Chương 32: Thịt hầm

Ngày hôm sau, Kế Hoan tỉnh lại, gối đã ướt sũng.

Khóc ướt.

Ông nội không biết đã vào phòng từ lúc nào, lòng bàn tay thô ráp dường như muốn chạm vào mặt anh, nhưng vô tình chạm vào chiếc gối ướt.

"Tiểu Hoa, con tỉnh rồi à? Ông định đánh thức con dậy, nhưng sao ở đây lại ướt thế này?" Ông nội khó hiểu hỏi.

"A! Hắc Đản đái dầm." Kế Hoan không ngần ngại ném nồi cho Hắc Đản, người duy nhất không nói được lời nào trong phòng.

Hắc Đản nghe chú gọi tên mình thì chui ra dưới chiếc khăn bông, nó dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, cố gắng dụi mắt bằng đôi tay nhỏ của mình.

" Ai da! Lần này tiểu nhiều thật, sau này Hắc Đản phải tiếp tục quấn tã." Ông nội nói vậy nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, cầm gối của Kế Hoan lên rồi đi ra ngoài.

Nhanh chóng mặc đồng phục học sinh vào, Kế Hoan ôm Hắc Đản nhìn theo qua cánh cửa sổ: Ông nội đang ngồi giặt vỏ gối trong sân, ruột gối thì đã được lôi ra, đem phơi khô trên giàn phơi.

Những thứ được đặt trong chậu bao gồm: khăn gối, đồ lót của Kế Hoan, tất, yếm màu xanh lá cây của Hắc Đản...

Những thứ lộn xộn đều trộn lẫn với nhau, Kế Hoan trước đã nói mấy lần rồi, nhưng ông nội luôn quên, bây giờ ông không nhìn thấy nữa thì lại càng khó phân loại.

Người giặt quần áo trong viện rõ ràng là một ông già nhỏ bé, nhưng không biết vì sao, trong mắt Kế Hoan lúc này, người giặt chăn gối, tất và qυầи ɭóŧ cho Kế Hoan lại biến thành một con quái thú có sừng đáng sợ.

Nó trông cao như vậy, dữ dằn như vậy, nhưng lúc này lại đang cẩn thận giặt ga gối và tất, à.. Ngoài ra còn có một cái tã nhỏ màu xanh lá cây.

Nó giặt giũ rất cẩn thận.

Nhưng vẫn sẽ có một vài vết trên đó - Kế Hoan nghĩ thầm.

Từ khi còn bé, Kế Hoan đã trông thấy ông nội giặt quần áo nhiều lần, chẳng hiểu sao quần áo tốt qua tay ông nhất định phải có thêm vài ba lỗ thủng.

Mỗi chiếc quần jean của Kế Hoan đều có lỗ trên đó, không phải vì phong cách, mà đơn giản vì ông nội chà quá mạnh.

=-=

May mà ông cũng biết điều này, vì vậy không dám giúp Kế Hoan giặt đồng phục học sinh.

“Ông nội, ông lại giặt qυầи ɭóŧ với tất cùng nhau rồi!” Nói xong như thường lệ, Kế Hoan tiếp tục nói: “Con đi nấu cơm đây.”

Như thường ngày hái một nắm rau trong vườn nhà, Kế Hoan ngập ngừng nhớ đến cảnh tưởng con quái vật không ngừng nôn mửa ngày hôm qua.

“...Bản chất của chúng vốn độc ác, không sống theo bầy đàn. Chúng là những con quái vật ăn thịt thuần chủng hiếm có trong số những loài ma vật... "

Những lời của A Cẩn lại hiện lên trong tâm trí anh.

Sau đó, Kế Hoan cầm bát rau chạy đến tủ lạnh, vừa mở tủ lạnh ra liền sửng sốt: Không có một miếng thịt nào, chỉ có hai con cá do ông nội bắt được.

“Ông nội không thích thịt, thích ăn rau hơn.” Từ nhỏ ông nội đã nói như vậy, Kế Hoan cũng luôn tin tưởng.

“Tiểu Hoa và Tiểu Hắc thích ăn cá như vậy, ngày nào ông nội cũng sẽ bắt cho mấy đứa ăn, được không?” Chỉ vì hai chị em mà ông nội ngày nào cũng ra sông câu cá, hơn mười năm, dù mắt mờ cũng chưa từng dừng lại.

...thích thịt và ghét mùi tanh...

Một câu khác xuất hiện trong đầu Kế Hoan.

Cắn môi, Kế Hoan đặt bát rau bên bể nước, sau đó chạy đến chuồng heo.

Đại Bạch tổng cộng sinh ra bảy con heo con, bởi vì Kế Hoan chăm sóc tốt nên chúng đều sống và béo nịch, Kế Hoan không định gϊếŧ thịt, anh từng bàn bạc với ông sẽ bán vào dịp Tết Nguyên đán, nhưng ...

Cắn môi, Kế Hoan nhảy vào chuồng heo, chộp lấy con heo con béo nhất trong đó, ôm nó chạy vào bếp.

Kế Hoan thích sạch sẽ, heo con còn nhỏ, bây giờ lại đang là mùa hè, Kế Hoan thường xuyên đem chúng vào bếp tắm rửa, lâu ngày heo con cũng đã quen được Kế Hoan ôm đi dạo. Bây giờ được Kế Hoan mang vào bếp, nó sung sướиɠ cong đuôi lên.

Đặt heo con vào chậu nước, sau đó, Kế Hoan bịt mắt nó lại.

Tay hạ xuống——

Hắc Đản nhìn chú mình, khẽ nghiêng đầu, hít hít cái mũi.

Kế Hoan cũng sụt sịt.

Rồi anh bắt đầu làm việc.

Dời đi bàn tay đang che mắt heo con, để lộ một cặp mắt nhỏ mở to bên dưới.

Sau đó, anh bình tĩnh lại hoàn toàn.

Cắt lấy tiết lợn, rửa sạch nội tạng, chặt thịt thành từng khúc.

Sáng nay Kế Hoan hầm một nồi thịt lợn lớn, mùi thơm ngào ngạt bay xa, ông nội bị mùi này hấp dẫn.

"Tiểu Hoa, đây là... thịt heo? Buổi sáng cháu mua ở đâu?" Ông nội biết rõ trong nhà không có thịt, cả nhà rất ít ăn thịt, thỉnh thoảng có nấu cũng chỉ có Kế Hoan ăn, tất nhiên, khi Tiểu Hắc vẫn còn, Tiểu Hắc cũng thích ăn thịt.

“Cháu vừa mới gϊếŧ thịt một con lợn nhỏ nhà mình.” Kế Hoan bình tĩnh nói, hôm nay không phải anh không nghĩ tới việc mua thịt từ bên ngoài về nấu, nhưng nhớ tới giấc mơ tối qua, Kế Hoan không chịu được việc phải nhìn con quái vật tiều tụy nôn mửa dù chỉ một giây.

Kế Hoan đảo miếng thịt trong nồi: "Ông nội, ngửi xem, có thơm không?"

Vừa nói, anh vừa dùng đũa gắp một miếng thịt heo đưa đến trước mũi ông nội.

Nước thịt vô tình nhỏ xuống mặt Hắc Đản, thằng bé đang nghiêm túc nhìn chú và ông cố của mình, đưa bàn tay nhỏ ra để lau nước thịt, liếʍ liếʍ rồi nhổ phụt ra.

Hắc Đản thực sự không thích thịt.

"Này! Tiểu Hoa, cháu làm sao vậy? Cháu quên ông vốn không thích ăn thịt sao..." Ông nội phản ứng có chút luống cuống, lui về phía sau mấy bước, bộ dáng tránh còn không kịp. Trước đây Kế Hoan có lẽ sẽ tin, nhưng bây giờ...

Kế Hoan chú ý tới khóe miệng ông có chút nước miếng chảy ra.

Vì vậy, anh kiên quyết nhét miếng thịt heo vào miệng ông nội.

"Cháu có xem trên kênh sức khỏe, chuyên gia nói người già không thích ăn thịt cũng nên ăn để bổ sung dinh dưỡng, từ nay về sau cháu sẽ thường xuyên mua thịt." Hiện giờ càng ngày càng có bộ dạng ông chủ gia đình, Kế Hoan không nói hai lời định ra mệnh lệnh mới.

Sáng nay, hai ông cháu ăn món thịt hầm.

Hắc Đản không quen với mùi thịt hầm, vì vậy nhóc vẫn uống sữa bột, ăn trứng gà, cuối cùng là một bát rau nghiền nhuyễn — màu xanh lá cây!

Thấy ông nội nói không thích ăn mà đũa lại bay loạn xạ, khóe miệng cứng ngắc của Kế Hoan cong lên.

Nhưng mà, ông nội vẫn yếu đi, con người tựa hồ cũng có một điểm mốc trong cuộc đời, trước thời điểm này đều mạnh mẽ cường tráng, cho dù vô tình sinh ra nếp nhăn cũng sẽ không cảm thấy mình già đi, một chút cũng không.

Đột nhiên trở nên già nua, mục nát và thiếu sức sống—ông của anh hiện tại đang đứng ở phía bên kia của thời gian.

Tuy rằng mỗi bữa Kế Hoan đều nấu thịt cho ông, nhưng ông vẫn giống như một quả bóng bị thủng, càng ngày càng xì hơi. Lớp vảy trên người con quái vật có sừng trong giấc mơ... hơn một nửa đã chuyển sang màu trắng xám.

Thế là một hôm gặp lại A Cẩn ở chỗ làm việc, Kế Hoan đột nhiên hỏi một câu:

"Callas...ăn thịt lợn và thịt bò được không?"

Câu hỏi của anh hiếm khi khiến A Cẩn giật mình, sau đó, Kế Hoan thấy A Cẩn mỉm cười: "Sao có thể? Callas là loại ma vật trung giai, loài sinh vật cấp thấp như lợn hay bò sao có thể có tác dụng được? Máu thịt thấp kém sẽ chỉ kí©h thí©ɧ vị giác của chúng, khiến chúng càng khát máu và tàn bạo hơn…”

Kế Hoan sửng sốt.

Vì vậy, ngày hôm sau, anh ngừng thói quen hầm thịt xa hoa vào mỗi buổi sáng, chỉ nấu một nồi cháo đậu đỏ, dùng đậu đỏ và gạo trắng, sau đó thêm một ít máu từ cổ tay của chính mình.