Chương 31: Nụ cười của quái vật

“Vừa rồi sao không lên xe buýt?” Vừa quẹt thẻ xong, Kế Hoan đang muốn tìm một ngồi, tài xế xe buýt đột nhiên hỏi.

Nhìn nhìn xung quanh, nhận ra mình là hành khách duy nhất có trong xe, anh mới xác định người nọ đang nói chuyện với mình.

Đó là một người đàn ông trung niên với bộ râu sần sùi, phần thân dưới mặc đồng phục tài xế xe buýt nhưng phần thân trên lại khá mát mẻ, chỉ độc một chiếc áo phông ba lỗ.

Kế Hoan biết người tài xế này, ngày nào anh cũng đi xe buýt đến trường nên có thể nhận ra tất cả những người lái xe buýt, chỉ là chưa bao giờ nói chuyện với họ.

Thứ nhất, từ nhỏ anh đã không thích nói chuyện, thứ hai, ông nội dặn anh không được tùy tiện nói chuyện với người lạ.

Ông nội - trái tim của Kế Hoan khẽ run lên.

Kế Hoan nhớ tới lần đầu tiên tự bắt xe đến thị trấn đi học, chính là ông nội dắt tay anh đến trạm.

Khi bước lên xe, ông nội vẫn đứng đợi chỗ đó, Kế Hoan ở trên xe nhìn chằm chằm ông nội qua khung kính cửa sổ, lúc xe di chuyển, anh không nhìn được qua sườn cửa sổ xe nữa thì chạy vội ra sau xe để nhìn. Thấy bóng ông nội vẫn còn đứng đó, còn vẫy vẫy tay với anh, lòng Kế Hoan bỗng yên tâm hẳn.

"Chú. . . làm sao chú biết..." Vừa rồi mình không nhờ xe mà? Kế Hoan nhìn chằm chằm vào mặt tài xế xe buýt, hỏi.

"Đồng nghiệp của chú nói cháu chỉ ngồi đó mà không lên xe, người tiếp theo cũng nói như vậy, mấy người họ bảo chú nhớ kéo cháu lên nếu cháu vẫn ngồi đấy. " Giọng điệu không mấy nghiêm túc, nhưng có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời của người nọ.

“Cháu… không muốn về nhà.” Có lẽ bởi vì xung quanh không có ai khác, Kế Hoan đột nhiên nói ra suy nghĩ thật lòng của mình với người vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

"Cháu thi trượt à? Nhưng chú thấy mỗi ngày cháu đều về muộn, không giống học sinh ngoan, thế cần gì vì thi kém mà không dám về nhà?" Tài xế híp mắt.

Kế Hoan không nói gì, một lúc sau, lúc sắp xuống xe, anh mới nhỏ giọng nói: "Cháu sợ... gặp ông nội."

"Hả? Sợ bị đánh sao? Cho dù có bị ăn đòn, thì đó cũng là ông nội cậu. Nhanh nhanh trở về, nhận lỗi, hứa hẹn, ăn đòn một trận là xong ấy mà." Người tài xế nói thêm vài câu, không đợi Kế Hoan nói thêm thì đã đến trạm, Kế Hoan lập tức bị tài xế đuổi ra khỏi xe.

Nhìn chiếc xe buýt đổ nát lao vυ"t đi, Kế Hoan nhìn theo cho đến khi không còn thấy nó nữa.

Nhưng thể không nói, cuộc trò chuyện vừa rồi với người kia vẫn có tác dụng, giúp anh dần lấy lại được bình tĩnh.

Kế Hoan chậm rãi đi về nhà.

Bây giờ đang là mùa hè, cây cối xum xuê, lượng nước trong suối cũng dồi dào, cỏ dưới chân mọc khá rậm rạp, giẫm lên rất mềm, không cảm nhận được sự cứng rắn của nền đất. Tiếng nước chảy, tiếng bước chân trên cỏ vang lên xào xạc, Kế Hoan còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu.

Tuy nhiên, khi Kế Hoan đến gần nhà, những thanh âm này dần biến mất.

Tiếng sột soạt dưới chân không còn, anh dừng lại nhìn xuống chân, thấy bụi cây biến mất lúc nào không hay, trong lòng thoáng giật mình.

Anh đã đến trước cổng nhà rồi.

Sân nhà Kế Hoan rất bằng phẳng, mặc dù không lát đá phiến nhưng cũng hiếm khi phải dọn cỏ như những gia đình khác trên đồi.

Thổ nhưỡng trong sân nhà anh không tốt, trồng cây gì cũng không dễ, chỉ còn một cái cây lúc trước bị ông đốn hạ để làm bài vị cho chị gái. Sau đó, Kế Hoan và ông nội kéo đất mới từ bên cạnh về rải trong nhà kính, khi đó mới có rau nấu tại nhà để ăn.

Ông nói rằng đó là vì nhà họ có một suối nước nóng.

Suối nước nóng, cây cối xù xì khó mọc, muỗi không quấy rầy... còn gì nữa?

Đất sét đỏ, đúng rồi, đất sét đỏ.

Kế Hoan nhìn mảnh đất trống dưới chân, trời tối đen đến mức nhất thời không phân biệt được màu sắc của đất, a... sao lại không nhớ được chứ? Rõ ràng mỗi ngày anh đều quét sân...

Kế Hoan đứng ở cửa phòng, không lớn tiếng gọi ông nội như mọi khi, mà nhẹ nhàng mở cửa.

Căn phòng tối om, lặng im không tiếng động.

Động tác của Kế Hoan vô cùng nhẹ nhàng.

Anh bước nhẹ đến trước cửa phòng ông nội, dừng lại một chút, một lúc sau mới khẽ mở cửa.

Anh không gõ cửa, cũng không gọi ra tiếng, chỉ đẩy cửa đi vào.

Do được tra dầu và bảo dưỡng thường xuyên nên bản lề cửa nhà Kế Hoan dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn sử dụng tốt, khi đẩy cửa hầu như không có tiếng kêu.

Cánh cửa gỗ lặng lẽ mở ra.

Kế Hoan chậm rãi đi về phía giường của ông nội, nhìn thấy Hắc Đản đang ngủ ở đó.

Hắc Đản là người duy nhất trên giường, đôi bàn chân nhỏ của nó thỉnh thoảng cứ đong đưa, có lẽ là đang mơ.

Ông nội không ở đây.

Lơ đãng nhìn Hắc Đản trên giường, Kế Hoan chậm rãi lui ra ngoài, giống như lúc đến, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ông nội lại. Tuy nhiên, ngay khi anh đang chuẩn bị quay lưng, giọng nói của ông nội đột ngột vang lên sau lưng anh.

“Tiểu Hoa, là Tiểu Hoa sao?” Trong hành lang mờ tối, Kế Hoan mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ông nội dựa vào cửa.

Nhìn tư thế của ông, ông mở cửa từ bên trong. Nhưng rõ ràng Kế Hoan vừa mới đi vào, ông nội đâu có ở trong phòng, cứ như bước ra từ hư không ...

Đồng tử co rụt lại, Kế Hoan lập tức đáp: "Vâng, ông, con về rồi."

"Cháu đi thay quần áo trước, tí nữa sẽ bế Hắc Đản về phòng sau."

“Được, mà nhớ ăn chút gì trước đấy, cháo con nấu buổi sáng vẫn còn, ông để trong nồi cho con.” Ông nội lải nhải như thường lệ.

Nghe thấy câu nói quen thuộc, Kế Hoan theo phản xạ bật thốt lên: “Sao còn thừa nhiều cháo như vậy, ông nội, ông không chịu ăn—“

Bất ngờ, anh đột nhiên dừng lại.

"Ai da! Tiểu Hoa, sao cái gì cháu cũng chú ý kĩ vậy, cái gì cũng không giấu được, quên đi, lát nữa ông nội sẽ ăn cùng cháu."

Sau đó quay người trở về phòng, "bốp" một tiếng, ông nội thuận tay ấn mở công tắc đèn hành lang, hành lang lập tức sáng lên. Ánh sáng đột ngột chiếu đến khiến Kế Hoan choáng váng đầu óc. Ông nội đã đi vào phòng ngủ, một lúc sau ôm Hắc Đản đi ra.

Kế Hoan theo bản năng nhìn về phía chân ông, phát hiện nơi đó quả nhiên không có bóng, đầu óc anh thoáng trống rỗng.

Chết lặng đi xuống bếp hâm cháo, pha sữa bột cho Hắc Đản, Kế Hoan còn xào thêm đĩa rau cải, luộc chín ba quả trứng gà.

"Này! Tiểu Hoa, con sao vậy? Không phải từng nói với ông quá 8 giờ tối không được ăn nhiều sao?" Trước đây ông nội luôn đói bụng, nửa đêm thường dậy ăn cơm. Biết điều này không tốt cho hệ tiêu hóa của người già, nên anh đặt ra một một quy tắc với ông nội, ông và cháu trai đã kiên định thực hiện quy tắc này trong nhiều năm.

“Hôm nay con đói bụng, ngẫu nhiên ăn một chút cũng được.” Nói xong, chần chờ một chút, Kế Hoan gắp một đũa cải thảo cho ông nội.

Ông nội vui vẻ rạo rực cúi đầu ăn từng miếng

“...Bản chất của chúng vốn độc ác, không sống theo bầy đàn. Chúng là những con quái vật ăn thịt thuần chủng hiếm có trong số những loài ma vật... "

Những lời nói của người nọ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của Kế Hoan. Kế Hoan phát hiện ra rằng mình không thể không chế bản thân bản thân so sánh lời của A Cẩn với ông nội.

Tuy nhiên, ông nội đang ăn bắp cải rất ngon, thậm chí còn nhân lúc Kế Hoan không chú ý, lén ăn hết một nửa đĩa bắp cải.

Khi hai người đang ăn, Hắc Đản trông thấy ông nội gặm bắp cải ngon lành, thằng bé há cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay lạnh ngắt kéo tay của chú, mặt không ngừng nhìn về phía ông nội.

Sau một lúc lâu Hắc Đản không thấy chú để ý tới mình thì lại nhìn sang, sau đó ...

Lộp bộp lộp bộp lộp bộp lộp bộp lộp bộp...

Những giọt nước nhỏ xuống má Hắc Đản.

Khuôn mặt nọ lập tức ngước lên, cảm nhận được những giọt nước từ mắt chú mình tuôn ra, Hắc Đản nghiêm túc hồi lâu, sau đó quyết đoán vươn móng vuốt nhỏ kéo Kế Hoan lại.

Thằng bé kéo vài lần cho tới khi Kế Hoan chịu nhìn xuống mới thôi.

Sau đó, Hắc Đản hào phóng đưa bình sữa đang cầm trên tay cho Kế Hoan.

Kế Hoan sửng sốt.

Một lúc sau, nhóc phát hiện trong mắt Kế Hoan vẫn còn "nước", đôi mắt vòng trắng của Hắc Đản khẽ ngập ngừng một hồi, cuối cùng duỗi bàn tay đang giấu trứng gà ra, đưa nó cho Kế Hoan.

Sau đó Kế Hoan lau nước mắt, cười cười.

Đêm nay, Kế Hoan lại có một giấc mộng khác.

Trong mơ, anh thấy bản thân đang khóc, đây là lần đầu tiên Kế Hoan thấy mình khóc.

Sau đó, Kế Hoan nhìn thấy bản thân duỗi ra một bàn tay nhỏ như móng vuốt, đưa một bình sữa lớn cho bản thân đang khóc, sau đó lại đưa thêm một bình, cuối cùng là đưa rất nhiều trứng gà.

Bản thân trong giấc mơ mỉm cười cứng ngắc.

Sau đó " Kế Hoan" cảm thấy rất hạnh phúc.

“Anh” cao hứng tự chơi một mình, giây sau thì chuyển sang chơi với trứng gà, trong rổ đồ chơi chất đầy trứng gà màu trắng màu đỏ! Ngoài ra còn có ếch ương màu xanh, ô tô nhỏ cũng màu xanh lá, " Kế Hoan" đang có một khoảng thời gian vui vẻ.

Trò chơi nhàm chán này còn tiếp tục một hồi nữa, sau đó “Kế Hoan” nhìn thấy con quái vật sừng dê lại xuất hiện.

Lần này, hình dạng con quái vật sừng dê đã trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức Kế Hoan có thể nhìn thấy từng chi tiết sần sùi trên vảy của nó.

" Kế Hoan" nhìn thấy mình bị yêu quái vừa ôm vừa đút ăn, một bên chảy nước miếng ròng ròng.

" Kế Hoan" đã rất sợ hãi.

Nhưng đối phương chỉ chảy nước miếng chứ không làm cái gì khác, một hồi sau quái vật đưa cho mình chai sữa, một hồi lại nhét thêm bánh bích quy, " Kế Hoan" cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau đó, " Kế Hoan" được bế trong vòng tay của con quái vật rồi đi dạo xung quanh.

“Hắc Đản, đây là một cái cây!” Kế Hoan nghe được quái vật sừng dê nói chuyện, đáng tiếc, miệng thì nói là một cái cây, nhưng hướng ngón tay chỉ đến lại là một hạt ngô.

" Hắc Đản, trên bầu trời thật nhiều mây!" Sừng dê lại chỉ lên bầu trời, đáng tiếc, hôm nay trời xanh quang đãng, không có chút mây nào.

Có điều gì đó không ổn với đôi mắt của con quái vật sừng dê - trong giấc mơ, Kế Hoan nghĩ thầm.

Sau màn dạy học vô cùng sai lầm, con quái vật bế mình vào nhà vệ sinh.

“Kế Hoan” đã chuẩn bị tốt tâm lý được xi tiểu, đột nhiên sửng sốt:

Con quái vật đang nôn mửa.

Cùng với tiếng nôn mửa lặp đi lặp lại, Kế Hoan thấy nó đã nôn ra toàn bộ đồ ăn lúc sáng.

Khi đó Kế Hoan mới nhận ra rằng con quái vật đã gầy đi rất nhiều.

Sau đó, khi " Kế Hoan" lại bị sừng dê cõng vào nhà chơi ếch, đột nhiên anh không thấy sợ nữa.

Nhìn yêu quái sừng dê, Kế Hoan thấy mình đưa cho hắn bình sữa.

Con quái vật sừng dê không hiểu tại sao, sau đó, Kế Hoan nhìn thấy “mình” lại dí núʍ ѵú giả vào bộ râu trắng của con quái vật.

Con quái vật sừng dê cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên khuôn mặt cực kỳ xấu xí của nó đột nhiên nở nụ cười.

Mặc dù xấu xí, nhưng Kế Hoan chắc chắn đó là một nụ cười.

Sau đó, cùng với Hắc Đản trong giấc mơ, anh nghe thấy con quái vật vui vẻ nói:

" Hắc Đản, con thật là một đứa có hiếu, giống như chú Tiểu Hoa của con vậy! Ông nội thật hạnh phúc——"

Vì vậy, Kế Hoan và Hắc Đản trong giấc mơ đã cùng nhau cười.