“Là tôi đã ra lệnh cho anh ấy không thể tùy ý xuất hiện." Giải thích xong, Mạc Dư còn nói thêm: "Yatis, ra ngoài ăn cơm đi.”
Vừa dứt lời, Yatis lập tức xuất hiện, tự giác ngồi bên phải Mạc Dư.
"Cái tên Yatis này quá vô lễ với bệ hạ rồi! Sao ngươi dám ngồi chung bàn dùng cơm với bệ hạ chứ?" Asilie thần sắc nghiêm túc, ánh mắt nghi ngờ giống như dao găm rơi vào trên người Yatis.
Yatis chuyển động khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhưng không chút thay đổi, hờ hững nhìn Asilie, lại thong thả thu hồi tầm mắt, cụp mắt vươn đũa gắp con tôm, bóc vài miếng, đưa tới bên miệng Mạc Dư: "Bệ hạ, cho ngài.”
Không phải chứ, anh trai xác chết à, phản ứng của anh trước lời nói của Asilie chỉ là một ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt thôi sao? Điều này không hay lắm đâu? Suy cho cùng thì các anh cũng là đồng nghiệp mà.
Mạc Dư nhìn quanh, trong lúc nhất thời không biết có nên lấy tôm bóc vỏ tiếp nữa hay không. Bởi vì Asilie đang nhìn chằm chằm vào tay Yatis, cau mày chán ghét: "Bệ hạ, đừng ăn như vậy, bẩn lắm."
"Rửa tay rồi." Yatis lập tức nói.
Mạc Dư càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Khác với hành vi ích kỷ giật táo trước đây, lần này cả hai cấp dưới đều muốn đối xử tốt với cậu. Nếu vẫn đối xử lạnh lùng với bọn hắn như trước sẽ không tốt lắm. Tuy nhiên, Yatis là một người nếu không được đáp ứng được yêu cầu thì ngay lập tức khó chịu mà phóng thích ma thuật, còn Asilie lại là một trợ lý toàn diện, vì thế hậu quả đối với việc một trong hai người có tâm trạng không vui đều không có kết cục tốt.
Cảm nhận được tâm trạng của Mạc Dư, Ye bay tới há cái miệng đầy răng nhọn cắn một miếng tôm. Vì chưa bao giờ nếm đồ cay nên nó bắt đầu "hít hà" liên tục rồi còn đứng sờ cổ họng ngay ở bàn ăn.
Cảm thấy đau lòng nên Mạc Dư nhanh chóng lấy một quả lê trong túi đồ ra đút vào miệng Ye.
"Ừm, Yatis, Ye vẫn còn nhỏ và khá nghịch ngợm đó." Sau khi làm như không biết gì về những việc trước đó, Mạc Dư lại nói với Asilie: "Asilie, hãy gọi Thain và Eli đến ăn tối đi."
Thân phận của ma tướng đều công bằng cho tất cả Ma tộc, không có ngoại lệ nào mà Asilie và Yatis được ăn ở trên, còn Thain lại ăn ở dưới. Hơn nữa, Thain hiện được coi là một tân binh.
Về phần Eli, có thể cùng Thain chung tay xây dựng đất nước, khách quan mà nói thì y cũng là một nhân tài hữu dụng.
Số lượng ma tộc còn quá ít.
Trên bàn ăn có rất nhiều người, Thain ăn rất nhanh nên nhất thời không ai nói gì.
Ăn tối xong, Mạc Dư đưa Ye trở về phòng của Ma Vương.
Sau khi thử đồ ăn trước đó rồi nhìn thấy những đạo cụ được Thần ban tặng, lại bận rộn cố gắng tăng sức tấn công của mình đến mức quên mất rằng trong túi đồ còn có một số động vật nhỏ.
Vì vậy, sau khi uống sữa bò, Mạc Dư thử thả một con cừu ra.
"Be--"
Con cừu kêu be be nhàn nhã đứng nhai đám cỏ xanh.
Ye tò mò sờ vào lông cừu, nó thấy rất mềm, sau đó mỉm cười chui vào lông cừu lăn tròn mấy vòng rồi kêu lên: "Chít Chít Chít éc éc?"
"Đây là cừu, nó ăn cỏ, lông của nó có thể dùng làm quần áo, bây giờ nơ còn nhỏ, khi nuôi lớn có thể nhân giống, sinh ra cừu non để mở rộng số lượng, tạo thành một đàn cừu."
"Chít Chít éc!"
"Hả? Mày muốn nuôi nó à? Được thôi." Đồng ý yêu cầu của tiểu tinh linh xong, Mạc Dư nhét con cừu trở lại vào trong túi: "Nhưng là ngày mai, bây giờ tao phải đi ngủ."
Vì Mạc Dư không nói cậu sẽ ra ngoài nên Asilie cũng không vội vàng đánh thức Mạc Dư vào sáng sớm như trước nữa.
Cơ thể nhỏ bé của bệ hạ cần được ngủ đủ giấc.
Trong khoảng thời gian này, với tư cách là người quản lý lâu đài được Bệ hạ bổ nhiệm, hắn ta phải làm mọi cách có thể để giảm bớt gánh nặng cho Bệ hạ.
Vì vậy, sau khi sắp xếp xong mọi việc, đồng hồ đã điểm 8 giờ 30, Asilie gõ cửa phòng Ma Vương.
Không có phản hồi gì từ cánh cửa.
Quả nhiên, ngài ấy đang ngủ ngon lành.
Asilie mở cửa, đầu tiên nhẹ nhàng cất quần áo dành cho tinh linh vào tủ, sau đó đi về phía giường, nhìn Mạc Dư bằng ánh mắt trìu mến. Mạc Dư đang ngủ say, nằm nghiêng trên giường, khoanh tay, chân co lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng khỏe mạnh.
[A! Mình được Ma thần ưu ái đến mức độ nào? Mình thật may mắn khi được ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bệ hạ.]
Cảm giác xúc động và hạnh phúc trong lòng tràn ngập đến mức sắp trào ra, Asilie đứng lặng người một lúc rồi mới nhẹ nhàng gọi: "Bệ hạ, Bệ hạ, đã đến giờ ngài thức dậy rồi."