Chương 49: Asuka

Quả trứng gà này là một trong số ít đồ mà Hắc Đản mang từ trong nhà ra, cũng là bảo vật duy nhất mà nhóc giữ lại được đến bây giờ, Hắc Đản vô cùng trân trọng, chỉ vô tình ném đi khi tìm thấy chú mình, nhưng rất nhanh sau đó thằng nhóc đã nhớ ra, thậm chí trước khi đi còn không quên nhặt lại.

Hắc Đản muốn đưa trứng cho chú. Chú sẽ bóc trứng, sau đó chú, ông và Hắc Đản có thể ăn cùng nhau.

Trong trái tim nhỏ bé của Hắc Đản, nó đã nghĩ vậy.

Nó đã canh giữ quả trứng này rất cẩn thận, khi bị nhốt cùng với những con ma vật nhỏ khác, vì sợ bị cướp đi, nó thậm chí không dám "liếʍ" thường xuyên, vì vậy nó căn bản không biết trứng gà đã bị hỏng.

Hắc Đản không biết rằng thứ mình đưa ra là một quả trứng gà thối, trong lòng nó, trứng gà là món ăn ngon nhất trên đời này.

Ngay cả chú cũng không ngon bằng trứng gà!

Thằng bé sợ hãi nhìn người trước mặt, hai tay nhỏ giơ cao. Nó kinh hãi, run hết cả người, nhưng vẫn cố kìm lại: không xi xi trên người chú đâu.

Đôi mắt đen láy như nước đọng nhìn thẳng vào con ma vật nhỏ trước mặt, trên mặt A Cẩn không có biểu cảm gì.

Hắn cứ như vậy quan sát con ma vật nhỏ đang run rẩy.

Ánh mắt hờ hững đột nhiên di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên người Kế Hoan đang được hai con ma vật chặn ở phía dưới.

Khóe miệng chàng trai vẫn còn đọng một nụ cười nhẹ, ánh mắt tạm dừng trong chốc lát, sau đó khẽ nghiêng đầu.

“Ngươi muốn cho ta quả trứng này?” Hắn vừa mở miệng, tiểu ma thú trước mắt lại run lên, người nọ vươn tay về phía Hắc Đản, nắm lấy quả trứng được tặng, sự run rẩy từ cơ thể thằng bé truyền đến lòng bàn tay hắn.

“Ta nhận.” Cầm lấy trứng thối trong tay, trên mặt người nọ đột nhiên xuất hiện nụ cười.

Đó là một nụ cười rất dịu dàng, nhưng khi nhìn thấy hắn cười, Hắc Đản càng run hơn.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng người, nó lập tức nhận ra là giọng nói của kẻ đã đuổi theo nãy giờ, vì vậy Hắc Đản lăn mình bên cạnh cơ thể của ông nội và chú, nhắm chặt đôi mắt.

A Cẩn đứng dậy, nụ cười trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen khẽ chuyển, nhìn ra ngoài vách tường.

Cùng lúc đó, Dương Lâm bên ngoài bức tường đột nhiên dừng bước.

"Dừng tay, đừng đuổi theo nữa."

Rõ ràng trước đó không có dấu hiệu gì, nhưng vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh!

Không thể đến gần hơn nữa!

Không thể tiếp cận!

Có nguy hiểm--

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phía trước: trước mặt là một bức tường thấp màu đỏ, rất bình thường, trong viện đâu đâu cũng có bức tường như vậy. Vì để bắt được đối tượng, bọn họ đã vượt qua không dưới mười bức tường như này. Đằng sau mỗi bức tường là nhiều khoảng sân khác nhau, bức tường trước mặt trông không khác gì những cái trước đó.

Thế nhưng, hắn đột nhiên có cảm giác bị theo dõi! Cảm giác bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm... Chỉ trong giây lát, Dương Lâm toát mồ hôi hột.

Hắn khó khăn nhìn lại: hầu hết mọi người trông có vẻ bối rối, chỉ có phụ tá của hắn là hơi tái đi.

Nhận ra cấp trên đang nhìn mình, người phụ tá khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, con ma vật màu đen Siêu Cấp A đột nhiên chạy trở lại. Và đằng sau nó, có một nhóm lớn ma vật khác!

Mà đám ma vật này vốn chạy về phía bức tường đỏ, con ma vật màu đen đang đuổi theo những con ma vật khác ở phía trước, còn đám người Dương Lâm thì đuổi theo sát ma vật màu đen, dưới tình huống như vậy, bọn họ càng ngày đuổi theo càng sâu, cho đến khi tiếp cận bức tường đỏ này.

Vậy tại bọn chúng lại chạy trở lại?

"Chỉ có đứa trẻ đó cõng theo ma vật có sừng chạy vào." Phía sau Dương Lâm, người phụ tá cẩn thận đếm số lượng những con ma vật, sau đó thì thầm với hắn.

Đưa mắt nhìn con ma vật màu đen dẫn đầu, Dương Lâm gật đầu.

Con ma vật màu đen lúc trước còn cuồng nộ dữ dội lúc này lại trông có vẻ hoảng sợ, khi nó đang định lao thẳng vào đội ngũ do Dương Lâm dẫn đầu thì đột nhiên——

Như thể một cái miệng vô hình mở ra giữa không trung.

Miệng ma vật màu đen vừa mới há, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu cuối cùng, nửa thân sau của nó đột nhiên biến mất trong không trung. Máu phun ra từ vết nứt nhanh chóng biến thành tro đen trong không khí, với một tiếng động lớn, nửa phía trước đổ ầm xuống đất với cái miệng há hốc và đôi mắt mở to.

Sau khi chết, nó vẫn duy trì biểu cảm vô cùng khϊếp sợ, có thể khiến siêu ma vật cấp A phải sợ hãi, nó đã nhìn thấy gì trước khi chết?

Ma vật cấp cao!

Phải có ma vật cấp cao hơn ở phía bên kia bức tường đó!

Tuy nhiên, những con ma vật hơn cả những con ma vật hạng Siêu A... chúng có thực sự tồn tại sao?

Dương Lâm rùng mình.

Xác con ma vật nhanh chóng phân hủy trong không khí, một lúc sau, cơ thể con ma vật màu đen biến mất trước mắt họ, chỉ còn lại cái đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Lâm đột nhiên vang lên, nhìn thấy số gọi đến, hắn vội vàng bắt máy:

"Thằng nhãi này! Sao còn không mau đem người về!?"Đầu bên kia điện thoại là giọng một ông lão, lớn tiếng chửi thề.

"Nhưng... nhưng con ma vật sừng dê đó vẫn chưa bị bắt, nó... cách đây mười lăm năm..." Dương Lâm ngập ngừng.

"Mười lăm năm trước không có chuyện gì hết. Nghe này: cậu đã gϊếŧ chết thủ phạm gây ra trận động đất này rồi. Nhà họ Vương tự ý tiến hóa ma vật siêu cấp A. Chuyện này nhất định phải điều tra kỹ lưỡng. Cậu hiện tại quay về rồi viết bản tường trình cho tôi, nhanh lên!"

"Nhưng mà, chúng ta căn bản chưa gϊếŧ được con ma vật kia, ta hoài nghi nơi này còn có ma vật cao cấp hơn ẩn nấp. . . " Dương Lâm bày tỏ nghi hoặc.

"Không có ma vật cấp cao hơn! Không có bất kỳ chuyện gì không ổn! Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại không nên tiếp tục quấy rầy mọi người, lặng lẽ đi về. Nếu trong vòng ba phút còn chưa rời đi, không cần trở về nữa." Thanh âm người nọ gấp gáp, không cho Dương Lâm cơ hội phản bác, nói xong lập tức cúp điện thoại.

Dương Lâm giật mình.

“Rút lui.” Sau khi nhìn bức tường đỏ lần cuối, hắn cắn răng hạ lệnh.

Muốn điều tra rõ ràng cũng vô dụng, hắn hiện tại chưa đủ khả năng, hơn nữa quyền hạn cũng bị áp chế.

Dây dưa thêm cũng không còn ý nghĩa gì.

——

"Chú, bên ngoài đã được thu dọn sạch sẽ..." Thanh âm của người đàn ông trung niên từ ngoài cửa trượt gỗ truyền đến, nơm nớp lo sợ đi vào, cung kính đứng cách khoảng hai mét..

Xa hơn một chút so với 1,5 mét lúc bình thường.

Mặc dù căn phòng đang tỏa hương nồng nặc, nhưng một mùi hôi thối vẫn thoát ra được từ cánh cửa đang hé mở.

Đó là mùi ôi thiu, giống như thịt để lâu ngày đang bắt đầu thối rữa.

"Được, nếu tất cả đã được thu dọn sạch sẽ, ngươi có thể rời đi." Giọng nói ôn nhu từ trong cửa truyền đến.

"Vậy... ứng cử viên làm..." Người đàn ông trung niên ngập ngừng.

"Cậu bé dọn dẹp hành lang cho ta mỗi ngày."

Sau đó, người đàn ông trung niên như thở phào nhẹ nhõm: "Đứa trẻ người chọn tự nhiên là đứa trẻ ngoan, nếu đã như vậy, thì tôi xin lui xuống."

“Được, đều đi đi, mang tất cả mọi người đi, không lưu lại bất luận kẻ nào.” Người trong cửa lại nói một câu, sau đó không còn thanh âm nào nữa.

Người đàn ông trung niên đứng ở cửa đợi một lúc, xác định đối phương không có ý định nói chuyện tiếp, mới cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Bước đi một cách khó nhọc trong hành lang, bước trên mặt đất gồ ghề, đi qua cây cầu nhỏ, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, khi rời khỏi sân tường vây đỏ, thần sắc trong nháy mắt thả lỏng rất nhiều, nhưng vẫn có chút khẩn trương. Đến khi thông báo mọi người tập hợp và rời đi, trên một đoàn xe hộ tống rời khỏi núi Bát Đức, vẻ mặt của hắn cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

"Phong ấn núi." Vẻ mặt của hắn khác hoàn toàn so với lúc còn trong viện, khí tức cũng chuyển thành tư thế bề trên.

“Vâng.” Thư ký ngồi ở ghế trước nhỏ giọng trả lời.

"Trở về, chuyên tâm xử lý chuyện của Vương gia, giữ lại con ma vật kia quả nhiên là lựa chọn đúng đắn." Một tay chống đỡ sườn mặt, tâm tình hắn tốt đẹp lên không ít.

“Vậy... chú thì sao?” Do dự một hồi, thư ký cuối cùng vẫn hỏi.

“Chú?” Người đàn ông trung niên giật mình, sắc mặt trở nên cổ quái, cuối cùng cười nói: “Không còn chú nữa, vài ngày nữa thôi, trên đời này sẽ không còn chú nữa, từ nay về sau, đừng nhắc đến từ này."

Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên ngày càng đậm:

"Từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không còn chú hay ma vật nữa. Thế giới này rốt cuộc vẫn là thế giới của người thường chúng ta. Ha ha, lẽ ra phải như vậy từ lâu rồi!"

"Ha ha!"

Ngồi trong xe, người đàn ông trung niên bật cười thành tiếng.

Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông trung niên qua gương chiếu hậu, thư ký lập tức cúi đầu, không dám hỏi thêm.

Đoàn xe màu đen nhanh chóng rời đi. Vài ngày trước, do các chuyên gia địa chất dự đoán rằng sẽ có dư chấn liên tiếp xảy ra ở khu vực địa phương, hơn nữa cũng không loại trừ khả năng xảy ra thêm một trận động đất lớn khác nên ngay từ hai ngày trước, tất cả cư dân trong thị trấn đã được sơ tán đến thị trấn gần nhất. Ở lại đây vài ngày, sau đó họ sẽ được tái định cư để sống ở một thành phố lớn hơn. Vấn đề nhà ở đã được chuẩn bị sẵn sàng, cơ hội việc làm cũng sẽ có người giúp đỡ. Những sinh viên sắp thi đại học không phải lo lắng vì chính sách cộng điểm đặc biệt, ngoài ra còn có nhu cầu di dời khỏi quê hương qua nhiều thế hệ, đối với những nạn nhân của thảm họa này, đây thực sự là một kết quả khá tốt.

"... Xin lỗi, trong nhóm người sơ tán cuối cùng thật sự không có ai tên là Kế Hoan sao?" Vương Tiểu Xuyên vẫn đang hỏi chuyện với người ở văn phòng đăng ký, mấy ngày nay hầu như ngày nào cậu cũng đến đây hỏi thăm, nhân viên ở đây cũng đã nhẵn mặt.

"Không, thật sự không có, cậu xác nhận mấy lần, cũng nên từ bỏ đi thôi." Bị Vương Tiểu Xuyên quấy rối liên tục khiến người nọ vô cùng khó chịu, nhân viên chỉ đơn giản là cho Vương Tiểu Xuyên xem toàn bộ danh sách, nhưng khi thật sự nhìn thấy bộ dáng suy sụp của thanh niên kia, ông cũng không đành lòng: “Nén bi thương, con người dù sao cũng phải sống tiếp”.

Trong nhà không có thương vong, người mất tích duy nhất chính là bạn thân, trong số những nạn nhân của thảm họa, người thanh niên này đã được coi là may mắn.

Khác với máu mủ ruột rà, tương lại kiểu gì cũng sẽ có thêm bạn mới, lúc đó nhất định sẽ sớm thoát khỏi tình trạng chán chường như hôm nay.

Vỗ nhẹ vai Vương Tiểu Xuyên, nhân viên tiếp nhận danh sách từ tay cậu.

——

Đoàn xe chở những người đàn ông trung niên rời đi trước, theo sau họ là đoàn xe chở Vương Tiểu Xuyên và những người nhập cư khác từ thị trấn Bát Đức.

Thị trấn Bát Đức tuy không phồn hoa nhưng vẫn có đôi phần sôi nổi, lúc này đã biến thành một thị trấn vắng vẻ không một bóng người, thị trấn rộng lớn chỉ còn lại tiếng chim hót và tiếng côn trùng xào xạc, thậm chí một ngày sau đó, thị trấn tràn ngập tiếng chim hót, tiếng vo ve cũng đột ngột biến mất.

Một số lượng lớn các loài chim bay ra khỏi thị trấn Bát Đức, kiến

hay loài máu lạnh như rắn cũng bơi xuống đất chạy trốn, như thể báo trước một sự kiện bất ngờ nào đó sắp xảy ra.