Chương 30: Phát biểu

Thức ăn cũng đã bày đầy bàn ăn, bộ đồ dùng đồ ăn cũng có, xe thức ăn cung cấp thức ăn được đặt ở một bên.

Tất cả Ma tộc đã ngồi xuống, nhưng không hề nhúc nhích mà tầm mắt nhìn về chỗ cao nhất.

Ma vương mới tuổi nhỏ của bọn họ đang đứng ở nơi đó.

Nói thật, bị nhiều cặp mắt khác nhau nhìn chằm chằm như vậy, Mạc Dư vẫn vô cùng hồi hộp, có đoán cũng đoán được tất cả mọi người đang chờ cậu phát biểu.

Mạc - không hề có kinh nghiệm nói phát biểu - Dư hít sâu một hơi, quyết định dựa theo suy nghĩ trong lòng mà nói.

"Có thể nhìn thấy tất cả Ma tộc tụ tập ở lâu đài, cùng nhau thưởng thức bữa tối, tôi thấy rất vui. Bữa tối hôm nay rất phong phú, có thể bày thức ăn trên bàn chờ đợi mọi người tới dùng cũng không phải là công lao cá nhân của vị Ma tộc nào, mà là nỗ lực chung của rất nhiều Ma tộc."

“Trong đó, cũng có tôi đặc biệt dùng phương thức dị giới nấu nướng ra, tất cả thức ăn đều đang chờ đợi mọi người thưởng thức.”

“Theo như tôi thấy, tình trạng đời sống của Ma tộc quá tệ. Đúng vậy, mọi người không nghe lầm đâu, hoàn cảnh ác liệt, đồ ăn thiếu hụt, thời gian kết giới mở ra còn dài như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy, Ma tộc nhất định sẽ diệt vong, vốn không còn có hiện trạng nào tệ hơn thế này.”

“Nhưng chúng ta không thể ngồi chờ chết. Giống như bữa tối hôm nay, tương lai Ma tộc cần mỗi người trong các người cùng nhau xây dựng.”

Thanh âm Mạc Dư cũng không tính là lớn, còn rất non nớt, nhưng vẫn có thể bởi vì cấu tạo truyền âm đặc thù bên cạnh cậu mà thành công truyền đến lỗ tai mỗi một vị Ma tộc ở đây.

“Chúng ta cần thức ăn, tôi nghe nói mọi người cũng đang tiến hành canh tác, vừa hay, chỗ tôi có hạt giống khá thích hợp. Hoàn cảnh bên ngoài lâu đài một ngày nào đó sẽ được giải quyết, trước đó, bên trong lâu đài chính là nơi canh tác thích hợp nhất. Nói tới đây, tôi không thể không giới thiệu với mọi người người mà tôi mới làm quen, Ye.”

Mạc Dư nâng tiểu tinh linh trên vai lên, sau đó buông tay thả bay.

Chưa từng chính thức đối mặt với nhiều Ma tộc như vậy, Tiểu tinh linh có vẻ rất hưng phấn, nó cười bay qua trước mặt mỗi một Ma tộc đang nhìn mình.

“Ye là tinh linh biến dị, nó khác với tộc Tinh Linh đã từng chiến đấu với chúng ta, còn lợi hại hơn nhiều so với tinh linh đen. Tinh linh am hiểu nhất là ma pháp, Ye cũng vậy, thậm chí còn có thể ưu tú hơn bọn họ.”

Mạc Dư nhìn tiểu tinh linh bay trở về, thử chiêu “Truyền kiến thức ma pháp tâm linh thông qua tinh thần”, sau đó cũng lấy giống lúa từ trong bao ra đưa qua.

Tiếp thu được ý nghĩ của Mạc Dư, Ye kiêu ngạo nâng cằm lên, nâng hạt giống có chút kỳ quái kia lên, bay đến phía trên phòng tiệc.

“Chi chi ku ku~”

Nhắc tới một câu, Ye vươn hai tay ra.

Hạt giống nhỏ màu vàng kim, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả Ma tộc nhú ra mầm nhỏ màu xanh biếc. Dưới ánh sáng màu xanh nhạt dần dần cao lên, chuyển sang màu vàng, trổ bông, kết quả.

Một loại ánh sáng mang tên hy vọng dần dần hiện lên trong mắt của mỗi người Ma tộc.

Màu xanh lá cây, hơn ba mươi năm chưa từng thấy qua.

Nếu không là Ma tộc thân thể cường tráng, cùng với hai đời Ma vương trước nhắc nhở có ý thức canh tác và dự trữ đồ ăn, bọn họ có thể sẽ không kiên trì được một thời gian dài như vậy.

“Đây là lúa, là lương thực chính trong thế giới của tôi. Không chỉ vậy, trên người tôi còn có các loại hạt giống hoa quả khác." Mạc Dư dừng lại một chút, nhận lấy lúa chín mà Yê đặc biệt đưa tới đợi khen ngợi, lòng bàn tay cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang của tiểu tinh linh: "Đương nhiên, chỉ dựa vào Ye trồng thôi là không được. Tôi cần mỗi người trong các người đều tham gia trồng trọt, các người nguyện ý không?”

"Chúng ta muốn, thưa bệ hạ."

“Bệ hạ, cảm tạ ngài giáng lâm, ngài giáng lâm chính là ban ân lớn nhất của Ma Thần đối với Ma tộc.”

"Bệ hạ, ngài xuất hiện để cho ta lại thấy được nhìn thấy hy vọng thế giới, Ma tộc dưới sự dẫn dắt của ngài nhất định có thể một lần trở lên nữa cường đại ..."

Đủ loại kiểu dáng cảm tạ phát biểu từ bên dưới truyền đến, Mạc Dư đợi một lát, đè bàn tay xuống: "Như vậy, các vị, để cho chúng ta mang theo hi vọng đối với tương lai, hôm nay bắt đầu dạ tiệc."

Ma tộc lúc này mới an tĩnh lại, từng người ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.

Mạc Dư đã đói bụng lắm rồi.

Ngay khi cậu gắp miếng thịt trên bàn lên chuẩn bị ăn thì bên cạnh vang lên thanh âm của Asilie: "Bệ hạ, Yatis quả thực vô lễ, dám làm lơ mệnh lệnh dùng cơm cùng ngài, Asilie cảm thấy hắn đáng bị xử phạt.”

Hả?

Mạc Dư buông đũa xuống.

Được rồi, quên mất còn có vị huynh đệ đang ẩn thân. Không có lệnh riêng của cậu thì hắn sẽ không ra ngoài.