Chương 34: MỌI CHUYỆN KHÔNG NHƯ Ý MUỐN

“Ngày mai hãy đi, đừng để người khác phát hiện.” Giọng điệu lạnh lùng khiến người khác không thể phản bác.

Long Diệp Thiên nóng lòng muốn biết đáp án.

Từ trước tới nay hắn chưa từng muốn biết thân phận của một nữ nhân giống như giờ phút này.

Sáu năm qua, hắn vẫn luôn thanh tâm quả dục.

Sự xâm nhập đột ngột của nữ nhân này đã khiến trái tim hắn vốn yên tĩnh nhiều năm nay lại rung động!

“Vâng, Quân thượng.” Minh Lãng lúc này dù trong lòng không muốn nhưng cũng không dám làm trái lệnh.

Nam Cung Vân Duệ thấy hắn đã quyết định cũng không tiếp tục nói nữa.

Y cúi đầu, ánh mắt lại nhìn về lá thư chưa đọc xong.

Hậu viện của Tế Thế Đường.

Lâm Vân Tịch kiểm tra thân thể Mạnh phu nhân, thấy nàng ta không có triệu chứng sốt, hồi phục tốt, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.

Sau khi Lâm Vân Tịch kiểm tra xong, nàng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Sau khi ra khỏi phòng, đang định quay về phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng rống giận dữ truyền tới từ tiền viện, Lâm Vân Tịch cau mày, chậm rãi đi về phía tiền viện.

"Diệp y sư, bổn cung đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi. Ngươi đã chẩn mạch cho Thái tử phi. Bệnh của nàng ngay cả các ngươi cũng bó tay không có biện pháp. Bây giờ Nguyệt thần y là hy vọng cuối cùng của nàng ấy, ngươi còn muốn ngăn cản bổn cung sao? Làm chậm trễ bệnh tình của Thái tử phi, ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?"

Đôi mắt đen như mực của Hiên Viên Dục mang theo sát khí nồng đậm, lửa giận như cuồng phong lóe lên dưới đáy mắt.

Hôm nay hắn ta nhất định phải đưa Nguyệt thần y đến Đông cung của Thái tử.

Hắn ta đường đường là Thái tử điện hạ, lại hạ mình tới thỉnh cầu Nguyệt thần y, hắn ta không tin Nguyệt thần y sẽ không để ý tới thân phận của hắn ta mà làm hắn ta mất mặt.

Lâm Vân Tịch nghe thấy điều này, nàng nghi hoặc nghĩ sao sư huynh vẫn chưa đuổi tên tra nam đó đi.

Nàng hít một hơi thật sâu.

Có lẽ là nàng nên đi gặp Hiên Viên Dục một lần.

Nàng chậm rãi bước ra ngoài.

Hai người bên ngoài vẫn đang giằng co như cũ.

Sắc mặt Diệp Tân Hoàn lạnh lùng, ánh mắt cố chấp, vẻ mặt quật cường.

Nếu như hôm nay hắn không giải quyết được chuyện nhỏ này thì hắn nhất định sẽ bị Nguyệt Nhi chê cười.

Hắn lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ, Nguyệt thần y hôm nay rất mệt. Ta tin ngài chắc hẳn đã nghe thấy những tin đồn trên đường. Hôm nay nàng ấy sẽ không đến đây khám bệnh. Điện hạ cũng biết những quy tắc của Nguyệt thần y đặt ra để cứu người. Nếu Điện hạ làm rối loạn quy tắc, chỉ sợ Nguyệt thần y sẽ càng không ra tay cứu giúp.”

Bệnh tình của Lâm Tử Huyên đã trì hoãn nhiều năm như vậy, trì hoãn thêm chút thời gian nữa cũng chẳng sao?

Hiên Viên Dục rõ ràng ỷ vào bản thân là Thái tử, muốn tăng cảm giác ưu việt hơn người của chính mình mà thôi.

Nhưng chiêu này dùng trên người Diệp Tấn Hoàn là hoàn toàn không có tác dụng.

Hiên Viên Dục hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lại nhấn mạnh: "Diệp y sư, Thái tử phi bị bệnh tật hành hạ đã mấy năm nay, bổn cung mỗi ngày đều lo lắng. Hiện tại dù chỉ có chút hy vọng, ta tự nhiên sẽ không muốn Thái tử phi phải chịu khổ thêm nữa. Diệp y sư, ngươi để bổn cung gặp mặt Nguyệt thần y đi."

Hiên Viên Dục nói vô cùng cảm động, khiến những người xung quanh đến khám bệnh đều hâm mộ không thôi.

Nguyệt thần y kiêu ngạo đến mức nào, ngay cả Thái tử điện hạ cũng không thể gặp nàng.

Diệp Tấn Hoàn lại cười lạnh trong lòng.

Nhìn xem, nhìn xem, nói thật là dễ nghe.

Hắn ta là vì Thái tử phi mà suy nghĩ nha.

Nếu hắn ta thực sự quan tâm đến Thái tử phi, bệnh của nàng ta cũng không thể nào kéo dài tới tận hôm nay mà vẫn không khỏi, đại lục Huyền Thiên cũng chỉ cách đại lục Mộng Trạch một tháng đi đường mà thôi.

Lúc này mới biết sốt ruột, sao lúc trước không sốt ruột đi?

Nửa ngày sau, Diệp Tấn Hoàn đem lời vừa nói lạnh lùng lặp lại một lần nữa: “Thái tử điện hạ, Nguyệt thần y hôm nay rất mệt.Tta tin ngài chắc hẳn đã nghe thấy những tin đồn trên đường. Hôm nay nàng ấy sẽ không đến đây khám bệnh. Điện hạ cũng biết những quy tắc của Nguyệt thần y đặt ra để cứu người. Nếu Điện hạ làm rối loạn quy tắc, chỉ sợ Nguyệt thần y sẽ càng không ra tay cứu giúp.”

"Dạ Tấn Hoàn, ngươi..."

Hiên Viên Dục đang tức giận, nói được một nửa thì dừng lại.

Hắn ta bỗng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang đi tới.

Nhìn nữ nhân đối diện đang chậm rãi đi tới, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, một thân khí chất phong hoa tuyệt đại ngay lập tức thu hút ánh nhìn của người xung quanh mỗi khi nàng xuất hiện.

Ánh mắt Lâm Vân Tịch lạnh băng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú mang theo khí thế đế vương của Hiên Viên Dục.

Quả thực, giữa đám đông, nàng giống như Bắc Đẩu trong đêm tối mịt mù, rực rỡ chói lóa.

Nhưng trong lòng nàng, bên dưới khí chất cao quý của hắn ta, hắn chẳng khác gì cặn bã.

Giọng nói nàng lạnh lùng lãnh đạm chậm rãi vang lên: "Thái Tử điện hạ, xin hãy quay về đi! Chuyện tình trong phủ Tể tướng đã truyền ra ngoài ồn ào huyên náo, quy củ của bản thần y, cả thiên hạ đều biết."

Đây chính là một cái cớ thật tốt.

Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt trong veo độc nhất vô nhị của nàng thuần khiết như một tờ giấy trắng, trong vắt như nước, không nhiễm bụi trần.

Nhưng khi nhìn Hiên Viên Dục, nàng lại đột nhiên trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Trong giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự căm hận mãnh liệt, nhưng người khác lại rất khó nhận ra.

"Ngươi... chính là Nguyệt thần y." Nhìn bóng dáng phong hoa tuyệt đại cùng với một thân khí chất băng thanh ngọc khiết kia, ngay cả Thái tử điện hạ là người dưới một người trên vạn người cũng không thể nói nên lời.

"Đúng là bản thần y"

Giọng nói lạnh lùng mang theo ý vị muốn cự người ở ngàn dặm.

Diệp Tấn Hoàn nhíu mày, sao Nguyệt Nhi lại đi ra?

Ai!

Tất cả đều do hắn làm việc không tốt, đợi lát nữa chắc chắn sẽ bị Nguyệt Nhi ghét bỏ.

Hiên Viên Dục vội vàng giải thích: “Nguyệt thần y, những chuyện đó đều là tin đồn vô căn cứ. Hơn nữa, Thái tử phi đã gả vào Đông cung, đã không còn liên quan gì tới phủ Thừa tướng nữa. Chẳng lẽ, Nguyệt thần y cũng tin những lời đồn thổi vô căn cứ đó sao?”

Ngụ ý, nếu ngươi tin thì đó cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ.

Lâm Vân Tịch chậm rãi tiến về phía bọn họ vài bước, mỗi hành động của nàng đều siêu phàm thoát tục, giống như làn gió thổi qua cành hoa, không để lại một chút dấu vết.

"Không có lửa thì làm sao có khói, bản thần y cũng không phải là một người chỉ biết bắt gió bắt bóng*, nhưng những chuyện xảy ra trong phủ Lâm thừa tướng thực sự làm người khác khó có thể tin. Cho đến khi điều tra rõ chân tướng, bản thần y sẽ không dễ dàng ra tay cứu người."

p/s: Bắt gió bắt bóng: Tin tưởng mù quáng

Ánh mắt nàng lạnh lùng liếc qua.

Trong lòng Hiên Viên Dục liền run lên, như thể ánh mắt của nàng có thể nhìn thấu hắn ta, bất luận là bí mật nào ở trước mặt nàng đều sẽ bị nàng nhìn thấu, không còn nơi nào để giấu.

Nữ nhân này là một uy hϊếp lớn.

Chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến hắn ta kinh sợ, nhưng nữ nhân đeo mặt nạ trước mặt này, không thể thấy được ngũ quan nhưng ánh mắt sắc bén kia lại khiến hắn ta sợ hãi trong lòng.

“Nguyệt Thần y, y thuật để cứu người, nhất định phải là người có tấm lòng nhân hậu. Thái tử phi là người lương thiện thuần khiết, ngay cả con kiến nàng ấy cũng không dám gϊếŧ. Cầu mong Nguyệt thần y hãy đến Đông Cung chữa trị cho Thái tử phi.”

Ánh mắt uy nghiêm của Hiên Viên Dục nhìn Lâm Vân Tịch từ trên xuống dưới một lượt.

Trong đôi mắt linh động của nàng xẹt qua một tia tức giận không thể che giấu, nhưng nhanh chóng biến mất trong nháy mắt, thoáng qua một tia giả dối.

Nhìn xem, nhìn xem!

Hắn nói thật là dễ nghe!

Tra nam xứng tiện nữ!

Quả nhiên là thiên hạ tuyệt phối!

Mắt Lâm Vân Tịch lóe lên tia châm chọc.

"Con bướm nếu muốn được vui vẻ bay lượn trong vườn có trăm hoa đua nở, thì trước hết phải chịu đựng được sự đau đớn khi lột kén. Chờ chuyện này điều tra rõ ràng, Thái tử điện hạ lại tới đây mời bản thần y cũng không muộn ."

Ý từ chối trong mắt Lâm Vân Tịch rất rõ ràng.