Chương 16: Thầm mừng cho cậu

Trong năm nay, Tống Huyền đã phát hành hai đĩa nhạc ( album ) và tổ chức tám buổi hòa nhạc ( concert) , cậu muốn cô nghe bài hát và đến xem buổi hòa nhạc của cậu

Tống Huyền lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi , uống lon cà phê cũng không làm dịu đi tinh thần của cậu , vài giờ nữa sẽ phải đến phòng làm việc để họp, nhưng nếu không có lon cà phê , làm sao cậu có thể nhìn thấy cô ấy? Và còn có thể nói chuyện với cô nữa chứ?

Tống Huyền nhìn người trên giường bệnh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Vân Cẩn Ngôn đứng ở bên kia.

"Đã đến lúc tôi phải đi rồi. Nếu cô ấy tỉnh lại, xin hãy đưa cái này cho cô ấy. Đây là số điện thoại riêng hiện tại của tôi."

“Được, tôi sẽ đưa nó cho cô ấy.”

Nói đến đây, Vân Cẩn Ngôn liếc nhìn Cố Du , phát hiện cô không quan tâm đến tờ giấy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào lon Coca mình vừa uống, rồi lẩm bẩm câu gì đó.

Cố Du đi theo Tống Huyền bay ra ngoài, nhìn cậu ta đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, bóng dáng cậu cũng biến mất trước mắt cô.

Khi nhìn thấy cậu ta , trái tim cô thực sự cũng có chút xíu dao động

Lúc đầu, cô chỉ đơn giản là yêu khuôn mặt của cậu , nhưng sau này khi nghe cậu hát, cô mới nhận ra rằng cậu ta rất tài năng và thực sự là bảo bối trong truyền thuyết.

Tống Huyền lớn lên rất đẹp trai, có đôi mắt trong sáng, khí chất sạch sẽ , tính tình tốt lại ngoan , tốt bụng và tài giỏi , nhưng ông trời cũng không ưu ái hết tất cả cho cậu

Nếu phải nói đến thì đó là cậu lớn lên trong cảnh nghèo khó .

Trước kia Tống Huyền cũng kể cho cô nghe về ước mơ của mình, khi đó Cố Du chỉ nghĩ rằng một cậu trai trẻ vì muốn tìm cho mình chút tôn nghiêm , một hai phải tìm một chiếc đùi vàng để thực hiện mục đích cao cả.

Sau này cô nhận ra rằng chính mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử , còn xấu hổ một phen

Điều này khiến cô có cảm giác như đang lợi dụng người khác.

Bây giờ nhìn thấy Tống Huyền đã thực hiện được ước mơ của mình, Cố Du tự nhiên cũng mừng cho cậu, với tư cách là kim chủ trước đây của cậu, cô đã chứng minh được ánh mắt của mình, xem như cũng không mất mặt gì

Cố Du xác nhận rằng Tống Huyền đã thực sự rời đi và sẽ không xuất hiện nữa, cô lập tức ngựa quen đường cũ đem Vân Cẩn Ngôn chuẩn bị hít một hơi thật sâu, nhưng trong quá trình đó cô lại chú ý đến vẻ mặt của anh.

Dù không từ chối nhưng cũng không chịu phối hợp .

"Có chuyện gì vậy? Cậu có ý kiến gì về tôi à ?"

Không lẽ anh ta phát hiện ra rằng cô bao dưỡng một tiểu minh tinh nên coi thường cô rồi ?

Cố Du cầm lon Coca lên, uống một ngụm lớn rồi hỏi thẳng.

"Không phải ." Vân Cẩm Ngôn trả lời.

Nhưng Cố Du lại không hoàn toàn tin tưởng

“Quần áo của cô bẩn rồi .”

Vân Cẩn Ngôn nhìn vết coca trên quần áo của cô và nói.