Chương 5 Hội ngộ

Thiên Ca, Sơn Bá và hai người hầu của họ, Ngân Tâm và Tứ Cửu, đều đang hào hứng chuẩn bị bước vào học viện, nơi mà mỗi bước đi đều là một cơ hội mới và một thử thách khác.

Khi họ đến gần cổng trường, không lâu sau khi bước chân vào, một nhân vật lạ mặt đột ngột xuất hiện, đứng trước mặt họ. Ánh mắt của người này phát ra sự kiêu ngạo và khích bác.

"Chào mừng" người đó nói với giọng điệu khinh bỉ. "Ở đây ta là đại ca, muốn qua thì biết điều dập đầu bái lại"

Thiên Ca nhìn người đó, lãnh cảm:

"Lại là ngươi à?" cô nói, giữ vững bản lĩnh trước ánh nhìn coi thường của người đó.

"Ha, học viện dành cho những người có xuất thân cao quý và danh giá," người đó tiếp tục. "Chúng tôi không hoan nghênh những kẻ như các ngươi"

Sơn Bá bước lên, mặt không chứa đựng bất kỳ dấu hiệu run sợ. "Vương Lam Điền cũng đi học mà lại dám bắt nạt người khác"

Trong lúc họ đang cố gắng đối mặt với Vương Lam Điền, một nhóm học sinh khác từ học viện đã đến gần. Họ nhìn vào tình huống một cách tò mò, và một số cảm thấy không hài lòng với cách Vương Lam Điền đối xử với nhóm của Thiên Ca.

Chợt máu gây sự của Vương Lam Điền lại nổi lên, hắn ra tay đánh người thư sinh nọ không bái lại hắn mà ngang nhiên đi qua mặt. Bất bình, nhóm Thiên Ca xuất hiện. Sơn Bá lấy tay chặn lại tay hắn:

"Các ngươi làm gì đó"

Hắn không quan tâm, trợn mắt lớn:

"Tên nghèo rớt mồng tơi kia, lại là ngươi?"

"Còn ta" Theo sau là giọng nói không chút xúc cảm của Thiên Ca.

"Vương Lam Điền, là ai?" một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Đó là Mã Văn Tài. Chàng ta xuất hiện với y phục thư sinh như mọi người. Thế nhưng khi được chàng khoác lên, lại gợi lên sự mạnh mẽ và quyền lực.

Vương Lam Điền quay sang nhìn, khuôn mặt hắn bỗng trở nên căng thẳng hơn. "Ngươi...là ai?"

Mã Văn Tài nhìn nhóm của Thiên Ca, sau lại đảo mắt về nhóm người gây rối kia:

"Mã Văn Tài ở Hàn Châu"

Vương Lam Điền nhìn hắn một cách không hài lòng:

"Ta là con vương gia ở Thái Nguyên, biết điều thì ngươi..."

Không muốn nhiều lời, Mã Văn Tài vơ lấy cây cung bên hông người vương thẳng nhanh chóng tới Vương Lam Điền.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, mũi tên nhanh chóng bay thẳng tới trước mắt hắn ta, những tưởng sẽ không qua khỏi nhưng lại bị một viên đá phóng tới làm chệch quỹ đạo, cứu Vương Lam Điền một mạng.

Vương Lam Điền một bên gục xuống run rẩy sợ hãi, Mã Văn Tài thì dựa vào hướng bay của viên đá, ánh mắt lại dừng trước nhóm người Thiên Ca. Trong phút chốc, Thiên Ca cũng chạm vào ánh mắt đó nhưng cô không biểu hiện ra bất kì sự lo lắng nào.

Mọi chuyện cũng coi như giải quyết êm đẹp, mọi người rối rít cảm tạ Mã Văn Tài rồi cùng nhau vào học viện. Thiên Ca và nhóm của cô nhìn theo Vương Lam Điền đi xa. Họ cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi sự việc đã được giải quyết một cách êm đẹp, và họ có thể tiếp tục hành trình của mình vào học viện.

Nhưng trong lòng Thiên Ca, cô vẫn cảm thấy có một dấu ấn không dễ dàng xóa bỏ từ cuộc gặp gỡ này. Cô không thể nhận ra rằng cuộc gặp gỡ này sẽ là bắt đầu của một chương mới trong cuộc đời của cô.