Chương 45: Nhận ra

“Cứu ta với!” Người đàn ông râu ngắn nằm trên nền đất, hét lên một tiếng thảm thiết.

Tuy nhiên, lúc này kêu cứu đã quá muộn, con ma vật màu đen sau khi thoát khỏi l*иg giam, việc đầu tiên nó làm là cúi đầu xuống, há cái miệng đẫm máu hướng thẳng về phía con mồi trước mặt——

Tiếng hét của người đàn ông râu ngắn đột ngột dừng lại.

Hắn đã bị con ma vật màu cắn ngang người.

Không kịp hành động, mọi người có mặt tại hiện trường chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông bị xé ra từng miếng rồi rơi vào trong miệng con ma vật, thậm chí, do sự việc diễn ra quá nhanh, trước khi một bộ phận khác trong cơ thể bị ngấu nghiến, người ta còn nhìn thấy miệng ông ta há to...

Tuy nhiên, lúc này, ông ta đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa—toàn bộ thanh quản đã bị lôi ra.

Lưng gồng cong, con ma vật màu đen tăng tốc độ "ăn" sau mỗi lần nhai, miệng nó phát ra âm thanh tê cả da đầu. Khi cắn nuốt miếng cuối cùng, cơ thể màu đen của nó đột nhiên run lên, dưới con mắt của những người chứng kiến, từng khối cơ bắp bắt đầu phình ra như một quả bóng! Trên thân phát ra tiếng răng rắc, kẽo kẹt, thỉnh thoảng lại có tiếng kéo dãn vang lên, khi tất cả biến hóa dừng lại, kích thước của con ma vật màu đen đã lớn hơn trước gấp hai lần, giống như toàn bộ thớ thịt trên người đều biến thành xương vậy. Cơ thể bị phá vỡ rồi được lắp ráp lại, chỉ trong một thời gian ngắn, nó trông hoàn toàn khác so với trước đây!

Bất cứ ai nhìn thấy hình dạng hiện tại của con ma vật màu đen đều bừng tỉnh, không nghi ngờ gì nữa, nó là một con thú gϊếŧ người.

"Các ngươi tốt nhất nên nghĩ ra được lý do giải thích đi." Thanh âm của Dương Lâm đột nhiên vang lên sau lưng hai vệ sĩ nhà họ Vương, còn chưa hết kinh ngạc, hai người đã bị hắn lôi đi.

Cũng may là bị bắt đi, hiện tại hai người đứng khá gần cái l*иg, nếu không phải nhờ Dương Lâm thì khó nói liệu có phải là con mồi tiếp theo hay không.

"Cái kia, cái kia, cái kia. . . " Một vệ sĩ trong đó lắp bắp tại chỗ, vừa định nói ra cái gì, đồng bạn bên cạnh đã liếc xéo một cái.

"Lúc này còn tính giấu diếm nữa sao, người có mắt ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Các ngươi còn nghĩ thoát được tội à! Dám lén lút nuôi cả ma vật siêu cấp A!"

Những người có mặt tại hiện trường đều sững sờ.

Hạng siêu A! Khái niệm này là gì? Nếu một con ma vật cấp siêu A sống ở biển, nó có thể gây ra sóng thần trên 4 độ richter, còn nếu sống trên đất liền, nó có thể gây ra động đất trên 4 độ richter!

Nếu sở hữu được loại này ma vật này, có thể so sánh ngang với vũ khí nguyên tử!

Nhưng rõ ràng điều này bị cấm mà.

"Sau này, ta sẽ ‘chăm sóc’ các người cẩn thẩn." Hung hăng trừng mắt nhìn hai tên vệ sĩ, ánh mắt Dương Lâm lập tức đυ.ng phải Kế Hoan, lúc này mới phát hiện Kế Hoan cũng đang sửng sốt: hiển nhiên cũng không ngờ cắt cổ tay thôi mà kết quả sẽ như thế này.

Thân thể của ma vật màu đen càng ngày càng mơ hồ, người đàn ông biết đây là vì nó sắp tiến vào tốc độ không gian, một khi tiến vào, hắn căn bản không thể bắt kịp đối thủ.

Lòng bàn tay sờ súng trên thắt lưng, sau cùng vẫn dập tắt ý nghĩ muốn đả thương đối phương.

"Mọi người ở hiện trường rút lui! Lên xe!" Hắn lập tức hạ lệnh rút lui, Dương Lâm áp giả hai người gần nhất lên xe trước.

Sau khi bị đánh thức bởi tiếng hét của cấp trên, mọi người vội vã chạy đến chiếc xe đằng kia.

Trong cái rủi có cái may, vì mục đích ra ngoài lần này là để bắt ma vật nên xe mang theo đều được thiết kế đặc biệt, bên trong xe còn có một lắp đặt một cái l*иg lớn, thanh sắt bên trong cũng rắn chắc hơn bình thường!

Mọi người tranh nhau trèo vào l*иg.

Khi dòng người đang lao về một hướng, hai người đang đứng yên trước tràng cảnh hỗn loạn lại đặc biệt bắt mắt: một trong hai người này là Kế Hoan, khi những người khác chạy trốn, Kế Hoan cũng nhảy xuống l*иg, lấy sức đá vào chiếc l*иg, cố gắng đập vỡ khóa cửa kim loại;

Người còn lại không chạy theo dòng người là Trần Sinh.

Khi cùng những người khác chạy trốn về phía chiếc xe, hắn vô tình ngã sấp xuống, nơi bị ngã xuống lại nằm cạnh chiếc l*иg nhốt ma vật có sừng, lúc lỡ giương mắt lên nhìn đối phương, hắn sợ đến mức không đứng dậy nổi nữa. Đôi chân mềm nhũn không chịu nhúc nhích, cho đến lúc này, Trần Sinh mới nhận ra mình đúng là kẻ nhát gan.

Lúc này, bóng dáng của con ma vật màu đen đã hoàn toàn biến mất trong không khí, thị lực bình thường không thể bắt được dấu vết của đối phương, Trần Sinh sợ đến mức không dám cử động, sợ bị nó chú ý.

Sắc mặt tái nhợt, ngay khi Trần Sinh cảm thấy mình đã bị bỏ rơi, hôm nay nhất định phải chết, cơ thể bỗng được một lực mạnh mẽ nâng lên.

“Cậu… cậu…” Ánh mắt kinh hãi của hắn rơi vào người bên cạnh, lúc này hắn mới phát hiện người kéo mình từ dưới đất lên chính là Kế Hoan vừa mới đập phá l*иg giam!

Thiếu niên này cao xấp xỉ mình, so với đám bạn cùng lứa tuổi chắc cũng cao hơn hẳn, nhưng thân thể lại trông không cường tráng, chắc vì tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực thì không cần nói, cơ hồ vác mình lên chạy một mạch về phía trước!

Kế Hoan không nói một lời, nhanh chóng bế hắn ra sau chiếc xe cuối chưa kịp đóng cửa, Trần Sinh bị đẩy vào trong xe.

Khi chân đặt lên sàn, Trần Sinh thoáng bừng tỉnh.

Hắn đưa tay ra, vội vàng gọi Kế Hoan vẫn ở bên ngoài: "Mau lên! Mau lên, cậu cũng lên!"

Tuy nhiên, bên kia thậm chí không nhìn lại, quay đầu chạy về phía cái l*иg lần nữa.

Trần Sinh sững sờ trước quyết tâm trong mắt đối phương.

Cậu thanh niên đã quay trở lại l*иg giam, không ngừng dùng sức đập vỡ ổ khóa.

Trong l*иg, con ma vật sừng dê kêu lên thảm thiết.

Trần Sinh rõ ràng là không thể nghe hiểu ngôn ngữ của nó, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình hiểu một phần.

Trong nháy mắt, một màn vô cùng quỷ dị đột nhiên xuất hiện: Con ma vật sừng dê trong l*иg đột nhiên biến mất, thay vào đó là một ông lão tóc bạc trắng.

Nước mắt giàn giụa trên mặt, người nọ cầu khẩn nhìn Kế Hoan, cầu xin anh mau chóng bỏ rơi mình, rời đi cùng người khác.

Hóa ra mình thực sự đã nhầm.

Con ma vật hắn bắt được thực sự là "ông nội" của cậu bé.

Ma vật mà có thể đối xử tốt với một thiếu niên nhân loại thì chỉ có thể là thân nhân của nhau.

Trần Sinh sững sờ đứng trên xe.

Ngay khi những người bên trong chuẩn bị đóng cửa khoang sau, Trần Sinh đột nhiên nhảy xuống, chạy về phía Kế Hoan!

Vừa chạy hắn vừa móc túi, thì ra trước khi lên xe hắn đã cầm chùm chìa khóa!

Căng thẳng liếc nhìn Kế Hoan, hắn lập tức mở ổ khóa.

Lần này, ổ khóa nhanh chóng được mở ra.

Cửa vừa được mở, Kế Hoan lập tức chui vào, đỡ ma vật sừng dê lên lưng, Trần Sinh ở bên cạnh hỗ trợ, ba người nhanh chóng chạy ra khỏi cửa l*иg, nhưng hướng Kế Hoan di chuyển ngược lại hoàn toàn với phía mọi người sơ tán.

“Cậu không có xe sao?” Trần Sinh ngẩn người, vừa dứt lời đã tự mắng mình ngu ngốc.

Kế Hoan lắc đầu.

"Vậy... bây giờ tính cậu đi đâu?"

Khóe miệng hơi há mở, Kế Hoan không trả lời câu hỏi của hắn.

Từ lúc chọn ông nội, anh đã biết mình vĩnh viễn không thể quay lại cuộc sống trước kia.

Tương lai phải làm sao, ông nội phải làm sao bây giờ... Kế Hoan cái gì cũng không biết.

Kế Hoan hoang mang.

Trần Sinh mở miệng, đột nhiên, như thể nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên nắm lấy tay áo của Kế Hoan.

“Hắc Đản!” Đọc lên cái tên này, Trần Sinh kéo tay áo Kế Hoan lần nữa.

Kế Hoan và con ma vật sừng dê trên lưng đều khẽ run lên, không thể tin được quay lại, Kế Hoan thấy Trần Sinh đang khoa tay múa chân:

"Bắt... Lúc tìm được ông nội của cậu, trên người ông ấy có một con ma vật nhỏ, dài như vậy, rất đen, mặc tã, trên tay và chân đều có vòng vàng có khắc chữ " Hắc Đản”. Cậu biết nó không?”

Vào thời điểm đó, khi nhìn thấy một con ma vật nhỏ giống người như vậy, ai cũng chỉ cảm thấy nó thật buồn cười. Tuy nhiên, sau khi trải qua những gì vừa xảy ra, hắn đột nhiên nghĩ đến con ma vật nhỏ đó.

Một con ma vật nhỏ đeo vòng vàng trên tay và chân, thậm chí có cả tên...

“Hắc Đản là cháu trai của tôi!” Quả nhiên, thanh niên im lặng nãy giờ nhanh chóng mở miệng.

"Chắc chắn rồi..." Trần Sinh gật đầu, sau đó chỉ về một hướng: "Con ma vật nhỏ đó... không, cháu trai Hắc Đản của cậu nên bị nhốt ở khu A5, mau đi đón nó đi..."

Trần Sinh không biết làm thế nào mà mình lại đưa ra quyết định vô lý nhường này, nhưng trong sự xúc động nhất thời, trông thấy đôi mắt đen láy như đã sống lại của người nọ, hắn không khỏi buột miệng nói ra.

"Đi! Đi nhanh lên!" Trần Sinh thậm chí còn vẫy tay, nhìn mãi theo hướng hai người kia rời đi.

Ở phía bên trái, bóng dáng của chàng trai trẻ và ông nội của anh dần trôi đi, ở phía bên phải, đoàn xe do đại tá Dương mang đến đã biến mất không còn dấu vết. Khi Trần Sinh tỉnh lại, hắn mới nhận ra mình là người duy nhất cô đơn giữa khoảng sân rộng lớn!

Từ từ--

Có lẽ không chỉ có mình, con ma vật kia....

Nhận thức muộn màng, hắn ngay lập tức khóa mình trở lại chiếc l*иg mà ông nội Kế Hoan bị nhốt, nắm chặt chìa khóa trong tay, run rẩy co ro trong chiếc l*иg trung tâm.

Đây là quyết định chính xác nhất hắn từng đưa ra trong đời.