Chương 13: RÕ RÀNG RANH CON NÀY CỐ Ý

Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Tử Dập.

Thật khâm phục lòng dũng cảm của đứa nhóc này, có thể lớn tiếng nói ra những lời như vậy.

Nhìn những ánh mắt vừa hoảng sợ vừa lo lắng ở xung quanh.

Lâm Tử Dập nhanh chóng mỉm cười với mọi người.

“Ha ha! Ta xin lỗi, vừa rồi nói có hơi lớn tiếng.”

Có hơi lớn tiếng ấy hả, đây rõ ràng là ranh con này cố ý.

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ truyền tới: “Tiểu tử thúi, ngươi muốn tìm chết đúng không?”

Trong lòng Lâm Tử Dập ngay lập tức trở nên vui vẻ.

Nếu hắn ta đã kiếm chuyện với bé, thì mọi chuyện dễ nói rồi.

Chủ yếu chính là mẫu thân của bé không còn lời nào để nói.

Nhìn thoáng qua mẫu thân, người trông vừa lười biếng lại xinh đẹp, mẫu thân không tỏ ý gì cả, cái này mới khiến bé có can đảm, mẫu thân không có tức giận.

Bé quay đầu lại, trong giọng nói lộ ra giọng điệu khéo đưa đẩy: “Chao ôi, Lâm công tử, cuộc sống đang tốt như vậy, ai lại muốn đi tìm chết chứ! Có điều kẻ mặt người dạ thú giống như ngươi quả thực là đáng chết! Ngươi tồn tại cũng chỉ lãng phí lương thực.”

Lời nói của Lâm Tử Dập khiến mọi người xung quanh nháy mắt cực kỳ hoảng sợ.

“Lá gan đứa nhóc này cũng lớn thật, ở trấn Tuyền Nguyên này, từ trước đến nay chưa từng có người nào dám nói như vậy với Lâm công tử đâu.”

“Đúng đó! Lâm công tử này có tiếng là ác bá, ỷ vào chính mình có người ở kinh đô, căn bản là không để người ở nơi này vào mắt, ai dính vào hắn một chút thôi cũng đều gặp xui xẻo.”

Âm thanh bàn tán xung quanh lúc cao lúc thấp, lại tràn ngập sợ hãi!

Nhưng mẫu tử ba người sau khi nghe xong, vẫn bình thản ung dung như cũ.

Những người nhận ra Lâm Du Thanh, nhìn thấy hắn ta liền sởn tóc gáy, sôi nổi đi đường vòng.

Sự tình ngày hôm nay, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, là Lâm Du Thanh sai, nhưng ai cũng không dám gây chuyện!

Mà đứa nhóc này vẫn bình tĩnh như cũ, đúng là người không biết thì sẽ không sợ!

Lâm Vân Tịch lắng nghe những lời nghị luận xung quanh, xem ra chuyện không đâu hôm nay lại thành ra chuyện lớn rồi.

Lâm Du Thanh trầm ngâm bước về phía mẫu tử ba người Lâm Vân Tịch.

Mẫu tử ba người nhìn này rất lạ, nhất định không phải người trong trấn.

Nhìn vào nữ tử đeo mặt nạ kia, tuy đã sinh hai đứa nhỏ, nhưng dáng người vẫn thon gọn hấp dẫn như cũ, dáng dấp uyển chuyển.

Dưới chiếc mặt nạ nửa mặt đó, phía dưới sống mũi thẳng tắp xinh đẹp là đôi môi đỏ mọng kiều diễm, chỉ nhìn thôi là đã khiến người khác muốn hôn.

Lập tức trong mắt của Lâm Du Thanh lóe lên một tia dung tục.

“Nếu ngươi dám liếc nhìn mẫu thân ta thêm một lần nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra.”

Ánh mắt Lâm Tử Thần sắc bén, tay áo khẽ động.

“Bốp!” Một cái tát từ trên không rơi thẳng trên mặt Lâm Du Thanh.

Ngay lập tức khiến mọi người ở xung quanh sửng sốt trợn mắt há hốc mồm, một đứa nhóc thế mà lại có linh lực tam giai.

“Ngươi…ngươi dám đánh bản công tử, người đâu, mau đem mẫu tử các nàng bắt lại cho ta.”

Nhìn thấy linh lực tam giai của Lâm Tử Thần, Lâm Du Thanh có phần lo lắng bất an.

Nhưng hắn ta bị một đứa nhóc đánh trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi của hắn ta biết để ở đâu?

“Tiểu nhị, tính tiền.” Lâm Vân Tịch kêu một tiếng.

Long Diệp Thiên ở trên lầu nghe được.

“Gặp lại chúng ta chính là kẻ thù.”

Vì sao khi hắn nghe thấy giọng nói này, lại không tự chủ được mà nhớ tới nữ nhân kia.

Ánh mắt hắn không kìm được trở nên tối đi, gắt gao chăm chú nhìn vào Lâm Vân Tịch đang đeo mặt nạ của, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo một chút tìm tòi thăm dò.

Tiểu nhị cẩn thận bước tới: “Phu nhân, tổng cộng một đồng vàng.”

Lâm Vân Tịch ném một đồng tiền vàng sáng bóng tới.

“Chỗ này quá nóng, ta sẽ đợi các con ở bên ngoài.”

Lâm Vân Tịch nói xong, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Mọi người nhìn thấy hành động của Lâm Vân Tịch, trợn tròn mắt không nói nên lời.

Nàng cứ như vậy mặc kệ bỏ lại nhi tử của mình sao?

“Chạy đi đâu?” Thủ hạ hung ác của Lâm Du Thanh chặn đường Lâm Vân Tịch.

Lâm Vân Tịch thấy vậy, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ ra một tia giảo hoạt khó che giấu.

Thân hình nhỏ nhắn của Lâm Tử Dập di chuyển một cách nhanh chóng.

Người đã đến trước mặt Lâm Vân Tịch.