Chương 5: NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI NỬA SỐNG NỬA CHẾT

Lâm Tử Thần lắc lắc đầu: “Mẫu thân, Thần Nhi không biết, nhưng Thần Nhi biết mẫu thân có thể cứu được hắn ta.”

Đôi mắt sáng ngời của Lâm Tử Thần nhìn mẫu thân tràn ngập tự tin .

Hơn nữa trong lòng bé cũng chắc chắn rằng mẫu thân của bé sẽ cứu hắn ta.

“Mẫu thân, trên có trời, dưới có đất, ở giữa có lương tâm.”

Lâm Tử Dập đứng ở một bên nhanh chóng bồi thêm một câu, đôi mắt to tròn dưới ánh trăng rực rỡ chói mắt.

“Cút!”

Nàng trừng mắt liếc nhìn Lâm Tử Dập một cái, từ độc nam nhân này trúng, có thể đoán được thân phận người này tuyệt đối không đơn giản.

“Một quả trứng ăn không đủ, mang tiếng xấu tới già*, nếu chữa bệnh mà khiến hắn ta chết, chẳng phải cái danh tiếng thần y của lão nương sẽ bị hủy hoại hay sao?” Nàng không phải là không muốn cứu, chỉ là không muốn xen vào chuyện của người khác.

*一个鸡蛋吃不饱,一身臭名背到老: là một câu thành ngữ, Một quả trứng ăn không đủ, mang tiếng xấu tới già: Có nghĩa là việc xấu dù nhỏ tới mấy cũng không được nhúng tay vào vào. Ăn một quả trứng không thể giúp bạn thỏa mãn cơn đói mà còn mang tiếng xấu suốt đời.

“Mẫu thân, tâm phải ấm, đầu phải lạnh, gan phải lớn, trái tim phải tinh tế, sao mẫu thân có thể dạy chúng con quên đi cội nguồn được?” Lâm Tử Dập mở đôi mắt to tròn nghiêm túc nói.

Mẫu thân không phải người như vậy, lẽ nào độc này thật sự làm khó mẫu thân sao?

“Tiểu tử thúi, miệng lưỡi của con lợi hại nhỉ, nói nhiều thật đấy.”

Nàng nhanh chóng nâng nam nhân dậy, chạy trốn không xong, nửa đường còn nhặt được một người nửa sống nửa chết.

Lâm Tử Dập nghe vậy thấy vậy thì nghĩ, được rồi, có trò hay rồi.

“Mẫu thân, như vậy là đúng rồi, trồng nhiều hoa ít gai, giữ lại chút ân tình cho người khác, làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn*!” Lâm Tử Dập làm bộ dáng ông cụ non, cười hì hì nhìn mẫu thân, bé biết mẫu thân luôn luôn thiện tâm.

*多栽花,少栽刺,留着人情好办事呀( Đa tài hoa, thiếu tài thứ, lưu trữ nhân tình hảo biện sự): trồng nhiều hoa ít gai, giữ lại chút ân tình cho người khác, làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn: Nghĩa là Có nghĩa là khi hòa đồng với người khác thì hãy nói những điều tử tế hơn, cười nhiều hơn, ít nói những điều xúc phạm người khác, giữ lại cho nhau chút ân tình, về sau cũng dễ làm việc hơn.

“Con im miệng cho lão nương, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ăn nhiều cơm, thân thể tốt, bớt lo chuyện bao đồng đi. Ngày nào con không gây chuyện cho lão nương là trong lòng con khó chịu có phải không?”

“Mẫu thân, không phải như vậy….”

Lâm Tử Dập nói một nửa, vội vàng liếc nhìn phía sau, hai mắt đột nhiên mở to.

“Không thể nào! Bọn họ đã đuổi kịp nhanh như vậy sao?”

Nàng cũng nghe thấy thanh âm phía sau, trong lòng có phần gấp gáp, nếu chỉ có ba người mẫu tử các nàng thì việc muốn bỏ lại bọn họ không khó.

Khó ở đây là, bây giờ nàng còn mang theo một người nửa chết nửa sống.

“Mẫu thân, mọi người đi trước đi, Thần Nhi sẽ giải quyết bọn họ.”

“Ca, chuyện như vậy sao có thể thiếu ta được chứ?”Lâm Tử Dập ngước khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác, trong ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.

“Ta chờ các con ở cây đại thụ phía trước.”

Nàng nói xong, thân thể mảnh khảnh đã vác theo thân hình cao lớn của một nam nhân, nhưng không chút mảy may phí sức chút nào mà chạy về phía trước.

“Mỗi lần mẫu thân chạy trốn là nhanh nhất.” Lâm Tử Dập hơi nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía bóng hình xinh đẹp đang chạy cực nhanh kia.

Đột nhiên, mấy hắc y nhân dừng trước mặt bọn họ.

Lâm Tử Dập tủm tỉm cười tiến lên chào hỏi: “Các vị thúc thúc đuổi theo có mệt không, nếu mệt thì dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.”

“Tiểu tử thúi, cuối cùng lão tử cũng đuổi kịp các ngươi, lần này xem các ngươi chạy đi đâu?”

Hắc y nhân đứng đầu phẫn nộ nhìn Lâm Tử Dập.

Suốt quãng đường truy đuổi, bọn họ bị tiểu tử thúi này chỉnh đến thảm thương, không phải là hạ độc bọn hắn thì là hất nước phân vào người bọn hắn.

Có thù không báo không phải là quân tử, không gϊếŧ được một nhà ba người bọn họ, đừng nói là hết giận, khi trở về cũng không có cách nào báo cáo với chủ tử.

“Các ngươi đó nha, chúng ta chạy hướng nào cũng giống nhau cả mà! Cũng mệt rồi, bây giờ các ngươi chỉ cần nghĩ xem muốn chết như thế nào là được.”

Ý cười trên mặt Lâm Tử Dập càng thêm lạnh lẽo, sáu cao thủ tam giai ở trước mặt cũng không được bé đặt vào trong mắt.

Cái tay nhỏ ở phía sau cầm túi nhỏ thuốc bột không sắc không vị nhẹ nhàng lắc lắc.

Sáu hắc y nhân bị những lời này của Lâm Tử Dập chọc cho tức giận vô cùng!

“Tiểu tử thúi, là ngươi tự tìm đường chết.”

Sáu hắc y nhân nhanh chóng ra tay công kích huynh đệ hai người.

Hai đứa trẻ, một đứa trong số đó xảo quyệt vô cùng, chỉ cần không chú ý một cái là lập tức chịu thiệt. Từ lúc đuổi gϊếŧ mẫu tử ba người bọn họ đến giờ, vận mệnh của bọn hắn chính là một đường bi ai.

“Ha ha!” Lâm Tử Dập cong môi cười, vẻ mặt giống hệt như một con hồ ly nhỏ!

“Ca, mỗi người xử lý ba tên.”

“Biết rồi.” Lâm Tử Thần lạnh lùng đáp lại.