Chương 44: Quái vật

"Còn ngẩn người làm gì? Mang tiểu tử kia tới đây!" Đại tá Dương là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn cấp dưới còn đang sững sờ xung quanh, ông ta hét lên, hoàn toàn quên mất chính mình vừa rồi cũng ngây người tại chỗ.

Hai người gần l*иg nhất lập tức tiến lên ngăn Kế Hoan lại, nhưng Kế Hoan làm sao có thể để bị bắt vào lúc này? Nhanh chóng leo dọc theo cột kim loại của l*иg, anh đã trèo lên được đỉnh l*иg!

Theo động tác của Kế Hoan, máu phun ra càng nhiều, không phải vì động tác thô bạo nên vết thương rách ra, mà là bởi vì để tránh cho người khác bắt được, Kế Hoan tự mình làm vết thương nặng thêm!

Tàn nhẫn, thiếu niên này đúng là tàn nhẫn!

Dưới sự dõi theo của mọi người, Kế Hoan quỳ trên cột kim loại của đỉnh l*иg giam, máu từ cánh tay phải không ngừng chảy ra, thông qua khe hở giữa các cột kim loại nhỏ vào l*иg, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Máu đỏ thẫm đẫm cơ thể của con ma vật, khiến hình dáng vốn đã hung dữ trông càng đáng sợ hơn.

Ngửi được mùi máu tanh, ma vật nằm trong l*иg ngẩng đầu nhìn lên.

Thanh niên nằm trên nóc l*иg cũng lặng lẽ nhìn nó.

Vẻ mặt của chàng trai trẻ bình tĩnh đến không ngờ.

Thời khắc này, trong mắt anh không vui cũng không buồn, không hoảng không loạn, cũng không sự hoang mang về con đường phía trước.

Đôi mắt trầm tĩnh lạ thường.

Hai người lính căng da đầu trèo lên nóc l*иg, thấy có người đến bắt mình, thanh niên dời ánh mắt với con ma vật bên dưới, linh hoạt khéo léo tránh né, sau cùng còn nhảy lên đầu l*иg tiếp theo!

Sau hàng loạt pha chạy nhảy của Kế Hoan, không chỉ chiếc l*иg của con ma vật có sừng mà cả chiếc l*иg bên cạnh cũng dính đầy máu.

Mùi rỉ sét thoang thoảng trong không khí.

Ánh mắt làn nữa rơi vào trên mặt thanh niên, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Mí mắt của người đàn ông họ Dương giật giật.

Tầm mắt hướng về phía cánh tay đối phương, vốn không tính là thô tráng, thậm chí còn trắng nõn hơn bình thường một chút, nhưng chính bởi vì trắng nên cánh tay nhuốm đầy máu trông đặc biệt kinh người!

Không biết cánh tay mảnh khảnh đó lại lấy đâu ra nhiều máu như vậy.

Máu vẫn đang không ngừng nhỏ giọt.

Vẻ mặt Kế Hoan vẫn bình thản.

Trong chiếc l*иg dưới chân Kế Hoan, một đen một trắng, hai con ma vật không biết từ lúc nào đã ngóc đầu lên, trong quá trình né tránh kịch liệt, máu của anh đã thấm đẫm cả người chúng.

Thịt một bên má của người đàn ông bỗng run lên.

“…Rốt cuộc thì ma vật vẫn là ma vật, chúng không phải sinh vật giống con người. Đặc biệt là những loài chuyên ăn thịt người—“

"...Một khi ngửi thấy hương vị máu tươi của nhân loại, cho dù là ma vật giỏi ngụy trang đến mấy cũng không nhịn được. Du͙© vọиɠ sâu thẳm nơi huyết mạch nhất định sẽ áp đảo hết thảy, lập tức khôi phục nguyên hình..."

Lời này bỗng xuất hiện trong đầu hắn lúc này.

"Đưa thằng bé xuống cầm máu! Nhanh! Nhanh! Nhanh ——" Nói liên tục mấy lần, không ai để ý tới tâm tình của hắn có chút không đúng.

Lúc này, ma vật có sừng trong l*иg lại có hành động mới.

Cúi đầu xuống, nó ngửi máu trên vảy của mình.

"Trở về! Trở về! Mọi người xung quanh l*иg, trở về! Nhanh lên!" Người nọ trợn tròn mắt, lập tức thay đổi mệnh lệnh!

Bình thường đã được huấn luyện bài bản, hai binh lính được cử đi ngăn cản Kế Hoan lập tức nhảy xuống khỏi l*иg, mặc dù không hiểu tại sao chỉ huy lại thay đổi mệnh lệnh, nhưng trên mặt cũng không có gì khác thường: tuân theo mệnh lệnh đã trở thành một phần bản năng của họ.

Hai thanh niên đáp nhẹ xuống nền đất gồ ghề cạnh l*иg.

Sau đó--

Cùng với một tiếng thét chói tai, cột máu phun ra từ sau đầu của một trong hai người!

Người lính bị hơi nóng phun vào kinh ngạc quay đầu: “Trời ạ!” Hắn không tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong chiếc l*иg phía sau bên trái, con ma vật có sừng vẫn im lặng, hai hàng lệ máu chảy ra từ đôi mắt của nó.

Tuy nhiên, máu và nước mắt của lão ma vật không phải là nguyên nhân khiến khuôn mặt hắn thay đổi, thứ khiến hắn thật sự kinh ngạc và sợ hãi đến từ chiếc l*иg bên phải: con ma vật đen nãy giờ vẫn im lặng nãy giờ không biết khi nào đã nhào về phía vách l*иg, trong miệng máu tươi đầm đìa, có thể nhìn thấy rõ ràng nửa cánh tay người giữa những kẽ răng. Người đàn ông râu ngắn vừa mới đứng đằng kia giờ lại ngã xuống nền đất bên cạnh cái l*иg. Cánh tay trái lành lặn đã biến mất, lượng lớn máu tươi chảy ra từ phần cánh tay bị đứt, người đàn ông quần áo com lê phẳng phiu nay đã trở thành huyết nhân!

Hắn như hóa đá, đáng lẽ phải rời đi ngay sau khi tiếp đất, nhưng vì sự cố bất ngờ phía sau nên sững sờ không kịp định thần, may mắn thay, bạn đồng hành của hắn vẫn giữ được cảnh giác nên lập tức kéo hắn đi. Sau khi mọi người rời khỏi, con ma vật màu đen đâm sầm vào hướng họ. Không ai biết con ma vật này lấy đâu ra sức mạnh, chiếc l*иg vững chắc ngay lập tức bị đâm cho lõm xuống. Cái bồn máu vừa ăn một cánh tay người mở to ra, bởi vì không thể xô đổ l*иg giam, nó tức giận liên tục đập sầm vào cột sắt, tạo nên từng âm thanh chói tai!

Vừa rồi ánh mắt của mọi người hoặc đều tập trung vào Kế Hoan hoặc là con ma vật màu trắng, trong lúc nhất thời, thật sự có rất ít người nhìn rõ những chuyện gì xảy ra.

Trong số những người này có Trần Sinh.

Cũng như mọi người, trước đó, hắn khá chấn động trước chuyện cũ giữa Kế Hoan và lão ma vật.

Tâm địa hắn không xấu, sau khi bắt được con ma vật này, nhìn thấy nó khá đáng thương, không nhịn được cho nó ăn chút thịt.

Con ma vật không ăn một miếng nào.

Sau đó, hắn vô tình làm rơi nửa quả táo vào trong l*иg.

Một nửa quả táo đã bị con ma vật già ăn mất.

Sau đó, hắn lại đưa cho nó thêm một quả táo khác.

Nó tiếp tục ăn.

Một con ma vật như vậy, khi người nhà họ Vương nói nó là thủ phạm gây nên trận địa chấn, hắn là người đầu tiên không tin. Tuy nhiên, bên kia đã tìm thấy đủ loại bằng chứng, thậm chí nghe còn rất có lý, cuối cùng hắn cũng đành đồng ý với sự sắp xếp của bên kia.

Vừa rồi chính là bước cuối cùng, bọn họ giao con ma vật đi thẩm vấn, người Vương gia thu ma vật về, mọi chuyện đều vui vẻ.

Tuy nhiên--

Trần Sinh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Vạn nhất ……

Vạn nhất con ma vật già này thật sự không phải thủ phạm, chẳng phải thủ phạm chân chính vẫn còn du đang bên ngoài sao?

Thống kê thương vong của trận động đất đã được công bố từ lâu, tổng cộng có 15 người chết và 4 người mất tích. Nhưng đây chỉ là cách nói đối ngoại, những người biết rõ nguyên nhân của trận động đất lần này đều hiểu: Những người bị mất tích căn bản không hề mất tích.

Họ đã bị ma vật ăn thịt rồi!

Một khi được nếm được vị thịt người một lần, nó sẽ không thể ăn thức ăn bình thường nữa.

Đây là thường thức bất cứ ai trong vòng đều biết!

Một con ma vật từng ăn thịt người được thả ra, từ đó nó sẽ tiếp tục săn người...

Trần Sinh rùng mình.

Hắn chỉ là một người có chút thiên phú trong lĩnh vực này, chỉ giỏi hơn người thường một chút, cấp độ ma vật hắn có thể bắt được không cao, khi chọn công việc này, hắn đã xác định mình sẽ chỉ là "một nhà chăn nuôi động vật có lương cao”.

Hắn chưa từng tiếp xúc qua ma vật trung cấp hay cao giai, nếu không phải lần này trùng hợp, cả đời có lẽ cũng sẽ không được tiếp xúc.

Trước khi cảnh tượng vừa rồi xảy ra, ma vật trung cấp và cao cấp trong lòng hắn sẽ giống như con ma vật già trong l*иg: tuy trông hung dữ và xấu xí, nhưng lại rất hiền lành.

Đúng, được thuần hóa.

Con ma vật già có vảy trắng xám trông rất ngoan ngoãn.

Tuy nhiên--

Ngay khi đại tá Dương hét lên để mọi người rút lui, người đàn ông với bộ râu ngắn đứng trước mặt hắn nãy giờ lại đột nhiên đi ngược hướng. Mục tiêu là cái l*иg chứa con ma vật màu đen. Trong khi con ma vật màu đen cúi đầu ngửi máu, ông ta lấy ra một thứ từ trong ngực mình. Đôi mắt của Trần Sinh rất tinh, hắn lập tức nhận ra đó là một chiếc kim tiêm.

Duỗi cánh tay vào l*иg, người đàn ông bất ngờ đâm ống tiêm trên tay về phía con ma vật màu đen.

Tuy nhiên,——

Ống tiêm còn chưa kịp cắm vào, con ma vật đột ngột ngẩng đầu, há cái mồm to như chậu máu cắn một cái! Cánh tay mà người đàn ông duỗi ra ngay lập tức bị cắn đứt!

Lúc này, Trần Sinh chợt nhớ ra một chuyện:

Con ma vật màu đen này... nghe nói là bị bắt ở khu vực nơi "động đất" xảy ra.

Ngay sau đó, hắn bỗng nhớ lại lời Kế Hoan từng nói:

"Anh thật sự cho rằng ông nội tôi chính là ma vật gây ra động đất sao? Thế tại sao người đàn ông kia lại sốt sắng đem con ma vật này đi như vậy chứ? Tôi cho rằng. . . "

Cuối cùng--

“…Rốt cuộc ma vật vẫn là ma vật, chúng không phải là loại sinh vật giống con người. Đặc biệt là những loài ma vật đã ăn thịt người—“

"...Một khi ngửi thấy hương vị máu tươi của nhân loại, cho dù là ma vật giỏi ngụy trang đến mấy cũng không nhịn được. Du͙© vọиɠ sâu thẳm nơi huyết mạch nhất định sẽ áp đảo hết thảy, lập tức khôi phục nguyên hình..."

“...Một khi ma vật được nếm thịt người một lần, nó không thể được cho ăn bằng thức ăn bình thường nữa...”

Những gì Đại tá Dương vừa nói và những gì cấp trên của hắn đã cảnh báo vào ngày đầu tiên hắn gia nhập ngành hiện lên trong đầu cùng một lúc, khuôn mặt của Trần Sinh tái nhợt.

"Là nó! Là con ma vật gây ra động đất! Cũng là ma vật đã ăn thịt bốn người trong khu vực động đất!" Chỉ vào con ma vật màu đen trong l*иg, Trần Sinh kêu lên!

Như chờ người nào đó nói ra lời này, Kế Hoan nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của con ma vật bên cạnh, đôi mắt đen kịt của anh chỉ lẳng lặng nhìn đại tá Dương phía xa:

"Theo những gì ông nói, ông của tôi là một con ma vật đã ăn thịt hai mươi người. Ông ấy là kẻ tình nghi đã gây ra trận động đất, đồng thời cũng là kẻ tình nghi đã tấn công những người ở khu vực động đất. Vậy nên ông mới phải bắt ông ấy đi."

Kế Hoan lặng lẽ nói lại những gì mình nghe được từ người đàn ông họ Vương, giọng nói không cao nhưng lại cực kỳ ổn định.

Dưới chân anh, lực đánh vào l*иg của con ma vật màu đen càng lúc càng mạnh, l*иg giam sắp bị nó phá tung.

"Tương tự, theo những gì ông đã nói, một khi ma vật ăn thịt người, nó sẽ không thể chống lại sự cám dỗ của máu thịt con người. Trong trường hợp này, tôi có thể hay không cho rằng: nếu có những con ma vật có thể chống lại sự hấp dẫn của máu thịt người, vậy ma vật này có phải chưa từng ăn thịt người hay không?"

Con ngươi đen nhánh lặng yên nhìn người nọ, sắc mặt Kế Hoan vẫn bình tĩnh như cũ.

Lúc này, đại tá Dương cuối cùng cũng hiểu ý định của anh.

Đôi môi run rẩy, biểu tình lạnh băng cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

"Dùng máu của mình dụ ma vật điên cuồng, chỉ để chứng minh một chuyện như vậy, ngươi có biết nguy hiểm cỡ nào không?"

Lần này, hắn không gọi Kế Hoan là thiếu niên nữa, lần đầu tiên hắn đặt Kế Hoan lên cùng vị trí ngang hàng với mình.

Hắn nói xong, sắc mặt thiếu niên tóc đen đối diện cũng thay đổi.

Khóe môi hơi cong lên, trên mặt thiếu niên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Một chút buồn, một chút bi thương.

Dương Kỳ bắt đầu lo lắng: "Không mau đi xuống đây? Bên cạnh ngươi là ma vật ăn thịt người —— "

Tuy nhiên--

Đã muộn, ngay khi hắn hét lên những lời này, một tiếng răng rắc giòn giã vang lên, con ma vật màu đen cuối cùng cũng phá được l*иg, hung mãnh lao ra!