“Ồ.” Yatis nhìn sinh vật nhỏ nằm trong tay mình: “Tinh linh biến dị là dành cho bệ hạ.”
Không phải, loài sinh vật còn sống này không phải nói đưa là có thể đưa phải không?
Phàn nàn về hành vi của Yatis, Mạc Dư suy ngẫm câu cuối cùng của gợi ý đầu tiên về kỹ thuật thăm dò.
Có lẽ chúng ta có thể thuần hóa được tinh linh đột biến này, hay thử xem sao?
Mạc Dư lấy nắm cơm của Momotaro ra, nhìn tinh linh bất tỉnh lần nữa, bẻ miếng cơm thành từng mảnh rồi đặt gần miệng tinh linh. Do dự một lúc, cậu lại lấy nó ra và ấn lại vào nắm cơm. Nếu như cậu trực tiếp dùng đạo cụ để thuần hóa thú cưng trong trò chơi thì sẽ không có gì to tát, tuy nhiên hiện tại đối phương rõ ràng là một sinh vật hình người có ý thức, việc ép buộc đối phương trở thành thú cưng thì cũng có hơi quá.
Ngay lúc đang do dự, sinh vật nhỏ nằm trong tay Yatis lại biến mất. Mà cơm nắm trong tay Mạc Dư lại lặng lẽ thiếu đi một miếng.
[Chúc mừng, đã chítnh phục thành công tinh linh biến dị! ]
Trong đầu vang lên thông báo khiến Mạc Dư cúi đầu.
Tinh linh đen há cái miệng lởm chởm, cắn từng miếng cơm một, đôi mắt nhỏ cong cong và nụ cười trên môi cho thấy rõ ràng cơm nắm là món ngon thượng hạng đối với nó. Ăn xong, tinh linh ợ hơi, sờ bụng, vòng qua Mạc Dư, cuối cùng dừng lại trước mắt Mạc Dư.
Ở khoảng cách gần như vậy, Mạc Dư có thể nhìn thấy phía sau tinh linh có một đôi cánh mỏng trong suốt.
"Chít chít éc éc?"
Tinh linh phát ra một tiếng kêu không rõ ý nghĩa, lần này Mạc Dư phát hiện mình hiểu được nó nói gì, là đang hỏi xem còn đồ ăn hay không.
Chỉ còn lại chín cơm nắm Momotaro, không thể đưa thêm một cái nữa cho tinh linh đã chủ động khuất phục cậu.
Mạc Dư lấy trong túi ra một quả táo đưa cho tinh linh: "Cơm nắm không thể ăn nữa. Đây là quả táo ngọt dành cho ngươi."
Tinh linh đến gần quả táo, dùng chítếc mũi nhỏ ngửi hai lần, lại cười toe toét, nhặt quả táo lên và bay đi trốn sau đống thạch nhũ còn sót lại.
Lúc đầu, Mạc Dư còn thắc mắc tại sao tinh linh lại hành động như vậy nên lại nhìn nó đó thêm vài lần nữa. Mãi cho đến khi nhìn thấy Yatis ở bên cạnh, cậu mới chợt hiểu ra lý do tại sao tinh linh lại ẩn náu.
Yatis đang nhìn chằm chằm về phía tinh linh với ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người ta run rẩy.
Một lúc sau, Ma tộc tóc bạc cụp mắt xuống, vẫn quỳ một gối, vẻ mặt thờ ơ nhìn xuống đất, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Không phải chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn thấy Yatis sau khi bị từ chối có vẻ mặt như vậy, Mạc Dư biết hắn không vui, nhưng nguyên nhân là gì? Có phải vì tinh linh có quả táo còn hắn thì không? Có điều vừa rồi Tam Hắc cũng có táo để ăn, cậu cũng không thấy hắn như thế này.
Mặc dù không nghĩ ra, nhưng Mạc Dư vẫn miễn cưỡng lấy ra một quả táo khác từ trong bao: “Đây, Yatis vừa rồi đã làm rất tốt, đây là phần thưởng dành cho anh.”
Ma tộc tóc bạc ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn sang với đôi mắt sáng ngời và đưa tay ra.
Biết mình đoán đúng nguyên nhân, Mạc Dư thở phào nhẹ nhõm. Không còn cách nào khác, cậu thực sự không muốn nhìn Yatis với vẻ mặt tổn thương đó.
Tuy nhiên, vào lúc quả táo sắp rơi vào tay Yatis, một bóng đen nhỏ vụt qua, cầm quả táo lơ lửng trên không, mỉm cười: “chít chítttt” hai tay chống nạnh, trông cực kỳ kiêu ngạo và đắc ý. Một giây tiếp theo, bóng người Yatis lập tức xuất hiện ở bên cạnh tinh linh, hai bên bắt đầu giao chítến với nhau, bóng dáng của họ lóe lên, xuất hiện trên mặt đất một lúc rồi xuất hiện trên không trung.
Mạc Dư nhìn thấy mà choáng váng, cảm thấy đau đầu, cau mày lạnh lùng nói: “Tôi đi trước, mọi người từ từ mà tranh nhau.”
Tinh linh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng ôm quả táo bay đến bên cạnh Mạc Dư. Cảm giác được tâm trạng Mạc Dư không tốt lắm, nó nghiêng người rồi nghiêng đầu nhìn Mạc Dư, trên mặt lộ ra vẻ không hiểu.
Yatis chưa bao giờ nghe thấy Mạc Dư nói với giọng điệu như vậy nên hắn ngoan ngoãn đi theo sau Mạc Dư từng bước một.
Thấy hai bên không tiếp tục đánh nhau, Mạc Dư khóe môi hơi nhếch lên, sau đó giữ vẻ mặt lạnh lùng, im lặng bước đi.
Tinh linh chớp mắt hai lần, càng bối rối hơn trước những cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt và trái tim của Mạc Dư.
"Chít chít éc?"
Biết tinh linh đang hỏi có chuyện gì, Mạc Dư liếc nhìn nó, sau đó nhìn quả táo trong tay nó, cố gắng truyền đạt cảm xúc và suy nghĩ của mình bằng ý nghĩ. Có lẽ, cơm nắm Momotaro còn đi kèm với kỹ năng “Tâm linh tương thông”.
"Éc éc!"
Tinh linh đặt quả táo sang một bên, trừng mắt nhìn Yatis rồi quay đầu đi. Hành vi này giống như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ kéo dài trong ba mươi giây, nó bay đến trước mắt Mạc Dư và vừa bay về vừa tức giận nói: "Chít chít chít chít chít chít chít chít chít chít!"
Trong khi nói chuyện, thỉnh thoảng nó chỉ vào xương của Tinh linh vương trên đầu, thứ mà nó đeo làm vật trang trí trên tóc.
Ý tưởng chính của đoạn nói chuyện này là truyền đạt cho Mạc Dư biết rằng nó ghét Yatis và sứ mệnh của nó là gì.
Tinh linh nhỏ được sinh ra cách đây đúng năm mươi năm thực sự là một sinh vật có nguồn gốc từ đầu lâu của Tinh linh vương.
Chủng tộc tinh linh đáng lẽ phải được sinh ra trong khu rừng tự nhiên và sẽ tự nhiên tiêu tan trong khu rừng ấy sau khi chết. Khi Tinh linh vương chết, cơ thể và đầu của ông ta bị tách rời. Sự oán giận vì không thể hoàn toàn trở về với tự nhiên đã khiến sức mạnh linh hồn của Tinh linh vương đọng lại trong đầu lâu của ông ta rất lâu.
Gần trăm năm sau, loại sức mạnh linh hồn này dần dần hình thành một loại ý thức mới. Nó liên tục hấp thụ năng lượng nguyên tố mà nó thích ở xung quanh mình, lớn lên từng chút một và cuối cùng đã thành công trong việc sinh ra tinh linh đột biến đầu tiên trên thế giới với thân hình nhỏ nhắn, đôi cánh trên lưng và khả năng sử dụng nguyên tố bóng tối.
Tất nhiên, một số năng lượng nguyên tố này đến từ Yatis.
Vì vậy, ngoài việc kế thừa sự oán hận và một số ký ức mơ hồ của Tinh linh vương, các tinh linh đột biến còn kế thừa một số kỹ năng của Yatis.
Năm mươi năm không dài cũng không ngắn, năng lực ngôn ngữ vốn mơ hồ đã bị tinh linh đột biến lãng quên. Nó hấp thụ thêm các nguyên tố khác ngoài lửa cả ngày lẫn đêm để trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể vượt qua xiềng xích kết giới của Yatis, rồi trở về vùng đất tự nhiên cùng với đầu lâu của Tinh linh vương.