Chương 14: Kỳ tích của y học

Cố Du quay đầu lại phát hiện, ở góc tường bên kia, Tống Huyền đang cầm trên tay một lon cà phê dựa vào tường.

Cố Du: "..."

Vốn dĩ một đoạn thời gian mà cô nghĩ đã kết thúc kia bỗng nhiên ập xuống tại nơi đây

Cô bị mắc kẹt và không thể qua được , làm sao bây giờ ? !

Trong đầu Cố Du đột nhiên nảy ra mấy ý nghĩ, muốn nói cậu nhận nhầm người là không thực tế, càng khiến cậu ta càng thêm nghi ngờ .

Nhưng làm sao cô có thể giải thích rằng vừa rồi cô đang vẫn là người thực vật và hiện tại chỗ này cô lại đang uống Coca ?

Còn có cô là một người phụ nữ đã có gia đình, người đàn ông bên cạnh lúc này là ai?

Sau một hồi hoảng sợ, Cố Du lại bình tĩnh lại, lựa chọn không giải thích.

Cô là người giúp cậu ta dựng lên sự nghiệp a

"Ừm."

Sau khi Cố Du bình tĩnh đáp lại, tình thế giữa hai người trong nháy mắt thay đổi, vẻ mặt Tống Huyên trở nên có chút không được tự nhiên .

Cậu nhớ lại những gì mình vừa làm trong phòng bệnh.

"Chị …. Thân thể ổn chứ ?" Cậu hỏi với vẻ quan tâm.

Dù dường như cậu đã chứng kiến

một kỳ tích của y học nhưng có thể nhìn thấy cô tỉnh lại cậu không khỏi vui mừng .

Cố Du: "..."

Thực sự là càng nói càng mắc sai lầm hơn

Thấy cô im lặng, Tống Huyền liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tuy không đến dự hôn lễ nhưng cậu cũng biết Phó Tư Niên trông như thế nào.

"Ai đây ạ ?"

"Bạn ."

Thái độ Cố Du có chút lạnh lùng, nhưng Tống Huyên cũng đã quen rồi, cậu nhớ ra cô chưa bao giờ thích cậu hỏi nhiều chuyện về cô nên cậu cũng im lặng.

Mặt khác, Vân Cẩn Ngôn hiển nhiên không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng.

“Đã muộn lắm rồi, cậu …..”

Cố Du chỉ muốn cậu rời đi, nhưng hóa ra thời gian của cô đã hết.

Vì vậy, Tống Huyên trơ mắt nhìn Cố Du , người vừa nói chuyện với cậu , không hề báo trước... đột nhiên ngã thẳng ra sau, cậu khϊếp sợ vô thức đưa tay ra đỡ cô.

Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại di chuyển nhanh hơn cậu một bước , cánh tay đưa ra của Tống Huyên lại trượt, cậu nhìn người đàn ông kia một tay ôm lấy cô vào l*иg ngực

“Cô ấy chỉ thỉnh thoảng tỉnh lại thôi.”

Vân Cẩn Ngôn giải thích với cậu ta .

Tống Huyền lại lần nữa lâm vào trầm mặc , ánh mắt không khỏi rơi vào trên khuôn mặt đang hôn mê của cô.

Hai người đàn ông đầu tiên nhìn vào khuôn mặt của cô, nhưng sau đó tầm mắt không hẹn mà cùng dừng lại vào lon coca trên tay cô.

Cô hôn mê thế nhưng không buông tay ra, vì do cơ thể nghiêng về phía sau nên một nửa chai Coca tràn ra ngoài, quần áo cũng có chút vấy bẩn.

Lúc này, Vân Cẩn Ngôn nghe được đứng bên cạnh anh Cố Du đang kêu gào.

"A! coca của tôi!!"

Tuy rằng có thể lập tức hút lại chút khí , nhưng cô không muốn nói chuyện với Tống Huyền trước mặt Vân Cẩn Ngôn, như người ta nói, nói nhiều sẽ mắc sai lầm, nên cô thích giả chết hơn.

Vân Cẩn Ngôn thấy cô lơ lửng ở một bên, không có ý định quay lại, liền cố ý bế cô lên, chuẩn bị đưa cô về phòng bệnh.