Quyển 1 - Chương 5
Hoa Lan nhỏ dùng máu của Ma Tôn vẽ bùa, nàng còn chưa đập vỡ gạch trên tường thì đã cảm thấy trời đất rung chuyển.
Máu của Ma Tôn quả nhiên khác thường!
Yêu ma quỷ quái trong sân rít gào chạy loạn ra ngoài, ông lão râu bạc bò dưới đất kêu la thảm thiết, “Tôn thượng thật sự vì một nữ tiên mà vứt bỏ đại nghiệp của Ma giới ta sao? Con dân của người đã chờ người mấy vạn năm qua! Mấy vạn năm qua đó!”
Nghe thấy lời này, lúc Hoa Lan nhỏ bước qua cửa vào Minh giới do mình tạo ra liền khựng lại, quay đầu nhìn ông lão râu bạc, nghiêm túc nói: “Không sai, ta vì nàng ấy chuyện gì cũng có thể làm được, ta là một đại ma đầu tùy tiện làm bừa, tự tư tự lợi, hoàn toàn không màng đến sống chết của con dân Ma tộc. Bởi vậy các ngươi đừng trông mong gì ở ta nữa, cam phận ngoan ngoãn ở Cửu U đi!”
Ông lão râu bạc nghe vậy khóc òa.
Hoa Lan nhỏ ôm thi thể mình, thản nhiên ung dung bước vào Minh giới.
Đường xuống hoàng tuyền, hoa bỉ ngạn nở khắp chốn, bốn bề tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước sông Vong Xuyên chảy ở xa xa.
Nghe nói tiền thân của thê từ Chiến thần chính là đá Tam Sinh ở Minh phủ, Hoa Lan nhỏ nhìn về phía xa, thấy một hòn đá trước cầu Nại Hà, hiện giờ hòn đá Tam Sinh đó đã được dùng dây thừng vây lại như một văn vật, cấm các hồn ma đi đầu thai vẽ bậy lên đó.
Trước cầu Nại Hà lúc này, ngoài đá Tam Sinh còn có một đám hồn ma tụm năm tụm bảy, khi Hoa Lan nhỏ đến gần phát hiện Mạnh bà trước cầu Nại Hà trong truyền thuyết không biết đã đi đâu, cũng không có quỷ sai đứng phát canh Mạnh bà. Các hồn ma không được phát canh nên không dám đầu thai, dần dần tụm thành một đám trước cầu.
Kỳ lạ, quỷ sai chạy đâu hết vậy?
Hoa Lan nhỏ đi theo tấm biển chỉ đường xiêu xiêu vẹo vẹo bên đường tìm đến điện Diêm vương. Dọc đường, ngoài những hồn ma lang thang đi đầu thai, nàng không hề thấy một tên quỷ sai nào. Lẽ nào quỷ sai của Minh phủ chán việc nên đi đầu thai tập thể à?
Vậy đâu có được…
Nàng vừa lẩm bẩm vừa đi đến trước điện Diêm vương.
Cửa đại điện khép chặt, ngoài cửa không ai canh giữ, Hoa Lan nhỏ nhìn quanh quẩn một hồi mới dè dặt đẩy cửa ra, tiếng cửa kêu “két” phát ra, nàng thò đầu vào trước, vừa thò đầu vào nhìn nàng liền kinh ngạc ngây người.
Tất cả quỷ sai trên đại điện uy nghiêm đều đang quỳ, run cầm cập phủ phục dưới đất, vị trí phía trước của hai hàng là Hắc Bạch vô thường và Phán quan đều đang hôn mê. Trên ghế cao cao, Diêm vương ốm yếu đang bị người ta đạp dưới chân, chỗ ngồi của Diêm vương, đúng như dự đoán, là… hồn phách của đại ma đầu Đông Phương Thanh Thương.
Hắn tiện tay ném sổ Vận mệnh trong tay, “Quyển nào của thời gian trước đó nữa.”
Quỷ sai đang quỳ lập tức run rẩy chạy đến hậu điện lấy sổ sách cho hắn. Diêm vương dưới chân hắn run giọng gào: “Đại nhân, đại nhân, không thể lục nữa, không thể lục đâu, loạn hết rồi…” Đông Phương Thanh Thương chẳng buồn để ý đến ông ta, ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên mặt Hoa Lan nhỏ.
Bốn mắt giao nhau, tim Hoa Lan nhỏ bỗng giật thót.
“Tự tìm tới rồi à.” Đông Phương Thanh Thương nhếch môi cười, “Ngươi cũng để bổn tọa bớt phải lo đó.”
Ma Tôn đại nhân vừa lên tiếng, tất cả quỷ sai trong đại điện đều quay đầu nhìn nàng. Tuy Hoa Lan nhỏ không biết hắn muốn làm gì, nhưng vô thức cảm giác có điều không lành, nàng đang định chạy trốn, đại ma đầu trên ghế bỗng đập bàn đứng dậy, nhún chân trên lưng Diêm vương mượn đà, xông về phía Hoa Lan nhỏ như một mũi tên rời cung. Hoa Lan nhỏ thoái lui liên tiếp, đóng sập cửa lại, nhưng lại thấy hắn xuyên thẳng qua cửa, cắm đầu vào cơ thể nàng. Hoa Lan nhỏ cảm thấy toàn thân căng cứng, tựa như có một sức mạnh to lớn đang đẩy nàng ra khỏi thân thể Ma Tôn, sức mạnh đó tách rời từng tấc từng tấc liên hệ giữa nàng và cơ thể này, khiến Hoa Lan nhỏ đau đến phát khóc.
“Ngươi đã vô dụng rồi, cút ra ngoài.” Nàng nghe thấy giọng Đông Phương Thanh Thương vang vọng trong đầu mình.
Hắn muốn cướp lại cơ thể của mình! Hoa lan nhỏ hiểu ra. Nhưng nếu cơ thể này bị đại ma đầu cướp lại, nàng sẽ thật sự biến thành cô hồn dã quỷ không biết đi về đâu, thật sự chết đi!
Nàng vẫn chưa muốn đi đầu thai, nàng không thể vứt bỏ cơ thể này.
Nàng bám chặt lấy mỗi một kinh mạch mình có thể cảm nhận được trong cơ thể, đồng thời cũng gắng sức đẩy đại ma đầu ra ngoài: “Ta không thể chết! Sau này chủ nhân không gặp được ta nữa sẽ đau lòng lắm! Ta còn phải đi gặp chủ nhân!”
“Không cần đi nữa.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Chờ ta xử lý xong chuyện ở đây, ta sẽ lên Thiên giới gϊếŧ chủ nhân ngươi để ngươi được gặp.” Hoa Lan nhỏ nghe thấy lời này thì cảm thấy máu nóng bốc lên đầu, cảm xúc cũng kích động hơn bao giờ hết: “Ngươi dám động vào chủ nhân ta thì không xong với ta đâu!” Nàng bám vào kinh mạch, không chế cơ thể Đông Phương Thanh Thương, nhấc chân xông về phía trước, đập đầu vào cánh cửa trước điện Diêm vương, lực đạo mạnh đến mức khiến cả Địa phủ rung chuyển. Cánh cửa Huyền thiết bị đập thủng một lỗ lớn, đầu Ma Tôn mắc kẹt bên trong, toàn thân mất ý thức.
Tất cả quỷ sai đang quỳ trong đại điện nhìn vào gương mặt Đông Phương Thanh Thương đang mắc trong cái lỗ trên cửa, kinh hãi tột cùng, đại điện trở nên yên ắng, một lúc lâu sau mới có quỷ sai hỏi Diêm vương: “Diêm vương, hình như đại ma đầu này tự đập đầu ngất đi rồi, bây giờ… phải làm sao?”
Diêm vương bò dưới đất dậy, phủi phủi vai ho mấy tiếng, còn chưa kịp đáp thì bên dưới đã có tiếng thảo luận xì xầm: “Hay là gϊếŧ hắn đi?”
“Chẳng phải hắn chết rồi nên mới đến Địa phủ của chúng ta sao?”
“Nhưng mà không đúng, vừa rồi lúc hắn xông ra vẫn còn là một hồn ma, sao bây giờ đã có nhục thân mắc trên cửa nhỉ?”
“Phải đó, chuyện này có ẩn tình.”
“Ôi chao, lo nhiều vậy làm gì, ném thẳng hắn xuống mười tám tầng địa ngục là xong.”
“Sao mà được? Nếu hắn đâm thủng một lỗ dưới mười tám tầng địa ngục, thả hết ác quỷ trong đó ra, vậy thì phiền lắm.”
“Vậy ngươi nói xem phải làm gì hắn bây giờ?”
Câu hỏi này khiến tất cả quỷ sai đều im lặng, đồng loạt nhìn về phía Diêm vương vừa mới bò lên ghế. Dưới ánh mắt chằm chằm của chúng nhân, Diêm vương im lặng lâu thật lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Chúng ta cứ tạm phục dịch hắn đã…”
Cả đại điện lặng ngắt như tờ.
“Sau đó âm thầm báo lên Thiên giới, chờ cứu viện xuống.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Ma Tôn tuy đã ngất đi, nhưng sát khí toàn thân vẫn chưa tan, tự nhiên đều nhất trí đồng ý, có lẽ đây đúng là cách sáng suốt nhất hiện giờ.
Trong khoảng không mênh mông, Hoa Lan nhỏ bỗng nghe thấy có một thanh âm đang nói với mình: “Ra ngoài.”
Nàng mở mắt, bỗng cảm thấy một nửa cơ thể mình nặng nề khác thường, nửa còn lại thì nhẹ tựa lông hồng.
“Ra ngoài.” Nàng lại nghe thấy giọng nói cứng nhắc này, ngơ ngác một lúc, Hoa Lan nhỏ bỗng hiểu ra, giọng nói này phát ra từ miệng mình, nàng đưa tay muốn bịt miệng mình lại nhưng chỉ nhấc được tay trái.
Nàng hoàn toàn không cảm giác được nửa cơ thể bên phải!
Hoa Lan nhỏ kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Vẫn là giọng nam hùng hồn, vẫn là bàn tay to của nam nhân, nhưng nàng nhạy bén cảm giác hình như trong lúc nàng ngất đi đã có gì đó thay đổi khác trước…
“Ta kêu ngươi cút ra ngoài.” Nàng nghe thấy mình lớn tiếng hét lên, nhưng nàng đâu có muốn hét!
Hoa Lan nhỏ vô cùng ngạc nhiên.
Trong lúc ngơ ngác, nàng thấy tay phải của mình móc ra một cái gương đặt trước mặt mình, chuyện kinh hoàng nhất thình lình xảy ra, nàng nhìn thấy trong gương có hai khuôn mặt.
Một khuôn mặt nữ nhân là nàng, khuôn mặt kia là Đông Phương Thanh Thương.
“Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhờ ơn ngươi, hai hồn phách đang ở cùng một cơ thể.”
Nàng tự hỏi tự đáp, nhưng cũng không phải là tự hỏi tự đáp.
Ma Tôn trong gương mặt mũi tái xanh, ánh mắt tối tăm như có thể phóng dao gϊếŧ người. Hoa Lan nhỏ thì kinh ngạc ngơ ngác, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Chúng ta… dùng chung một cơ thể sao?” Hoa Lan nhỏ ngây ngốc nói, “Ta… và ngươi?”
Đông Phương Thanh Thương hiển nhiên không muốn lặp lại lần nữa, “Biết điều thì cút ra khỏi cơ thể ta ngay.”
Hoa Lan nhỏ ngẩn ra, “Không cút.” Tiêu hóa xong sự thật này, vì để giữ mạng, suy nghĩ trong đầu Hoa Lan nhỏ tức tốc xoay chuyển, “Cút rồi ta sẽ chết luôn thì sao, ngươi phải giúp ta cứu sống cơ thể cũ của ta, còn phải bảo đảm không gϊếŧ ta thì ta mới ra khỏi cơ thể ngươi.”
“Cơ thể cũ của ngươi đã bị thiêu hủy rồi.”
Hoa Lan nhỏ cả kinh, “Cái gì!”
Đông Phương Thanh Thương hết sức lạnh nhạt đáp: “Người của Minh phủ đương nhiên không cho phép để thi thể Nhân giới lại đây. Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải chết, nhân lúc này mà chết luôn cho tiện, mau cút đi.”
“Không! Ngươi phải trả cho ta một cơ thể đã.”
“Cơ thể của ngươi là do tự ngươi đập chết, tự làm tự chịu. Bám lấy bổn tọa làm gì?”
“Đó là do tay ngươi đập chết!”
“Bổn tọa không rảnh chơi với ngươi.”
“Mạng người quan trọng, sao có thể chơi được! Tóm lại ngươi không trả thì ta sẽ không đi.” Hoa Lan nhỏ nói, “Hiện giờ ta vẫn còn trong cơ thể ngươi, chứng tỏ ngươi không có cách nào đẩy ta ra. Vậy chúng ta cứ thế này đi, tốt xấu gì coi như ta cũng còn sống, mà ta cũng giống với ngươi rất là rảnh rỗi, ngày ngày bám lấy ngươi, gây sự phá rối ngươi để ngươi không làm được việc gì hết!”
Ma Tôn đại nhân híp mắt, “Người lần trước cả gan dám uy hϊếp bổn tọa hiện giờ tro cốt đã hóa thành bụi đất dưới chân núi.”
“Được thôi, bây giờ ngươi muốn tự sát à?”
Đông Phương Thanh Thương im lặng một hồi, gương mặt hắn trong gương trở nên thần bí lạ lùng khiến Hoa Lan nhỏ bất giác thầm run rẩy. Nhưng không bao lâu sau, hắn bỗng đặt kính xuống, nhẹ giọng nói: “Được, bổn tọa giúp ngươi.”
Hoa Lan nhỏ không nhìn thấy gương, không biết được vẻ mặt của hắn, nhưng lại cảm giác được hắn đang nhếch mép cười.
Nàng có thể tưởng tượng khuôn mặt mình lúc này đây đang lộ ra biểu hiện vừa gian xảo vừa nham hiểm thế nào.
Hoa Lan nhỏ bỗng dưng nảy sinh một dự cảm không may: “Tại… tại sao?”
“Chẳng phải ngươi muốn sao?” Đông Phương Thanh Thương nói, “Ngươi muốn thì ta sẽ cho ngươi.”
Vậy là dự cảm không may trong lòng Hoa Lan nhỏ càng mạnh mẽ hơn.
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Ma… Ma Tôn đại nhân, sao ngài đi đứng trông giống bán thân bất toại quá vậy!