Chương 13: Bắt gặp

Đương nhiên, cô cảm thấy mình còn trẻ, xinh đẹp lại hào phóng, đối xử với cậu ta rất tốt, đây có lẽ là nguyên nhân khiến cậu hiện tại đang nổi tiếng mà vẫn đến bệnh viện thăm cô.

Thật là một chàng trai đáng yêu biết cách cám ơn.

Về việc cậu có thực sự phải lòng cô hay không , Cố Du cũng không còn là người mất tự tin vì bị thất tình nữa , cô thậm chí còn kết hôn với Phó Tư Niên rồi vì thế sự tự tin của cô lại tăng vọt.

Cho nên khi Vân Cẩn Ngôn và Tạ Diễn Chi không thích cô, nhất định là vì cô theo đuổi sai người, hoặc là cô và bọn họ không môn đăng hộ đối , bọn họ sẽ tự biết mà xấu hổ! ! Dù sao thì đó chắc chắn không phải vấn đề của cô rồi !

"Cô . . . " Vân Cẩn Ngôn vừa nói ra một chữ, liền đột nhiên dừng lại.

Cố Du nghe được là anh ta muốn hỏi gì , nhưng cuối cùng cô lại không hỏi, cũng không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa

Tất nhiên nếu nói về chuyện này giữa các chị em với nhau thì sẽ rất vui nha , nhưng trước mặt Vân Cẩn Ngôn hoặc Tạ Diễn Chi , những người mà cô không theo đuổi được thì ..... sẽ rất mất mặt , được chứ? !

Còn nghĩ rằng cô đây là đang thèm khát một người đàn ông và điên cuồng đến mức tiêu tiền của mình để bao dưỡng cho một tiểu thịt tươi a ! !

Tất nhiên, chuyện đó thật sự đã xảy ra

“Vân Cẩn Ngôn, tôi muốn uống Coca .” Cố Du ghé sát vào người , rồi nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh.

“Ở sảnh dưới có máy bán hàng tự động, để tôi đi mua.”

Thấy Vân Cẩn Ngôn không hỏi nữa, lại dễ nói chuyện như vậy, Cố Du lập tức tranh thủ.

"Tôi muốn tự mình đi mua. Lâu không cử động, chân tay đều tê cứng, sẽ thoái hóa."

"Được rồi ."

Nghe được Vân Cẩn Ngôn lập tức đồng ý, Cố Du thậm chí có chút khó tin

.

"Không phải cô nói đưa Phật thì đưa đến tận Tây Thiên hay sao?"

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Vân Cẩn Ngôn nói .

Vì vậy, vào giữa đêm, Cố Du được Vân Cẩn Ngôn đỡ, cô khó khăn bước xuống giường bệnh, sau đó đôi chân run rẩy , một bước hai bước mà đi ra ngoài

"Tôi có nên tìm một chiếc xe lăn không?" Vân Cẩn Ngôn nhìn thấy cô thở hổn hển hỏi.

"Tôi cần phải di chuyển, nếu không cơ thể này sẽ trở nên vô dụng."

May mắn thay, cô bất tỉnh trong thời gian ngắn, nên bước đi cũng từ từ ổn

Khi đến chỗ ngoặt dưới lầu, họ nhìn thấy máy bán hàng tự động, Cố Du nhìn những dãy đồ uống rực rỡ, lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Điều này cũng đúng với câu nói, có thì không biết trân trọng, nhưng đánh mất nó mới biết trân quý như thế nào.

Vân Cẩn Ngôn trả tiền cho cô, cúi xuống, lấy từ trong hộc ra một lon coca lạnh, mở ra đưa cho cô.

"Uống đi."

Cố Du cảm động đến hai tay cầm lon Coca uống một ngụm lớn, sau đó nghẹn ngào ho khan, Vân Cẩn Ngôn vẻ mặt bình tĩnh vỗ vỗ cô .

"Chị ơi ?"

Lúc này, phía sau hai người vang lên một thanh âm cực kỳ kinh ngạc.