Chương 22: Tinh linh biến dị

Mạc Dư mở miệng thở dốc, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn về đống đầu lâu phía kia, duỗi tay sờ lên một cái mang theo tâm tình phức tạp. Ý niệm dâng lên, trong bao chứa các ô vuông vật phẩm trong nháy mắt từ 798 biến thành 898.

Toàn bộ 100 khúc xương!

Aaaaaaaaaaaa! Đây là thao tác gì vậy!

“Cám ơn lễ vật của anh.” Vì để cho thuộc hạ làm việc thật tốt, cậu không thể không che giấu tâm tư nhìn vào mắt thuộc hạ, hơi mỉm cười nói:" Tôi rất thích.”

Đôi mắt xám của Yatis bỗng nhiên có chút dịu dàng, khóe miệng nhếch lên. Nhưng mà dưới ánh sáng yếu ớt chiếu vào, vẻ đẹp của khuôn mặt tươi cười này giảm đi rất nhiều.

Đáng tiếc!

Nếu không lần sau lại khen thêm chút nữa?

Cái quỷ gì vậy, vì sao nhất định phải nhìn mặt than cười?

Gạt bỏ suy nghĩ khó hiểu trong đầu, Mạc Dư hất cằm về phía hồ nước.

Yatis lập tức đứng dậy, tiến lên phía trước vài bước.

Mệnh lệnh của Bệ hạ là... càng nóng càng tốt!

Ma tộc tóc bạc đột nhiên bị ngọn lửa đỏ bao phủ, mặt không chút thay đổi đứng thẳng.

[Phòng ngự tuyệt đối !]

Tiếng bíp máy móc trong đầu lần này thực sự mang đến cảm giác kinh ngạc, Mạc Dư nhìn hang động đã trở nên cực kỳ sáng sủa, lại một lần nữa khiến mình bật khóc.

Quả nhiên là cậu còn chưa hoàn toàn thích ứng với thế giới ma pháp này, bằng không ngay từ đầu nên để cho Yatis dùng hỏa cầu đến chiếu sáng mới đúng! Bất quá, nếu như luôn để cho thuộc hạ sử dụng ma pháp, có thể bại lộ sự thật cậu căn bản không biết ma pháp hay không?

Có lẽ đã sớm bị bại lộ?

Quên đi, dù sao trước mắt xem ra, mấy người Ma tộc cường đại này đều là đồng đội.

Nhìn thấy ao nước ngầm lạnh lẽo bắt đầu từ từ tỏa ra hơi nước, thạch nhũ xung quanh bắt đầu sụp đổ và biến thành bột, Mạc Dư không khỏi tập trung nhìn vào Yatis.

Dưới tác dụng của phòng ngự tuyệt đối, cậu không có bất kỳ cảm giác nóng và khó chịu nào, nhưng Yatis làm sao có thể ở nhiệt độ cao như vậy mà không có bất cứ phản ứng gì? Thân thể Ma tộc rốt cuộc là cấu tạo kỳ quái gì vậy?

Được rồi, luôn không nhịn được lấy thế giới quan trước kia để nhìn nhận hiện tượng của thế giới hiện tại, là một thói quen không tốt.

Lạch cạch lạch cạch âm thanh vỡ vụn không dứt vang lên bên tai, nhưng xung quanh vẫn không có bất kỳ hiện tượng lạ thường nào xảy ra, Mạc Dư bắt đầu cảm thấy suy đoán của cậu là sai.

Hỏa nguyên tố không ngừng lưu chuyển ra bên ngoài, mà nguyên tố thủy ngưng tụ ở chỗ này, hơn nữa đầu lâu Tinh Linh Vương đã biến mất, cậu cảm nhận thấy trong nước sẽ có thứ gì đó, thứ đó ghét nhiệt, thích nước. Bất quá sai cũng không sao, dù sao cũng là nói thử với Yatis.

Hả?

“Y - - chít chít!”

Rầm rầm nổi lên trên mặt nước những bong bóng, có một loại sinh vật nhỏ nhắn nào đó đột nhiên lao ra. Trong ánh lửa, sinh vật này đen như mực, nhưng khá giống con người, một nắm đấm nhỏ vươn ra, thẳng tắp vươn tới trước mặt Yatis.

Yatis nghiêng đầu tránh thoát sự công kích của sinh vật màu đen, cả người đột nhiên biến mất.

Hỏa diễm còn chưa hoàn toàn tan biến, sau khi đánh một quyền vào không khí, sinh vật nhỏ màu đen vẫn theo quán tính lao về phía trước,ở ngay trước mặt Mạc Dư xuất hiện. Tai nhọn, mắt đen, da đen, tóc đen, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho thấy thực tế nó là đàn ông.

Tinh linh?

Tinh linh màu đen?!

Tình huống gì vậy?

Trong lúc kinh ngạc, Mạc Dư bỗng nhiên ý thức được, tinh linh màu đen đang bị cậu nhìn chằm chằm thế mà lại quay đầu nhìn về phía cậu, còn nhếch miệng cười một cái, lộ ra hàm răng răng cưa.

Quá là xấu.

Cảm khái một câu như vậy, Mạc Dư lại bị kinh hãi.

Tinh linh đen đã biến mất!

Mà theo sau thân hình nhỏ kia biến mất, ngọn lửa chung quanh cũng nháy mắt cũng tắt lịm. Ánh sáng duy nhất được phát ra từ cây cung màu vàng trong tay Mạc Dư.

Tình huống gì vậy! Người dị giới như các người khi đánh nhau cũng không cho người khác xem sao?

Mạc Dư giơ cung lên nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy cây cung bị một lực kéo mạnh.

“Chít chít éc!!!”

Tiếng gầm rú táo bạo vang lên, Mạc Dư lại nhìn thấy Yatis.

Ma tộc tóc bạc đang giơ chân lên cao, mang theo hỏa diễm nhắm ngay mặt đất giẫm xuống.

“Cốc!!!”

Nương theo tiếng kêu đau đớn mười phần, thân thể yêu tinh đen hiện ra dưới chân Yatis. Nơi bị hắn giẫm lên, là đầu. Mặt đất đã nứt ra vài cái hố sâu, đủ để chứng minh Yatis đã dùng nhiều sức như thế nào.

Tay chân yêu tinh màu đen lúc đầu không ngừng giãy dụa, sau đó trong nháy mắt không còn nhúc nhích.

“Chết rồi?”Mạc Dư hỏi.

"Chưa chết." – Ngọn lửa dưới chân Yatis vẫn như cũ chưa hoàn toàn tan biến, đôi mắt xám nhìn xuống dưới chân mình.

Trên thực tế, sử dụng nguyên tố bóng tối để che giấu cơ thể là kỹ năng tàng hình độc quyền của Yatis, giờ đây, ở con yêu tinh đen này, hắn đã nhìn thấy khả năng tương tự với khả năng của hắn.

Cũng chính bởi vì khi tinh linh đen dùng kỹ năng ẩn thân tránh thoát khỏi sự dò xét của hắn, Yatis mới biết được, kỹ năng này cho dù là chính hắn cũng không có biện pháp phá giải,chỉ có thể phán đoán vị trí của nó thông qua hiện tượng do bên kia gây ra.

Muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Sự tò mò đã khiến Yatis lần đầu tiên dành chút sức lực để chống lại kẻ thù trong trận chiến nên hắn đã không gϊếŧ yêu tinh đen chỉ bằng một đòn.

Tin chắc yêu tinh màu đen sẽ không cử động nữa, Yatis buông lỏng chân, cúi người nhặt tinh linh đen lên, đưa đến trước mắt Mạc Dư.

"Bệ hạ, đây là cái gì?"

Theo hắn thấy, Mạc Dư biết dùng lửa bức bách tinh linh đen xuất hiện, nhất định là biết đáp án.

Bệ hạ rất thông minh! Thông minh hơn cả Asilie!

Trong đôi mắt xám của Yatis ẩn chứa sự chờ mong.

Mạc Dư bị hỏi đến giật mình một chút, mới vươn tay về phía tinh linh đen.

Tuy rằng không biết độ tín nhiệm của thuộc hạ đối với cấp trên này là từ đâu tới, nhưng tóm lại không phải chuyện xấu gì. Dù sao, cậu thật đúng là có biện pháp để biết một chút tin tức.

[Một con tinh linh biến dị, 50 tuổi, da dày thịt dày không quá ăn ngon, nhất định phải ăn... hay là đừng ăn, có lẽ có thể thu phục?]

[Tinh linh biến dị.]

[Tinh linh biến dị.]

Kết hợp thông tin mà kỹ thuật thăm dò đưa ra, đồng thời liếc nhìn hộp sọ nhỏ xíu trên tóc của yêu tinh đen, Mạc Dư đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của Yatis: "Hẳn nó được sinh ra từ đầu lâu của Tinh Linh Vương và là tinh linh biến dị."