Chương 7: Ma Vương phế vật

Thế nhưng mặc kệ Mạc Dư có gào thét như thế nào thì cũng không có tác dụng gì. Bất cứ biện pháp nào ở trong đầu cũng không được đáp lại. Ý thức được bàn tay vàng này cũng không thông minh, cậu nuốt mấy miếng dưa trên tay, dùng ý niệm tắt bảng nhân vật, mở ba lô ra.

Ba lô buộc chặt trên nhân vật ban đầu chỉ có 100 ô vuông, hiện tại mở rộng đến 1000, hẳn là một trong những phần thưởng đạo cụ theo như lời công ty game.

800 món đồ không phải là con số nhỏ, Mạc Dư vội vàng nhìn lướt qua, thử lấy túi nước ra.

Túi nước nặng trĩu thật sự theo ý nghĩ xuất hiện ở trong tay cậu, lần đầu tiên Mạc Dư nở nụ cười từ khi tới thế giới này. Có được phòng ngự và ba lô tuyệt đối, ít nhất tính mạng đã được bảo đảm rất lớn, sẽ không dễ bị động vào như trước nữa.

Đến lúc nhìn xem thân phận của cái gọi là "Bệ hạ" rốt cuộc là tình huống gì rồi!

Mạc Dư ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông tóc bạc vẫn im lặng cầm dưa ngẩn người, bỏ vào khu vực túi nước, lấy dép xỏ ngón trong ba lô ra ném xuống đất, vừa thò chân vào vừa nói: "À, cám ơn dưa của anh. Tên anh là gì?”

“Yatis.”

Sau khi trả lời, Yatis lại nhìn chằm chằm quả dưa trong tay, giống như một con rối tinh xảo không hề nhúc nhích.

Mạc Dư nhíu mày, lại từ trong ba lô lấy ra một cái áo vải dài, đưa lưng về phía Yatis mặc vào. Để giảm bớt sự xấu hổ khi thay quần áo trước mặt người lạ, cậu lại hỏi: "Yatis, có thể loại bỏ người ở cửa không? Tôi muốn ra ngoài.”

“Được.”

Rào chắn trong suốt biến mất không thấy, Tam Hắc ngoài cửa lập tức sủa gâu gâu, nom cực kỳ nhiệt tình.

Mạc Dư mang theo quần áo của Asilie, đi tới cửa, theo thứ tự sờ sờ ba cái đầu: "Tam Hắc, mày có biết Asilie ở nơi nào hay không?"

“Gâu gâu gâu!”

Ba cái đầu của Tam Hắc cùng nhau kêu lên thành tiếng, cái đuôi vẫy tới vẫy lui, xoay người bắt đầu chạy. Chạy được một nửa thì phát hiện Mạc Dư đi theo không kịp, nó lại quay đầu trở lại chạy vòng quanh Mạc Dư.

Mạc Dư cũng rất bất đắc dĩ.

Sức chân của trẻ nhỏ không nhanh, chạy lại quá mệt mỏi. Đi tới đi lui, nghĩ đến Yatis bị bỏ lại trong phòng, cậu quay đầu chớp mắt, nhất thời tim lại đập nhanh một cái.

Sợ hãi.

Người đàn ông mặc áo choàng xám đứng lặng lẽ ở phía sau, như một bóng ma. Không chỉ vậy, người đàn ông còn cầm quả dưa bị mất một miếng trên tay, bình tĩnh nhìn cậu.

“À, anh ăn dưa đi, tôi không ăn đâu.” Mạc Dư lúng túng quay đầu lại, bước nhanh hơn.

Yatis không đi theo cậu ngay mà nhìn xuống lòng bàn tay mình. Quả dưa dung nham này là quả cuối cùng hắn tìm thấy ở lãnh thổ của Ma Tộc. Bởi vì Ma Tộc hiện tại đang cực kỳ thiếu lương thực, sợ vị Tân Vương sẽ đến vào lúc này nên hắn đã cố ý thu thập lương thực, cất giữ trong hầm băng của lâu đài.

Bây giờ, Tân Vương lại nói là để cho hắn ăn.

Ma tướng phải tuân theo mệnh lệnh của một Ma Vương quyền lực.

Yatis cầm một miếng nhét vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Đợi đến khi ăn hết dưa, bóng dáng hắn cũng biến mất khỏi nơi đó. Khi hắn xuất hiện lần nữa thì chính là khi hắn ở phía sau Mạc Dư.

Mạc Dư hoàn toàn không cảm giác được phía sau mình còn có người khác, lâu đài rất lớn, hơn nữa lần này cậu cần phải tự mình đi bộ.

May mắn thay, Tam Hắc phía trước cuối cùng cũng có dấu hiệu dừng lại. Nó hưng phấn quay lại, đứng đó vẫy đuôi nhưng không tiến về phía trước.

Mạc Dư chạy bộ một lúc rồi đi đến bên cạnh Tam Hắc, tình cờ nghe được câu hỏi của Asilie từ cách đó không xa: "Thain, có phải chính ngươi đã phá hủy pháp trận không?"

Một nhóm lớn người tụ tập ở góc lâu đài, nam nữ trẻ nhỏ đều có, họ ăn mặc như những người rừng man rợ trong phim truyền hình, chỉ có những bộ phận quan trọng được bọc bằng vải. Thủ lĩnh Thain, người đang đứng đối mặt với Asilie, có mái tóc đỏ cắt cực ngắn và cởi trần.

"Đúng, là ta." Hắn ta nghiêm mặt trả lời: "Asilie, Ma Tộc không còn cần Ma vương nữa. Điều chúng ta cần làm chính là chỉ cần kiên trì thêm 45 năm nữa thôi, sau đó sẽ rời khỏi nơi vô dụng này."

"Hãy nhìn những đứa trẻ này đi! Chúng là tương lai của Ma Tộc chúng ta, nhưng bây giờ chúng thậm chí còn không thể có một bữa ăn no."

"Asilie, mở hầm băng ra, sẽ không có Ma vương tới nữa đâu, ngươi cất giấu nhiều đồ ăn như vậy còn để làm gì nữa cơ chứ?"

Khi Thain kết thúc lời của mình, những người đứng đằng sau hắn cũng bắt đầu vang vọng: "Asilie đại nhân, xin ngài, xin ngài hãy thương xót chúng ta."

"Asilie đại nhân, vụ phun trào núi lửa tháng trước đã phá hủy lương thực mà chúng ta đã vất vả trồng trọt."

"Đại nhân, nguyên tố lửa tràn ngập, sông ngòi cạn kiệt, chỉ còn lại mười viên đá thuỷ tinh nguyên tố nước, chúng ta sắp chết rồi. Đồ ăn trong hầm băng lâu đài chính là hy vọng cuối cùng của chúng ta."

Một số người bắt đầu quỳ xuống đất lạy lục Asilie.

Mạc Dư cau mày cất bước đi về phía đám người đó, thu hẹp khoảng cách, có thể thấy rõ sắc mặt tái nhợt của bọn họ. Trên thực tế, tình trạng thể chất của Asilie hoàn toàn giống với họ.

Không có người lớn nào chú ý đến cách tiếp cận của Mạc Dư, mà thay vào đó, một vài đứa trẻ có chiều cao tương tự Mạc Dư nhìn thấy cậu, chúng túm lấy quần áo của mẹ mình lùi lại liên tục. Có mấy người lớn hơn một chút thì phát hiện các đệ đệ, muội muội ở bên cạnh đang sợ hãi mà cố ý đứng chắn trước mặt tụi nhỏ, trừng mắt cau mày nhìn Mạc Dư.

Nhưng trạng thái này không tạo thêm bất kỳ sự uy hϊếp nào cho cậu, bởi vì bụng bọn họ đang réo lên.

"Thain, lúc rời khỏi lâu đài, ngươi đã nói sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa." Giọng điệu Asilie cũng nghiêm túc không kém, "Hiện tại, ngươi đã phá bỏ lời thề, phá hủy vòng tròn ma thuật do tiên vương để lại, thậm chí còn nghĩ tới chuyện chiếm đoạt tài sản của Bệ hạ, ta phán ngươi có tội.”

"Asilie, ở đây ngươi không có Bệ hạ, cũng không ai có thể kết tội ta." Thain giơ tay lên, trong tay đốt cháy một quả cầu lửa màu đỏ, "Nếu ngươi thực sự không muốn giao chìa khóa, xin lỗi, ta chỉ có thể động thủ thôi."

“Ai nói không?" Asilie khẽ mỉm cười, cung kính gọi Mạc Dư, "Bệ hạ, thật vui khi thấy ngài đã rạng rỡ và phấn chấn như vậy. Xin thứ lỗi cho Asilie vì không thể phục vụ bữa trưa cho ngài kịp thời."

Vì lo lắng cho tân vương bệ hạ nên Asilie đã tìm cách trốn thoát càng sớm càng tốt. Nhưng Thain đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, dẫn bộ tộc của mình chặn đường hắn ta. Nếu không phải nhìn thấy Tam Hắc tâm tình vui vẻ lè lưỡi làm trò ngốc nghếch, hắn ta cũng sẽ không phát hiện ra tiểu Ma Vương đã tự mình tới tìm đây.

Về việc Vương lấy lại năng lượng như thế nào, điều đó còn cần phải suy nghĩ kĩ càng ư? Tân vương điện hạ nhất định có tài năng khác người!

Bởi vì lời nói của Asilie mà mọi người quay đầu lại nhìn Mạc Dư.

Bị nhiều người như vậy cùng lúc theo dõi, Mạc Dư không khỏi thể hiện thái độ như trong buổi livestream, cậu điều chỉnh nét mặt của mình về trạng thái hoàn hảo.

Nghe những người này nói chuyện hồi lâu, cậu cũng đã biết nguyên nhân Asilie bị vây ở đây. Cũng phần nào đoán được bản thân là một vị vua như thế nào rồi.

Ừm, là cái kiểu cốt truyện triệu hồi sáo rỗng trong truyện tranh dũng sĩ. Tuy nhiên, cậu bị gọi tới đây dưới thân phận là Ma Vương.

Trên thực tế, nếu không nhìn thấy những đứa trẻ đang đói khát này, Mạc Dư sẽ không muốn trở thành Ma vương. Nghề này nghe có vẻ mệt mỏi hơn là làm livestream, tương lai có thể sẽ chết thảm dưới lưỡi kiếm của một dũng sĩ.

Ma Vương đến từ một thế giới khác, tại sao một người dũng cảm lại không thể cơ chứ?

Hầy.

Mạc Dư trong lòng cảm thấy bất lực, nhưng trên mặt Mạc Dư lại không biểu hiện ra ngoài. Cậu nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu cố gắng bước ra dáng vẻ của Ma Vương

Đại đa số Ma Tộc đều biết rất rõ năng lực của "Ma Vương", cho nên kể từ khi nhìn thấy Mạc Dư đến gần, bọn họ luôn nắm lấy tay mấy đứa trẻ xung quanh, im lặng tránh đường.

Mạc Dư thuận lợi dẫn theo Tam Hắc đứng giữa Asilie và Thain. Vì Thain không thu quả cầu lửa trên tay đi nên không khí xung quanh hai người tràn ngập sự ấm nóng.

Cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn Thain đang có vẻ nghi hoặc rồi tiếp tục đi về phía Asilie.

"Gâu!"

"Thain, dừng lại!"

Thực ra rất dễ đoán.

"Tam Hắc, Asilie, tránh ra."

Mạc Dư bình tĩnh ra lệnh, cậu xoay người nhếch môi đối mặt với quả cầu lửa đang thiêu đốt phía sau.

Yatis sẽ ra tay với vị Ma Vương này để thám thính thực lực của cậu, vậy thì, cái người vốn không có một chút mong chờ vào vị Ma Vương như Thain này tuyệt đối sẽ động thủ. Cậu vừa hay cần cơ hội như vậy mới có thể dễ nói được cái đồ hay kiếm chuyện này .

[Kích hoạt phòng thủ tuyệt đối. ]