Chương 6: Độc sủng

Tác giả: Tức Mặc Dao

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Trong nguyên thư, đoạn cốt truyện này chính là một bữa tiệc có thịt lớn, trên cơ bản thì sau khi Tạ Hoài tiến đến nơi này, yếm tuy liền không làm một việc đứng đắn, trừ bỏ không thể miêu tả thì chính là không thể miêu tả, đa dạng chồng chất hương diễm vô cùng…..Cường điệu miêu tả Tạ Hoài như thế nào bất khuất, yếm tuy như thế mãnh liệt ham muốn chinh phục mãnh liệt, nhưng ngược lại bị đối phương từng chút thuyết phục.

Làm một thiên ngược văn cẩu huyết cường hào thủ đoạt, thận đi trước tâm đi sau, nhân thiết vai chính thụ cao khiết bất khuất, do đó dần dần thích đối phương, thật là một cái cốt truyện không có gì mới mẻ.

Nhưng đôi khi càng là đồ vẫn rập khuôn cũ rích, càng là có lý do tồn tại của nó.

Như là một hồi quyết đối, hai bên đều muốn chiếm lợi thế, không muốn thua bất luận điểm gì.

Chỉ tiếc chẳng sợ Tạ Hoài vừa đẹp lại hoàn mỹ, Phương Lê cũng sẽ không cmiễn cưỡng chính mình đi ngủ với một người nam nhân, cũng may mắn là hắn không cần phải thời thời khắc khắc cùng Tạ Hoài ở cùng nhau.

Đoạn cốt truyện này thời lượng ước chừng có hơn một tháng, trong thư đối với chuyện đó miêu tả rất nhiều, nhưng đều tính toán kỹ lưỡng đâu ra đấy, những buổi tối có miêu tả kỹ càng bất quá chỉ có mấy buổi, kỳ thật cũng sẽ không chiếm dụng mình quá nhiều thời gian, đây là sự khác biệt giữa hiện thực và tiểu thuyết —— tình yêu chưa bao giờ là toàn bộ sinh hoạt.

Duy nhất có một yêu cầu cần chú ý đó là, trong sách có ghi qua một câu thế này: Ma Tôn hằng đêm ngủ lại trong phòng Ngọc Nghi Quân, lưu luyến không quên.

Hằng đêm

Xem ra trong thời gian này mình yêu cầu phải ở cùng Tạ Hoài, bát quá vấn đề cũng không lớn, xem như có một người bạn cùng phòng là được, Tạ Hoài thoạt nhìn cũng không giống dạng nói nhiều, hơn nữa chỉ cần không trêu chọc hắn, hắn khẳng định cũng sẽ không trêu chọc chính mình.

Một người bạn cùng phòng an tĩnh, không gây chuyện, còn cảnh đẹp ý vui, Phương Lê cảm thấy thập phần khó có được.

Phương Lê sai người quét tước thiên điện cho Tạ Hoài, suy xét đến thời gian này yêu cầu mình ngủ lại, trong thiên điện đều bày biện nội thất tốt nhất, muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái, rốt cuộc thì Phương Lê cũng không có ý định ủy khuất chính mình.

Tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, mắt thấy sắc trời đã đen, Phương Lê đứng dậy ra cửa.

Hệ thống cảm động lệ rơi đầy mặt, nó thiếu chút nữa cho rằng ký chủ không có ý định đi, không nghĩ đến ký chủ vậy mà vẫn nhớ rõ đi cốt truyện!

【 Phương Lê cười nói: Ngươi cảm thấy ta sẽ không đi. 】

【 hệ thống cười mỉa: Ta không có. 】còn phải bởi vì lúc trước số lần ngươi không theo cốt truyện có quá nhiều! Hơn nữa mỗi lần mỗi lần đều đạo lý đầy miệng, ta có bóng ma tâm lý không được sao?

Nhừn ai sẽ để một hệ thống có bóng ma tâm lý?

Phương Lê cười lắc đầu.

Hắn không có ý định cùng Tạ Hoài thâm nhập giao lưu, nhưng nếu chỉ là cùng ở mà thôi thì khoogn có gì quan trọng, hơn nữa còn phải diễn để người khác xem, đoạn cốt truyện này thế nhưng thật ra không thể tỉnh lược.

Nếu như chính mình mặc kệ Tạ Hoài, sao có thể tỏ rõ mình đối với hắn ‘ân sủng’?

Rốt cuộc thì sau đó không lâu, chính mình buộc phải ‘yêu’ Tạ Hoài sâu đậm, vì sắc làm hôn quân, thất tín với người khác.

Ngày thường ma cung cực kỳ trống trải, trừ bỏ một chủ nhân là hắn, chỉ có vài ma phó hầu hạ hắn, bởi vậy toàn thiên điện đều trống không, hiền giờ được quét tước sạch sẽ, lại cất thêm nhiều vật phẩm, ngược lại có chút nhân khí.

Phương Lê vừa tiến vào sân, liền nhìn thấy một vật gì đó bị ném ra, vừa vặn dừng ở bên chân hắn, rầm một tiếng bị quăng ngã chia năm xẻ bảy.

Hắn rũ mắt liền nhìn thấy, một khối ngọc màu sắc ôn nhuận rách nát, chất liệu quý báu, vừa nhìn liền biết là hảo ngọc, chỉ tiếc là hình dáng ban đầu đã không nhìn ra được nữa, bất quá bên cạnh còn có roi, tơ hông, lục lạc, xiềng xích…… rơi rụng.

Khụ.

Phương Lê tựa như đoán được món ngọc khí kia là thứ gì, hắn lấy quyền để trước môi, có hoi không được tự nhiên, điều chỉnh biểu tình một chút, mặt lạnh đi vào.

Hai tên ma phó toàn thân hác y thấy hắn tiến vào, lập tứ quỳ rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: “Tôn, tôn thượng, Ngọc Nghi Quân không cho chúng ta lại gần.”

Tạ Hoài ngồi ngay ngắn tại mép giường, thân hình hắn thon dài đĩnh bạc, tư thái thong dong, khí định định thần nhàn ngồi ở chỗ kia, ngược lại có vẻ như hắn mới là chủ nhân, còn mình chính là vị khách không được hoan nghênh.

Hắn hơi hơi nheo mắt, nhìn về cặp mắt đen của Phương Lê, sâu thẳm thanh thúy, không có chút độ ấm nào.

Ma phó đang quỳ rạp trên mạt đát không dám ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ, theo lý thuyết thân là luyến sủng của tôn thượng, đều cần được dạy dỗ một phen, chuẩn bị thỏa đáng rồi mới để tôn thượng hưởng dụng, nhưng Tạ Hoài này thật là một thân ngạo cốt, cho dù không có tu vi cũng không sợ bọn họ chút nào, căn bản không để bọn họ vào mắt, bọn họ lại không dám dùng vũ lực, sợ đả thương người của tôn thượng, thế nên lúc này mới giằng co ở đây.

Để tôn thượng thấy được cảnh như vậy, xem như làm việc thất trách……

Nghĩ đến thủ đoạn trước giờ của tôn thượng, hai ma phó bị dọa đến run lẩy bẩy.

Phương Lê khóe môi hơi giơ lên, dộ cung lạnh lẽo mà tàn nhẫn, ánh mắt âm lệ tùy ý đảo qua, nhàn nhạt nói: “Phế vật vô dụng, chút chuyện cũng làm không xong, còn không mau cút đi.”

Hai ma phó lại đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng giữ được một mạng, té ngã lộn nhào chạy nhanh ra ngoài! Đến nỗi Tạ Hoài, dám chọc giận tôn thượng, đợi đến khi tôn thượng đích thân động thủ, chắc chắn khiến hắn sống không bằng chết!

Phương Lê chờ tới sau khi ma phó rời đi, liền vung tay lên, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn mình hắn cùng Tạ Hoài.

Hắn tiến về trước một bước, nhìn Tạ Hoài.

Tạ Hoài cũng ngước mắt nhìn hắn, không có phẫn nộ cũng không có sợ hãi, chỉ là bunhf tĩnh ngồi ở chỗ kia, phảng phất như đã chờ hắn hồi lâu.

Nhưng Phương Lê không có tiếp tục tiến lên.

Chính mình thay đổi cốt truyện không có hoàn toàn phế đi Tạ Hoài, khó đảm bảo sẽ không phát sinh hiệu ứng cánh bướm, Tạ Hoài trong nguyên thư thân ở hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể thành công trùng tu, có thể thấy hắn có át chủ bài cùng chỗ hơn người, vai chính tự nhiên không giống người thường, Tạ Hoài luôn luôn mưu định rồi mới hành động, lòng dạ sâu đậm…… Phương Lê tuyệt sẽ không xem thường Tạ Hoài, cho rằng chỉ dùng kẻ hèn khóa hồn đinh là có thể vạn vô nhất thất.

Khóa hồn đinh bất quá chỉ là kế sách tạm thời, Tạ Hoài không thể không phòng, hiện tại nếu cùng Tạ Hoài lưỡng bại câu thương, Phương Lê không hy vọng nhìn đến.

Bất quá chính mình vốn là không có hứng thú cùng Tạ Hoài thâm nhập giao lưu, kỳ thật chỉ mong là tạm thời tường an không có việc gì phát sinh ……

Bởi vì so với hiện tại liền mạo hiểm tánh mạng ám sát mình, đương nhiên là chờ đến khi hắn đem phong ấn giải khai, rồi mới đến sát chính mình phần thắng lớn hơn rất nhiều, chênh lệch giữa hai người chỉ là vấn đề thời gian mà thôi…… Chỉ cần mình không bức Tạ Hoài thật chặt, hắn là người thông minh, tự nhiên biết nên làm thế nào để hắn càng có lợi.

Mà chính mình, chỉ cần cho Tạ Hoài một cảm giác rằng: Việc gϊếŧ mình có thể từ từ tới, không cần gấp như vậy là được.

Đã có biện pháp đẹp cả đôi đường, cần gì phải lưỡng bại câu thương?

Phương Lê ánh mắt khinh thường đảo qua mấy ‘ món đồ chơi ’ đầy đất, không chút để ý câu môi cười, dùng ngữ khí hài hước từ từ nói: “Thế nhân đều nói Ngọc Nghi Quân là thiên tài ngàn năm khó gặp, chỉ cần cho đủ thời gian, nhất định lấy được thành tựu Hợp Đạo chân tiên…… Chẳng những làm Vân Gian Khuyết kiêu ngạo, chính đạo tiên môn cũng coi ngươi là nhân tài tuổi trẻ kiệt xuất, nếu biết ngươi thành luyến - sủng của bản tôn, bản mặt của những gia hỏa đó giờ phút này nhất định là rất đẹp.”

Tạ Hoài thần sắc bất động, đây là lý do Phương Lê đem chính mình lưu tại bên người đi, lúc trước mình cũng suy đoán như vậy, giờ phút này nghe hắn chính miệng nói ra, đảo cũng không cảm giác ngoài ý muốn.

“Hiện giờ ngươi nằm ở trong tay bản tôn, tương lai còn dài, bản tôn có rất nhiều biện pháp làm ngươi chấp nhận bản tôn……” Phương Lê liếc Tạ Hoài, ngữ điệu ý vị thâm trường: “Ngươi tốt nhất cẩn thận nghĩ kỹ, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Này hẳn xem như là uy hϊếp đi……

Tạ Hoài nhìn gương mặt nam tử trước mặt, trong miệng tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt lại đạm nhiên hiền hoà, không có chút lệ khí sát ý nào, thay vì nói là uy hϊếp…… Chi bằng nói là đang kêu chính mình an tâm, ‘ tương lai còn dài ’—— kia đó chăng phải là phải cho chính mình thời gian suy xét.

Cái ý niệm này lệnh Tạ Hoài cảm thấy cực kỳ vớ vẩn…… Chẳng lẽ hắn còn phải đợi chính mình cam tâm tình nguyện? Không màng dù là cả đời này cũng đợi không được.

Có lẽ đây cũng không phải lời nói thiệt tình, nhưng ít ra có một chút có thể khẳng định chính là, hắn căn bản đối chính mình vô tình, tự nhiên cũng sẽ không thật muốn đem chính mình như thế nào……

Phương Lê nói xong lời này, không hề quản Tạ Hoài nghĩ như thế nào, cũng không cần Tạ Hoài hồi đáp…… Dù sao hắn nói nhiều, Tạ Hoài cũng sẽ không tin, chỉ cảm thấy hắn có âm mưu quỷ kế, nhưng chỉ cần chính mình không thật sự ra tay, Tạ Hoài liền sẽ không lập tức cùng chính mình cá chết lưới rách, mục đích của chính mình tức khắc liền đạt tới.

Phương Lê ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mở ra lư hương, bắt đầu châm hương.

Đã là lần thứ hai, Tạ Hoài khẳng định đã biết đây là mê hương, nhưng Phương Lê cứ bình tĩnh như vậy, ngay trước mặt hắn điểm mê - hương, không có nửa điểm ý tứ muốn kiêng dè.

Tạ Hoài buông xuống hai mắt, liễm đi mỉa mai chi sắc nơi đáy mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một lát sau Phương Lê quay đầu, thấy nam nhân đã ngủ rồi, hắn chậm rì rì đứng dậy đi qua, duỗi tay bắt lấy cánh tayTạ Hoài lôi kéo —— đem Tạ Hoài kéo đến nội sườn giường.

Giường này rộng lớn lại mềm mại, ngủ bốn người cũng không thành vấn đề, Phương Lê không đến mức ở trong phòng luyến - sủng của mình phóng hai trương giường, hơn một tháng thời gian này tổng phải có địa phương để ngủ đi? Cho nên chỉ có thể cùng Tạ Hoài chắp vá.

Này không, chỗ tốt giường lớn liền hiện ra.

Phương Lê vỗ vỗ đệm giường, hợp y nằm xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

TruyenHD

Hệ thống:…… Ký chủ nhưng thật ra ngủ đến sâu, tâm thái thật tốt.

Tạ Hoài lẳng lặng nằm ở một bên, vẫn duy trì tư thế bị Phương Lê lôi kéo, vẫn không nhúc nhích, liền ở trong nháy mắt vừa rồi Phương Lê đυ.ng chạm hắn, hắn đã làm tốt chuẩn bị ra tay, gần khoảng cách như vậy ……

Nhưng mà đối phương đầu ngón tay hơi lạnh, chỉ đυ.ng chạm một chút, thực mau liền rời đi, nhanh như là ảo giác, chỉ có xúc cảm như có như không tàn lưu…… Lãnh như là băng, không giống như là một người sống.

Ngay sau đó, đối phương liền nằm ở bên cạnh người hắn, không có động tĩnh.

Nếu không phải còn có hô hấp mỏng manh, Tạ Hoài cũng phải cho rằng, nằm bên người, là một khối thi thể.

Nơi người này đi đến, mang cho người đều là tử vong cùng sợ hãi, thế cho nên cũng chưa từng có ai sẽ chú ý, khuôn mặt hắn ốm yếu tái nhợt, thân hình lạnh băng cùng gầy ốm …… Thật giống như đang đi vào tử vong, là bản thân hắn.

………………

Phương Lê nguyên bản chỉ là thiển ngủ, rốt cuộc bên cạnh ngủ một người như vậy, đảo không nên quá mức thả lỏng sơ ý, nhưng cũng có lẽ là giường này quá mềm mại, huân hương trong phòng quá thoải mái, hắn rõ ràng sớm đã dùng tích độc đan, lại ngủ say như là trúng mê - hương.

Tỉnh lại nghiêng đầu vừa thấy, Tạ Hoài ngủ so với chính mình còn trầm hơn, có thể thấy được dược hiệu còn chưa có mất, Phương Lê lúc này mới yên lòng.

Hắn đứng dậy phân phó ma phó bên ngoài đưa cơm tiến vào.

Chờ đến phòng trong bãi đầy phong phú đồ ăn, Phương Lê không có chờ Tạ Hoài cộng tiến bữa sáng, một người ăn trước, sau đó không đợi Tạ Hoài tỉnh lại liền rời đi.

Đã tính toán cùng bạn cùng phòng hòa thuận ở chung, không để bạn cùng phòng thẳng nam cảm thấy không khoẻ, bảo trì khoảng cách thích hợp là rất quan trọng.

Phương Lê bắt đầu nhật tử đi sớm về trễ.

Ăn cơm sáng xong lại đi xử lý chính sự, tống cổ thời gian, ngẫu nhiên tan tầm nghe ô y ngủ hội báo, sau đó ăn đi qua nơi đó của Tạ Hoài cơm chiều.

Bởi vì có Phương Lê phân phó, tất cả mọi người đều biết tôn thượng độc chiếm dục cực cường, cũng không thích người khác chạm vào Tạ Hoài, cho nên không còn có người dám đi quấy rầy Tạ Hoài, thậm chí cũng không dám quá mức tới gần thiên điện.

Trong khoảng thời gian này hai người ở chung giống như Phương Lê sở thiết: Tường an không có việc gì, tôn trọng nhau như khách.

Điểm mê hương, ngủ, rời giường, rời đi, trở về, điểm mê hương, ngủ…… Cơ hồ không có bất luận giao lưu, tránh cho rất nhiều xấu hổ.

Chớp mắt đã vượt qua 5 ngày.

Hôm nay buổi tối Phương Lê lại đi vào trong phòng Tạ Hoài, hắn dần dần tìm được làm phương thức giúp mình thoải mái nhất, sau khi thuần thục đem Tạ Hoài mê choáng, từ trong tay áo móc ra các loại đồ vật như thoại bản truyện ký, chậm rì rì nhìn lên, chờ đến buồn ngủ ập tới thì trở lên giường ngủ, trừ bỏ không có di động máy tính, làm việc và nghỉ ngơi cùng trước khi xuyên qua ngược lại cũng không sai biệt lắm, rất quy luật.

Dần dần Phương Lê cũng có điểm bội phục chính mình, không nghĩ tới một ngày kia, mình thế nhưng thành mê hương cao thủ, điểm mê hương điểm đến cái cảnh giới này, điểm không kiêng nể gì, cũng coi như là một điểm độc nhất đi?

Rốt cuộc trò vui này từ xưa đến nay, dựa vào đều là xuất kỳ bất ý, có ai sẽ làm trò điểm mê hương trước mặt người bị hại đâu?

Chính hắn cũng cảm thấy có chút quá mức càn rỡ.

Phương • không kiêng nể gì • Lê điểm xong mê hương, thảnh thơi thích ý ở bên người Tạ Hoài nằm xuống, nhiều đêm như vậy đều bình an vượt qua, hắn đối với tác dụng của mê hương tin tưởng không nghi ngờ, ngay từ đầu còn ngủ tương đối thiển, sau lại thực mau là có thể đi vào giấc ngủ, người bên người có lãnh hương thấm người, hơi thở như là tuyết trên núi, tuy lạnh lại làm người mạc danh an bình.

Phương Lê thực mau liền ngủ rồi.

Hắn một mình một người đi bộ ở trong gió tuyết, bốn phía trắng xoá, miểu không dân cư, building cao ốc ẩn ở bên trong sương trắng, ngẫu nhiên lộ ra một góc xám trắng dữ tợn, hắn thấy không rõ đường dưới chân, nhận không rõ phương hướng về nhà, hắn không biết chính mình vì sao lại ở chỗ này, cũng không biết chính mình vì sao không trở về nhà, hắn suy tư thật lâu, rốt cuộc nhớ tới, trong nhà đã không ai chờ hắn.

Cho nên, có trở về hay không cũng không có gì bất đồng.

Bên trong sương trắng, tiếng gió giống như kêu khóc thấm người, hắn ăn mặc thực đơn bạc, cảm giác độ ấm từng chút trôi đi, ngay từ đầu cảm thấy thực lãnh, nhưng dần dần, ngay cả rét lạnh cũng cảm thụ không đến.

Hắn tưởng, cứ như vậy thôi bỏ đi.

Dù sao vô luận phương hướng nào, đều không có bất luận cái gì bất đồng, như vậy hà tất gì còn muốn uổng phí sức lực.

Chính là cứ tính như vậy, lại luôn cảm thấy, có điểm không cam lòng……

Phương Lê đứng tại chỗ, suy nghĩ một lát, hắn quyết định lại đi một bước, liền một bước thôi.

Nếu lại không ra được, liền dứt khoát nằm yên.

Phương Lê không chút để ý bước lên phía trước một bước, ai ngờ một chân lại đạp khoảng không, cả người đột nhiên bắt đầu hạ trụy, rầm một tiếng rơi vào một uông nước suối, nước suối nóng bỏng, bốn phía còn lại là tuyết sơn trắng như tuyết, không có chút hơi thở hiện đại nào, tựa như là một thế giới khác.

Trống trải yên tĩnh, tựa thế ngoại đào nguyên.

Tuy rằng thế giới này cũng là lãnh, nhưng băng thiên tuyết địa này, thế nhưng liếc mắt vừa vặn có một cái suối nước nóng.

Nhiệt độ chậm rãi thấm nhập thân thể hắn, làm thần kinh ma - tý – của hắn từng chút sống lại, ngón tay cứng đờ chậm rãi hồi phục tri giác, hắn đơn giản thay đổi cái tư thế, chỉ để lại đầu ở trên mặt nước, thích ý ở giữa băng thiên tuyết địa ngâm suối nước nóng.

Hắn không biết đây là địa phương nào, nhưng có chút lưu luyến không quên không nghĩ rời đi.

Phương Lê mơ mơ màng màng đã ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh chi gian, hắn bắt đầu cảm thấy thủy ôn đang biến nhiệt, tựa hồ muốn sôi trào lên……

Hắn mở mông lung đôi mắt, sau đó nháy mắt liền thanh tỉnh.

Phương Lê: “……”

【 Phương Lê: Ngươi vì cái gì không nhắc nhở ta một chút, ta tư thế ngủ bất nhã. 】

【 hệ thống: Ngài không có yêu cầu. 】 kỳ thật là hắn cũng không có chú ý tới, hệ thống cũng không phải 24 giờ chờ thời a……

Phương Lê mặt vô biểu tình thu hồi tay gác ở trên eo Tạ Hoài, lại nhẹ nhàng đem chân chính mình từ trên đùi Tạ Hoài bắt lấy, sau đó hít sâu một hơi, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ không tì vết của đối phương, một tay chống đỡ ngồi dậy, bay nhanh kéo ra khoảng cách.

Làm xong này hết thảy, Phương Lê mới thở dài ra một hơi, may mắn Tạ Hoài bị mê choáng.

Có lẽ là trong khoảng thời gian này trôi qua đến quá mức bình tĩnh, Tạ Hoài cũng có vẻ không có cảm giác uy hϊếp lắm, làm hắn thả lỏng cảnh giác, mới có thể làm ra hành động như vậy, hắn ngày thường ngủ rất thành thật.

Phương Lê khó được có chút băn khoăn, còn có chút không được tự nhiên, rõ ràng người bên người còn đang ngủ, lại cảm thấy không gian co quắp lệnh người bất an, phảng phất như bị một đôi mắt nhìn thẳng…… Hắn quyết định trước tiên lặng lẽ rời đi, chỉ là phút chốc quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy ngày qua đi, dấu vết trên cổ Tạ Hoài đã biến mất, hắn trầm tư một lát.

Mọi người đều biết, chính mình ‘hàng đêm cùng Tạ Hoài tình cảm mãnh liệt quyết đấu’, nếu không có nửa điểm dấu vết, chắc chắn khiến người khác hoài nghi.

Xem ra cần đến bổ sung một chút.

Phương Lê duỗi tay đem cổ áo Tạ Hoài kéo xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài của hắn, định định thần cúi người tới gần, duỗi tay liền đi véo cổ Tạ Hoài …… Nhưng vào lúc này, nam nhân ngủ say lông mi khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt.

Phương Lê rơi vào mắt đen thâm thúy u lãnh của đối phương, biểu tình hơi đổi, tay đang ở vị trí cách cổ đối phương chỉ có một tấc, chợt dừng lại.

Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương tiếp tục rơi xuống tiểu bao lì xì moah moah ~~

Phương Lê: Nga khoát.