Tinh linh biến dị không hiểu tại sao đột nhiên lại nói với Mạc Dư nhiều chuyện như vậy, nhưng sau khi nói xong, l*иg ngực nó bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cảm giác này như thể nó đã tìm thấy khu rừng tự nhiên thuộc về mình.
Vì vậy, nó im lặng một hồi, lại cười toe toét, xoay tròn giữa không trung.
Mạc Dư thở dài.
Sở dĩ Yatis đi gϊếŧ Tinh Linh Vương chắc chắn là vì ông ta đã gϊếŧ cựu Ma Vương Anna. Bằng cách này, một trong 100 hộp sọ không xác định được trong bọc kia có lẽ có một cái thuộc về Thánh nữ ánh sáng.
Một hành động có thể coi là trả thù nên không thể trực tiếp phán xét là đúng hay sai, và người chết cũng không thể sống lại.
Khi kết giới được mở ra, liệu cậu có muốn tiếp tục chiến đấu với doanh trại ánh sáng hay không?
Mạc Dư nghĩ rằng bây giờ cậu cũng không thể trả lời câu hỏi này một cách hoàn hảo.
Vì vậy, vấn đề quan trọng nhất hiện nay chính là kế hoạch sinh tồn của Ma tộc.
Mạc Dư giơ tay lên, dùng một ngón tay chạm vào đầu nhỏ của tinh linh đột biến: "Ta hiểu, ta sẽ giúp ngươi đưa nó về rừng tự nhiên, nhưng ngươi vẫn phải trả quả táo này cho Yatis."
"Chít chít chít éc éc?!"
"Chà, ta quên giới thiệu với ngươi. Ta là vua hiện tại của Ma tộc, Mạc Dư. Yatis là một vị Ma tướng rất quan trọng đối với ta và là thành viên trong bộ tộc của ta." Mạc Dư trông có vẻ nghiêm túc: "Ngươi có thể không thích anh ấy, nhưng vì hiện tại hai người đều rất có ý nghĩa đối với ta nên ta không muốn thấy hai người đánh nhau, đặc biệt là gây ra những tổn hại thực sự cho nhau."
"Ta đã thưởng cho anh ấy quả táo. Ngươi đã lấy nó. Ngươi để mong muốn của ta ở đâu?!"
“Trả lại cho Yatis đi, Ye.”
"Ki?"
"Ừ, cái tên ta đặt cho ngươi."
"Chít ? Ừ? Ừ, Ye!" Tinh linh đột biến vui mừng đến nỗi quay vòng vòng lần nữa và liên tục lặp đi lặp lại: "Ye, Ye, Ye, Ye! Da da da da!"
Quá phấn khích, nó giơ quả táo lên cao, dùng cả hai tay nhỏ đẩy quả táo ra và ném quả táo cho Yatis.
Yatis cầm quả táo trong tay, đầu tiên là ngưng tụ thủy nguyên tố, rửa sạch quả táo rồi cắn miếng đầu tiên. Sau khi ăn nhanh và rửa tay cũng theo cách đó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Dư và nói: "Bệ hạ, ta sẽ cõng ngài."
Ye, người đang liên tục lặp lại tên của mình, tạm thời dừng lại và nhìn chằm chằm vào Mạc Dư đang nằm trên lưng Yatis. Sau đó nó che miệng cười một hồi, sau đó tựa vào vai Mạc Dư, giống như có thể bắt nạt Yatis mà không để lại dấu vết.
Nằm sấp, quay đầu nhìn cây cung trên lưng Mạc Dư, lặng lẽ cúi người ngồi lên trên cây cung.
Tinh linh nhỏ không hề thêm chút sức nặng nào, rất nhanh, Yatis đã cõng Mạc Dư trở lại cửa hang.
Nghe thấy tiếng động, Tam Hắc đang nằm lập tức đứng dậy, sủa “gâu gâu” và vẫy đuôi điên cuồng. Nhị Hắc sủa lên, cái đầu ở gần cửa hang nhất, ngửi thấy mùi khác thường trước tiên và lập tức truyền thông tin cho hai cái đầu xung quanh.
Chó ba đầu lập tức ngừng sủa, bạn lao tới tranh giành, sáu cặp mắt nhìn chằm chằm vào tinh linh trên chítếc cung vàng.
Nhìn thoáng qua, có thể biết tại sao Tam Hắc lại như vậy, Mạc Dư, người đã lấy lại được thị lực của mình, trước tiên bày tỏ ý muốn Yatis để mình xuống.
Vừa nghe được chỉ thị, Ma tướng tóc bạc lập tức ngồi xổm xuống, thả tay ra, đứng thẳng sang một bên, đôi mắt xám vô cùng tự nhiên nhìn về phía Mạc Dư.
"Tam Hắc, đây là Ye, gia đình mới của chúng ta." Mạc Dư không có ý định nói rằng Ye đã bị khuất phục, "Ye, là Tam Hắc, nhưng ngươi cũng có thể gọi nó là Đại Hắc, hay Nhị Hắc, hoặc Tiểu Hắc cũng được. Đến đây, chào nhau đi, sau này chúng ta nhất định phải thân thiện với nhau."
Sau khi giới thiệu hai bên, Mạc Dư thu hồi cung vàng, đứng sang một bên. Kết quả là Ye, người chưa bao giờ ra khỏi hang, không có hứng thú với con chó ba đầu như cậu mong đợi, thay vào đó, nó đi vòng quanh cậu và mở to mắt hỏi: "Chít chít éc? !"
“Ta cất nó đi rồi.”
"Chít chít chít coo!" Ye vừa nói vừa dang rộng hai tay ra hiệu, hai ngón chân nhanh chóng xòe ra: "Chít chít chít éc, chít chít chít!"
"Không." Biết Ye muốn lấy cây cung vàng, Mạc Dư từ chối không thương tiếc: "Chỉ có cống hiến mới có thể nhận được phần thưởng. Giống như Yatis, anh ấy giúp ta tìm được ngươi, cho nên anh ta mới có được quả táo."
Ye nghiêng đầu.
Sau khi ăn xong cơm nắm, hiển nhiên nó đã nhận ngay quả táo của Mạc Dư.
"Chít chít éc éc?"
Sau khi bị câu trả lời của Ye làm cho choáng váng một lúc, Mạc Dư mới phản ứng lại và mỉm cười: “Ừ, vì thấy ngươi ăn cơm nắm rất vui nên ta đã đưa cho ngươi một quả táo khác. Nếu ngươi còn có thể làm ta vui thì ta có thể tặng cho ngươi một cây cung vàng. Tuy nhiên, cung tên rất lớn, ngươi có chắc mình có thể sử dụng được không?”
Ye chớp mắt hai lần, chỉ vào đầu lâu của Tinh Linh Vương trên đầu, vỗ mạnh vào ngực cô, chống nạnh hai tay cười toe toét: "Chít chít chít chít chít, chít chít chít chít chít!"
Có thể thay đổi thành phần nguyên tố thuần túy tạo nên đồ vật, hoặc lấy ra các nguyên tố cùng loại và biến đổi chúng?
Biết được năng lực đặc biệt của Ye, Mạc Dư mỉm cười đáp lại tinh linh đang ủ rũ: “Được, vậy ta xem ngươi biểu hiện thế nào.”
Sau đó, cậu liếc nhìn Ye nhỏ bé đang phơi mình ngoài trời ban đêm, run rẩy không ngừng, trong lòng thầm nghĩ giao nhiệm vụ may vá mới cho Asilie.
-- May quần áo cho Ye.
Trong lâu đài không chỉ có những cậu bé mà còn có một số cô bé. Ngay cả khi chỉ là một sinh vật hình người thu nhỏ thì chuyện trần như nhộng bay vòng quanh như thế này hàng ngày vẫn là một hành động thiếu văn minh.
Thấy Ye chủ động bay tới Tam Hắc, lần lượt chào hỏi ba cái đầu, sau khi bị liếʍ, nó che miệng không ngừng cười, Mạc Dư hài lòng gật đầu: “Chúng ta quay về tìm Thain.”
Trì hoãn lâu như vậy, không biết nhiệm vụ của Tháin đã hoàn thành tốt đẹp đến mức nào rồi.
Trên thực tế, cậu còn có những ý tưởng khác về núi lửa.
Sau khi bay nhanh một đường về địa điểm đã bàn trước, Mạc Dư vẫn không xuống khỏi Tam Hắc.
Nhiệt độ bên ngoài kết giới quá cao khiến cậu không thể chịu nổi. Ye có vẻ không thích nơi này lắm, nó ngồi tựa cằm vào đầu giữa của Tam Hắc, không bay vòng vòng.
"Bệ hạ, ngài cuối cùng đã trở lại!" Thanh niên tóc đỏ ngồi xếp bằng trên đá lập tức đi tới, khuôn mặt tươi cười nhìn có vẻ sảng khoái: "Vẫn còn năm ngọn núi lửa đang hoạt động, ba ngọn núi lửa bên trong còn có hỏa nguyên tố đang tụ lại nhanh chóng.”