ đầy sương mù, hình thể vô cùng to lớn, khổng lồ đến mức Kế Hoan không nhìn ra chúng là gì, chỉ thấy chúng tập trung dày đặc từng con một, bao quanh toàn bộ sân bằng cơ thể khổng lồ của mình, tròng mắt hư vô giống như những đám mây mù, nhìn xuống vùng đất dưới chân Kế Hoan!
Nhiều ma vật xuất hiện, có những con ma vật mới đến từ xa hơn một chút. Bầu trời đen kịt không trăng sao, được bao phủ bởi nhiều lớp xác ma vật trong suốt màu đen xám!
Con ma vật nào cũng muốn đến gần sân đình hơn, tranh giành cắn xé lẫn nhau, trong trận chiến ác liệt, máu thịt không ngừng bị cắn xé văng tung tóe trong không trung, rất nhanh đã trở tro đen rơi xuống, tạo thành trận mưa bụi.
Khi bị gió thổi bay, một phần tro đen rơi xuống hành lang của tòa nhà bằng gỗ tinh xảo.
Tro đen trong hành lang là thế này sao! ?
Kế Hoan trợn tròn mắt!
Lập tức ý thức được điều gì, Kế Hoan lo lắng nhìn xuống phương hướng đám ma vật đang hỗn loạn kia, anh nhìn thấy ông nội và Hắc Đản, đối lập với thân hình to lớn của lũ ma vật ngoài sân, dáng người của ông nội bỗng trở nên vô cùng nhỏ bé, chứ đừng nói là Hắc Đản--
Khoan đã.........
Những con ma vật đó không hề nhìn vào ông nội hay Hắc Đản, mà——
Dưới thân ông nội và Hắc Đản, Kế Hoan đột nhiên nhìn thấy mái tóc của chính mình, sau đó nhìn thấy người ngồi xổm bên cạnh mình ...
A Cẩn? !
A Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của anh, Kế Hoan nặng nề rơi từ trên xuống!
——
“Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã cảm thấy em nhất định sẽ có ngày hôm nay mà.” Khi nhìn thấy Kế Hoan chật vật xuất hiện, A Cẩn nói.
Mặc dù giọng điệu vẫn trầm ổn, phong thái vẫn tao nhã như thường lệ, nhưng trong lời này vẫn có chút gì đó hằn học xen lẫn mỉa mai.
Sau đó, hắn bắt đầu mong chờ phản ứng tiếp theo của Kế Hoan.
Một con người mạnh mẽ, một thanh niên ở độ tuổi mới lớn nhưng phải trải qua hàng loạt biến cố quá sức tưởng tượng, trong hoàn cảnh này, nếu nghe được một người luôn đối tốt với mình nói những lời như vậy thì sẽ thấy sao?
Liệu có trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập tinh thần không?
Hắn vừa nhìn liền biết Kế Hoan đã đến tuyệt cảnh, đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ gục ngã.
Nhất là khi trong lòng Kế Hoan, hắn là một người "hiền lành", “tốt bụng”.
A Cẩn nhìn xuống Kế Hoan.
Sau đó--
"A Cẩn, em. . . . . . điếc, em không nghe được anh nói cái gì..."
Cõi lòng tràn ngập mong đợi, chẳng ngờ được lại là câu này, vẻ mặt của A Cẩn có chút kỳ lạ.
Điếc?
Điếc?
Điếc!
Đưa tay nâng cằm cậu bé lên, nhìn vào lỗ tai của đối phương, lúc này hắn mới phát hiện trên hai lỗ tai của Kế Hoa đều có vết máu, hẳn là màng nhĩ đã bị thủng, có thể đến mức độ này...
Cậu nhóc hẳn đã gặp phải một cuộc tấn công bằng sóng âm của ma vật.
Mong manh quá...
A Cẩn khẽ nheo mắt lại nhìn bộ dáng xấu hổ của người thanh niên, trong tai vang lên câu nói:
"A Cẩn, anh thật là một người...tốt bụng dịu dàng."
"Nhìn này, đây... là ông của em và Hắc Đản..."
Lúc này hắn mới nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cậu bé.
“Người đó cười, nụ cười của nàng tựa như đóa hoa dại ương ngạnh nở trong bùn máu” — Trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên nghĩ tới một câu đã đọc trong sách.
Đó là một cuốn tiểu thuyết phi lý mô tả tình yêu giữa ma vật và con người, con ma vật nọ lỡ rơi vào lưới tình với một cô gái thôn quê, tình yêu chỉ đến trong một khoảnh khắc, khoảnh khắc nó nhìn thấy nụ cười của đối phương.
A Cẩn lúc đó chỉ cười cho qua.
Tuy nhiên, điều này không ngăn cản hắn đọc hết toàn văn.
Mặc dù cốt truyện vô lý, thiết lập nhân vật rất ngu ngốc, nhưng hắn vẫn cảm thấy có một số thứ khá tuyệt vời.
Hắn thích những thứ đẹp đẽ đó.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của Kế Hoan, hắn đột nhiên nghĩ đến câu nói đã từng khiến hắn cảm thấy rất đẹp này.
Đứa trẻ sắp chết, con ma vật sống dở chết dở bên cạnh, ôi! Ngoài ra còn có một con ma vật nhỏ bẩn thỉu.
Ngay lúc Kế Hoan bất tỉnh, con ma vật già mà hắn tưởng đã chết đột nhiên lao tới, ôm chặt cậu bé dưới người, gầm gừ yếu ớt với hắn.
Đối mặt với mức độ uy hϊếp như vậy, A Cẩn cũng không nhướng mày, nhẹ nhàng đưa tay hất một cái, lão ma vật lại lần nữa ngã xuống. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng sau đó, con ma vật nhỏ bẩn thỉu đột nhiên chui ra từ bên dưới Kế Hoan.
Ồ? Phát hiện ra người bảo vệ đã biến mất, bọn chúng không định từ bỏ rồi chạy trốn sao?
Cúi người xuống, A Cẩn lặng lẽ nhìn con ma vật nhỏ màu đen.
Đây là một con ma vật cấp thấp, nhưng khả năng tạo sóng âm khá lớn. Lần đầu tiên gặp mặt Kế Hoan, trên người Kế Hoan tràn ngập mùi của con ma vật nhỏ này.
Hương vị đó có nghĩa là "đây là thức ăn của tôi, không được chạm vào."
Thô tục quá.
Ma vật thường ham muốn thức ăn một cách rất bản năng, đặc biệt là ma vật mới sinh.
Chúng sẽ rắc mùi của riêng mình lên tất cả các loại thực phẩm được chúng nhận định, cảnh báo những con ma vật khác không được vượt qua ranh giới. Ngoài ra, chúng sẽ bám chặt vào thức ăn và quan sát cẩn thận.
Cậu nhóc này lại không nhận ra điều đó.
"Hắc Đản rất thân thiết với em, ngày nào cũng quấn lấy em." Kế Hoan từng nói như vậy, tuy trên mặt không lộ ra nhưng giọng điệu lại không giấu nổi sự vui sướиɠ, A Cẩn đã làm gì lúc đó?
Dường như chỉ mỉm cười.
A Cẩn cứ nhìn vào con ma vật nhỏ màu đen.
Hắc Đản sững sờ trong chốc lát, hai mắt trợn trừng, sau đó lại xẹp xuống.
Sau đó, nó giơ tay về phía A Cẩn.
Một quả trứng gà bẩn thỉu nguyên vẹn nằm yên trong bàn tay.
Đó là quả trứng mà nó vẫn luôn nâng niu.
Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống từ đôi mắt ậng nước, Hắc Đản đưa quả trứng yêu thích của mình cho A Cẩn.