Chương 17: Ghét bỏ nhau

"Sau này uống nhớ súc miệng đi, axit trong Coca không tốt cho răng đâu." Anh nhắc nhở lần nữa.

Cố Du nhìn Vân Cẩn Ngôn, nhịn không được hỏi.

"Sao bây giờ cậu lại tốt với tôi như vậy?"

Thật tốt đến nỗi !!! cô lẩm bẩm trong lòng, lại lo lắng cho mình có phải hay không không sống được bao lâu

"Bởi vì cô có thái độ tốt."

Nghe vậy, đại tiểu thư lập tức tức giận.

"Ý cậu là trước đây tôi có thái độ không tốt với cậu sao? Vân Cẩn Ngôn, cậu có lương tâm hay không? Khi đó mọi người đều xa lánh cậu , tẩy chay cậu , lại sau lưng nói cậu bị bệnh tâm thần. Chỉ có tôi cho cậu ăn ngon và còn giúp cậu mắng chửi những người đó nữa

Càng nghĩ về quá khứ, những cảm xúc bi thảm của Cố Du đột nhiên bộc phát vì hoàn cảnh khốn khổ hiện tại của mình , đồng thời lòng oán hận cũ đối với anh ta cũng đồng loạt phát tác ra hết

"Cậu cho rằng tôi có thái độ không tốt! Đó là vì lúc đó tôi thích cậu , chờ mong vào cậu nên muốn thử, muốn biết cậu có thích tôi không!"

Cố Du mắng xong, cô lập tức lại sợ hãi, nếu như cô cùng anh ta bất hòa, tiếp theo sẽ làm như thế nào?

Thôi , mặc kệ ! Xả giận trước đi rồi mới tính tiếp

"Xin lỗi."

Vân Cẩn Ngôn nói.

Cố Du lúc này mới phát hiện trong mắt mình nóng rực, vừa chớp mắt, chất lỏng nóng ẩm đã chảy xuống.

Đó chính là nỗi bất bình mà cô đã đè nén trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.

Cô lớn lên xinh đẹp lại vừa giàu có, còn đối xử tốt với anh ta , vậy tại sao anh lại không thể thích cô ?

Vân Cẩn Ngôn bất lực thở dài, lấy khăn giấy đưa cho cô, nhưng Cố Du tức giận không cần , đang định lấy tay áo lau đi thì anh đã tóm lấy cô.

“Tay áo bẩn rồi.”

Anh dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô, lúc này anh đang nhìn cô, cô cũng đang nhìn mặt anh.

Giờ khắc này , phảng phất như xuyên về thời gian , Cố Du nghĩ đến hai người họ nhiều năm về trước.

Cố Du khịt mũi, nhưng nước mũi vẫn chảy ra, nhỏ xuống tay anh.

Cố Du: "..."

Thật xấu hổ! Hãy để cô chết đi cho rồi !

Cô vừa muốn lấy khăn giấy lau mũi, nhưng Vân Cẩn Ngôn đã dùng khăn giấy che mũi cô lại, bình tĩnh nói.

"Khịt mũi."

Cố Du: "?!"

Có phải anh ta thực sự mất trí không?

Không phải là ưa sạch sẽ sao? Còn lau nước mũi cho cô nữa ? Không lẽ cảm thấy tội lỗi và muốn bù đắp những điều tồi tệ mà anh ta đã làm với cô trước đây.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Vân Cẩn Ngôn nói với cô.

"Tôi không phải là người thích sạch sẽ, chỉ sợ là mang vi khuẩn đem về nhà. Hãy nghĩ xem hiện tại tôi đang làm công việc gì ."

Ừm... lần này đến phiên Cố Du khinh thường anh ta .