Chương 5: Cùng ở

Chương 5: Cùng ở

Tác giả: Tức Mặc Dao

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Một lát sau, Phương Lê rũ mắt chăm chú nhìn kiệt tác của mình, mỹ nhân hai mắt nhắm nghiền, quần áo hỗn độn, phần cổ cùng cánh tay lộ ra bên ngoài, đều là dấu vết tím tím xanh xanh…..Cho dù là ai tới xem, cũng chỉ nhìn ra một bộ dáng chịu đủ chà đạp.

Có ai sẽ tin tưởng kỳ thật cái gì cũng chưa phát sinh?

Hắn vừa long gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

Cùng lúc đó, người trên giường chậm rãi mở mắt.

Lư hương vẫn như cũ tỏa ra sương khói mịt mờ, nhưng hai mắt Tạ Hoài thanh minh lãnh thúy, hiển nhiên từ đầu đến cuối đền thanh tỉnh.

Mê hương này xác thật không giống bình thường…..Nhưng lúc Phương Lê châm hương, Tạ Hoài đã phát hiện ra chỗ không đúng rồi, ai ai cũng biết hắn là trời sinh đạo thể, trên phương diện tu luyện làm ít công to, nhưng lại không có người biết độc vật thông thường đều không có tác dụng với hắn, bởi vậy vẫn chưa bị mê hương sở mê,

Nhưng hắn vẫn làm bộ choáng ngủ, chỉ chờ khi Phương Lê sơ ý, nhất cử liền gϊếŧ chết ma đầu này.

Tuy rằng hắn bị khóa hồn đinh tạm thời phong ấn tu vi, nhưng giữa các loại khả năng mà Tạ Hoài đã tính toán, đây không phải loại tệ nhất, tình huống xấu nhất là hủy hắn căn cơ, đoạn hắn đạo cốt…..Nhưng mà Phương Lê không có làm như vậy.

Dùng khóa hồn đinh là biện pháp người ma đạo thường dùng trong đối phó tù binh, Tạ Hoài lúc trước cũng có cẩn thận nghiên cứu qua, người bình thường xác thực khó có thể đột phá khóa hồn đinh phong ấn, nhưng kinh mạch của hắn vốn là khác với thường nhân, có thể dưới khóa hồn đinh bảo tồn một thành tu vi.

Một thành tu vi còn sót lại dùng để đối phó Phương Lê là không đủ, nhưng nếu mượn một thành tu vi này, Tạ Hoài có thể trong nháy mắt phá tan phong ấn, bộc phát toàn lực.

Nhưng đây là biện pháp bất đắc dĩ.

Mạnh mẽ phá tan phong ấn sẽ đánh gãy kinh mạch toàn thân, mặc dù có thể phát ra toàn lực một kích gϊếŧ chết Phương Lê, hắn cũng sẽ cửu tử nhất sinh, cơ hội chỉ đến một lần, nếu không tìm được thời cơ vạn vô nhất thất, không thể dễ dàng vận dụng, nếu không chỉ là tìm chết vô nghĩa, chết không hề giá trị.

Hắn tới Phù Khâu Sơn chính là vì gϊếŧ chết ma đầu, đến lúc đó ma đầu vừa chết, Phù Khâu Sơn vô chủ, chia năm xẻ bảy không đáng sợ hãi, chính đạo liền có thể trấn áp quần ma, trước khi tới đây hắn đã chuẩn bị tốt sẽ bị khổ hình tra tấn lăng nhục ngược đãi…..Nhưng, ma đầu thế nhưng không có đυ.ng hắn.

Tạ Hoài đáy mắt hiện lên một tia mê hoặc.

Hành động vừa rồi của Phương Lê, tất cả đều dừng trong mắt hắn, hắn nhìn ra được người này đối với hắn cũng không có bất kỳ hứng thú gì, cặp mắt kia không lừa được người, không có nửa phần tìиɧ ɖu͙© cùng khát cầu chi ý, nhưng hắn lại cố tình sai người đem mình đưa tới, còn giả tạo dấu vết xong việc như vậy.

Là vì cái gì?

Tạ Hoài nhíu mày, đôi mắt hơi tối, bất luận là như thế nào, nếu như Phương Lê tạm thời không muốn động hắn, cũng vừa lúc cho hắn thời gian có thể chậm rãi phá tan phong ấn, không cần phải dùng tới biện pháp đồng quy vu tận, đến nỗi đối phương rốt cuộc có âm mưu gì…..

Nhìn xem liền biết.

TruyenHD

Lúc Phương Le trở lại tẩm điện, đã có chút buồn ngủ, nhưng hắn còn phải tống cổ hệ thống một chút, nếu không thì thật ồn ào vô pháp ngủ.

Phương Lê lười biếng nói: “Trừ bỏ ngươi, ta cùng Tạ Hoài, có phải mọi người ai cũng sẽ cảm thấy ta và hắn đã xảy ra gì đó rồi đúng không?”

【 hệ thống sau khi trầm mặc một lúc lâu: Đúng, lời tuy như thế nhưng……】

【 hệ thống nôn nóng nói: Ký chủ, ký chủ, ký chủ, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không, ngươi cứ như vậy, cốt truyện phải làm sao bây giờ a! 】trọng điểm toàn quyển sách này chính là chuyện đó của Yếm Tuy cùng Tạ Hoài a, cốt truyện trung tâm còn chưa thể triển khai đi?

Phương Lê lại nói: “Ta không có cung Tạ Hoài làm chuyện đó, Tạ Hoài có thay đổi chủ ý không gϊếŧ ta hay không?”

【 hệ thống tự hỏi một lúc lâu:…… Hẳn là cũng sẽ không. 】không thể che lại lương tâm nói láo.

Phương Lê vỗ tay mỉm cười, đuôi lông mày nâng lên: “Hiện giờ ở trong mắt mọi người, Tạ Hoài chính là luyến sủng của ta, bị ta dùng mọi cách tra tấn lăng nhục.”

Mà đối với Tạ Hoài mà nói, mặc dù trên thực tế ta cái gì cũng chưa làm, hắn cũng chỉ cho rằng ta là có mưu đồ khác, lấy lập trường cùng huyết hải thâm cừu giữa hai người bọn ta, hắn đã chú định là sẽ không từ bỏ gϊếŧ ta, cốt truyện hướng đi cũng không thay đổi….. Trăm lợi vô hại, cho nên, ngươi cảm thấy còn có vấn đề gì?”

【 hệ thống:……】

Tà thuyết ngụy biện của ký chủ hết một bộ lại tới một bộ, hệ thống tổng cảm thấy tựa hồ không đúng chỗ nào, nhưng lại vô pháp phản bác, bởi vì mọi việc hình như giống như ký chủ nói vậy…..

Phương Lê bổ sung nói: “Quan trọng nhất chính là, ta xác thật đối với nam nhân không có hứng thú, ngươi nếu thật sự không hài lòng, không bằng…..”

【 hệ thống: Ta không có!】

QAQ nó không muốn lại nghe ký chủ kêu nó thỉnh cao nhân khác! Nếu có thể thỉnh nó đã sớm thỉnh! Thôi cứ kệ để như vậy đi, dù sao cũng là đại khái xấp xỉ, chỉ cần nhiệm vụ có thể hoàn thành, khúc giữa có điểm lệch lạc cũng không quan trọng đi…..Nó cảm thấy điểm mấu chốt của nó, từng chút lại bị kéo thấp.

Đây nhất định không phải vấn đề của nó.

***

Phương Lê vừa lòng nghỉ ngơi mộ đêm, ngày thứ hai lên, đẩy cửa ra, liền nhìn đến ma phó ngoài phòng đã cung kính chờ đợi ở bên, hỏi: “Tôn thượng nên dùng bữa sáng.”

Phương Lê đang muốn gật đầu, suy nghĩ một lát, nói: “Đem đồ ăn sáng đưa đến trong viện Ngọc Nghi Quân, bản tôn muốn cùng mỹ nhân dùng.”

Đơn giản là khiến mọi người đều biết Tạ Hoài được hắn ân sủng, chuyện này ngược lại quá đơn giản, dậy sớm cùng dùng bữa, chẳng những có thể giả tạo biểu hiện hắn đối Tạ Hoài sủng ái, còn có thể khiến những kẻ có tâm đó, xem kiệt tác hôm qua của chính mình.

Lúc Phương Lê đi vào trong viện Tạ Hoài, Tạ Hoài đã thức dậy, hắn vẫn là một thân bạch y đêm hôm qua kia, đạm nhiên bình tĩnh ngồi ở cạnh bàn, nhìn thấy Phương Lê lại đây, ngước mắt nhìn qua, mắt đen sâu thẳm như hối.

Tựa như muốn đem hắn nhìn thấu.

Phương Lê làm lơ tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Tạ Hoài, nhìn quét trên dưới, tuy Tạ Hoài một thân áo rộng tay dài, nhưng dấu vết hôm qua mình lưu lại, như cũ ở trên cổ như ẩn như hiện, tức khắc lộ ra tươi cười vừa lòng, xoay người phân phó ma phó: “Bữa sáng liền dùng ở trong viện đi.”

Ma Tôn phô trương tự nhiên là đủ lớn, không đến một lát, trên bàn đá trong sân to rộng đã đãi đầy các loại trân tu mỹ thực, trước bàn phóng một trương ghế gấm vóc hoa lệ mềm mại, đủ đẻ hai người cùng ngồi.

Chỉ có một cái ghế.

Rốt cuộc thì khi tôn thượng dùng bữa, những người khác đều chỉ có thể đứng hầu hạ, bao gồm kẻ mới được ‘thừa sủng’ Tạ Hoài.

Trong viện ma phó nhiều hơn mười tên, rót rượu có, chia thức ăn có, quạt có,……Phương Lê nhân đức không nhường ai ngồi xuống, quay đầu nhìn lại , chỉ thấy Tạ Hoài lãnh đạm đứng, không có nửa điểm muốn tới gần, hắn hơi hơi mỉm cười, liền trực tiếp túm Tạ Hoài kéo xuống.

Ghế dựa này một người ngồi cũng đủ rộng rãi, nhưng hai người như hiện tại thì lại có hơi chen chúc, thân hình của tạ hoài dính sát vào hắn, độ ấm nóng rực nhuộm dần lại đây, tựa như băng sơn được dung nham sưởi ấm.

Phương Lê thấy ánh mắt tạ hoài đột nhiên lãnh lệ, thần sắc lại đạm nhiên vô vị, không sợ chết gắp một cây thúy tinh măng đưa đến bên môi tạ hoài, nheo mắt cười: “Ăn nhiều một chút, không nên giống như hôm qua, dễ như vậy liền ngất đi rồi.”

Tư thái của hắn vừa thân mật lại ái muội, lời nói càng là dẫn người nghĩ sai.

Ma phó tứ phía sôi nổi gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng, nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn, tôn thượng thế nhưng kéo tạ hoài cùng nhau ngồi, còn tự mình uy hắn ăn cơm….. Còn có ngụ ý trong lời nói, xem ra đêm qua thực kịch liệt a.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy tôn thượng đối xử với mộ luyến sủng khác thường như vậy, những tên sủng khác, trước giờ hậu viện cũng không ra khỏi được, làm gì có tư cách cùng tôn thượng ngồi chung.

Tạ Hoài ánh mắt lãnh duệ nhìn phương lê, hắn cũng không lo phương lê sẽ gϊếŧ hắn, nếu phương lê muốn gϊếŧ hắn, có vô số cơ hội càng thích hợp hơn, hoàn toàn không cần hưng sư động chúng như thế này, chiêu cáo thiên hạ bọn họ ‘đã xảy ra cái gì đó’.

Ma đầu như vậy ‘làm điều thừa’, tất nhiên có mục đích của hắn.

Phương Lê tư thái thong dong tùy ý, ôm eo Tạ Hoài, hơi hơi nghiêng đầu tới gầ hắn, mặt mày mỉm cười, đủ âu yêm ở bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ: “Không hổ là Ngọc Nghi Quân danh dương thiên hạ, tư vị thật sự không gióng người thường.”

Nhìn như là tình nhân nói nhỏ, rồi vừa vặn bị người khác nghe được.

Rõ rang là cố ý.

Những lời này một khi lan truyền ra ngoài, sẽ chỉ làm thanh danh hắn quét rác, ma đầu này hiển nhiên là cố ý khinh nhục hắn, ác liệt cực kỳ, nhưng tạ hoài nhìn đôi mắt phương lê…..

Khoảng cách hết sức ngắn, thế cho nên tạ hoài có thể thấy rõ ràng, bên trong tròng mắt đen nhánh trong suốt của người này, không có chút bào ngả ngớn ác ý, chỉ có ý cười lơ đãng thanh thiển, đến nỗi khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt âm lệ, bị mạt ý cười kia vựng nhiễm, vừa có vẻ ôn nhu ấm áp lại lười biếng, lệnh nhân sinh không thể sinh ra chán ghét tâm tư.

Tạ Hoài nhẹ nhàng a một tiếng trong cổ họng, thật là có bản lĩnh trợn mắt nói dối.

Nếu không phải tối qua hắn không có bị mê hương làm cho té xỉu, khi tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng này của chính mình, lại nghe thêm lời này của phương lê, sợ là cũng sẽ hoài nghi sự thật đã phát sinh cái gì.

Hơn nữa, phương lê không kiêng nể như thế, chính là đã định liệu cho dù mình có phản bác, cũng sẽ không có người tin tưởng.

Tạ Hoài tự cho là giỏi nhất về nhìn rõ nhân tâm, cho dù là yêu ma quỷ quái, cũng chưa từng có ai có thể tránh được hai mắt của hắn…..Nhưng giờ phút này nhìn cặp mắt của phương lê, thế nhưng nhất thời có chút nhìn không thấu.

Người này rõ ràng trên tay đầy sát nghiệp, máu lạnh tàn nhẫn, hành động khánh trúc nan thư, khi vây công Vân Gian Khuyết, hắn nhìn ra được lệ khí trong mắt đối phương, mang theo điên cuồng muốn đốt hết mọi thứ, là một kẻ điên không hề cố kỵ, tất nhiên sẽ mang đến Linh Tiên Giới huyết vũ tinh phong……

Cho nên hắn đáp ứng yêu cầu của đối phương, không chỉ là vì Vân Gian Khuyết, càng là vì Linh Tiên Giới, diệt trừ cái tai họa này.

Nhưng giờ phút này, trong ánh mắt hắn lại không có nửa phần ác ý, mặc dù làm ra chuyện như vậy, nói ra lời như vậy, lại hình như tựa người ngoài cuộc, có lẽ hắn vẫn như cũ cẩu thả không hề cố kỵ, coi hết thảy không ra gì làm càn…..Nhưng lại thiếu đi tính công kích, sự tùy ý của hắn không hề xuất phát từ thù hận đối với thế gian, mà là đến từ tính tình đạm mạc siêu thoát hậu thế của chính hắn.

Không phỉa muốn hủy diệt thế giới, chỉ là cái gì cũng không đẻ bụng.

Một khi đã như vậy, lại vì sao còn muốn làm điều thừa? tạ hoài hơi hơi nhíu mày.

Không……Còn có một loại khả năng.

Đó là phương lê cố ý làm người hiểu lầm, mượn màn khinh nhục này làm xấu mặt chính đạo tiên môn, nhưng bản thân hắn lại đối chính mình không có hứng thú, cho nên mới làm bộ như đã xảy ra cái gì.

Nếu không có lý do nào khác, chỉ còn cách giải thích này.

Nhưng cố tình, chính mình lại theo bản năng cảm thấy, phương lê không có ác ý.

Tạ Hoài ánh mắt rùng mình, bỗng dưng nghiêng đầu dời đi tầm mắt, nhấp khẩn môi, hắn thế nhưng thật ra đã xem thường ma đầu này, ngay cả chính mình cũng thiếu chút nữa bị mê hoặc.

Phương Lê cứ như vậy tới gần tạ hoài, thân hình người này không lãnh đạm giống như vẻ bề ngoài, thật ra rất ấm áp thoải mái, bất quá hắn không muốn tạ hoài không được tự nhiên, nói xong cau kia liền buông lỏng tay ra.

Tạ Hoài ánh mắt ám ám, đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương thực mau liền rời đi, như hoa tuyết nhẹ nhàng phất qua, sau đó xoay người tiếp tục ăn cơm, tuy rằng vẫn là ngồi cùng nhau, nhưng lại săn sóc bảo trì khoảng cách thích hợp, phảng phất như đang cố kỵ cảm thụ của hắn.

Tạ Hoài lơ đãng nghiêng mắt nhìn qua, ánh nắng sáng sớm nhu hòa sái lạc ở trong sân, làm khuôn mặt tái nhợt của nam tử phảng phất nhiều hơn tia nhân khí, lúc ăn đến đồ ngon, cũng sẽ lộ ra một tia thần sắc vui vẻ vừa đủ…..Không giống một tên ma đầu muốn hủy thiên diệt thế, ngược lại giống một phàm nhân cùng thế vô tranh.

Bởi vì sắc môi quá mức tái nhợt, thế cho nên một khi dính chút nhan sắc, đều cso vẻ quá mức nùng liệt, mà hai tròng mắt dưới bóng mi, là ý cười vừa nhu hòa lại ấm áp……

Tạ Hoài hung hăng nhắm hai mắt lại, nhưng dưới ống tay áo tay lại nắm chặt, rồi lại bất giác buông ra.

Hiện tại không phải thời cơ thích hợp để động thủ, bên người ma tu quá nhiều, hắn làm vậy chỉ vì diễn kịch, khiến chính đạo tiên môn mất mặt, chờ diễn đủ rồi liền sẽ phóng mình đi, mà chính mình cũng sẽ có thời gian phá tan phong ấn, tìm liếʍ cơ họi gϊếŧ chết ma đầu.

Tạ Hoài rõ ràng biết đây là dạng người gì, cho nên sẽ không bị kẻ hèn biểu hiện giả dối mê hoặc, mặc dù có nháy mắt dao động……Cũng chỉ là bởi vì ma đầu này giỏi về mê hoặc nhân tâm.

Phương Lê ngược lại không để bụng Tạ Hoài đàn suy nghĩ cái gì, hắn cảm thấy này mỹ thực ở ma cung không tồi, dưới sự hầu hạ của đông đảo ma phó, hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đế một phen, sau đó lau lau miệng, quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh thiếu chút nữa bị hắn quên đi.

Tạ Hoài như cũ vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, lẳng lặng nhìn hắn.

Phương Lê đánh giá Tạ Hoài một phen, nói thật, hắn thật sự rất muốn đưa Tạ Hoài đi, lưu lại một mối nguy hiểm bên người như vậy, chỉ tự mình tìm chỗ không thoải mái, nhưng đoạn cốt truyện này không thể tùy ý thay đổi, chỉ sợ chỉ có thể ủy khuất chính mình một chút.

Tạ Hoài nhìn ra Phương Lê không tình nguyện, đối phương hiển nhiên cũng hoàn toàn không thích cùng mình ở chung, càng chứng thực suy đoán của mình lúc trước, không ngoài sở liệu, Phương Lê diễn đủ rồi sẽ để hắn đi.

Tạ Hoài khóe môi một xả, đáy mắt ẩn hiện ý mỉa mai……

Sau đó hắn liền nghe Phương Lê nói: “Người tới a, thu thập một gian nhà ở thiên điện để Ngọc Nghi Quân dọn tới mau.”

Ma đầu nói xong nghiêng người tới gần hắn, chăm chú nhìn hai mắt hắn, đôi mắt cong lên cười: “Mỹ nhân như vậy, bản tôn sao bỏ được thả ngươi rời đi, tự nhiên là muốn sớm chiều ở chung, ngày đêm làm bạn.”

***

Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương nhắn lại tiếp tục rơi xuống tiểu bao lì xì moah moah ~~

Ngay từ đầu,

Phương Lê: Lão bà, dán dán.

Tạ Hoài: Tránh ra, ma đầu = =

Sau lại,

Tạ Hoài: Lão bà, dán dán.

Phương Lê: Tránh ra, gay = =