Chương 12: ĂN CƠM ĐI, ĐỪNG CÓ XEN VÀO VIỆC NGƯỜI KHÁC

Miếng thịt bò Lập Tử Dập vừa gắp lên lập tức rơi xuống mâm.

Trong đôi mắt to của bé hiện lên tia lạnh lẽo, tại sao ngay cả ăn một bữa cơm mà cũng không cho người ta bớt lo được vậy?

“Ông chủ, tại sao trong món ăn của tiệm các ngươi lại có ruồi?”

Phía sau Lâm Tử Dập, một bàn bốn người nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục.

Một nam tử mặc bạch y, dáng dấp thì giống người, nhưng hắn ta lại mang vẻ mặt cùng hành vi của lưu manh, khiến người khác vô cùng khó chịu!

Ba gã nam tử bên cạnh hắn ta mặt mày hả hê khi thấy có người gặp hoạ, sắc mặt cũng khiến người khác buồn nôn.

“Ăn cơm đi, bớt lo chuyện của người khác!” Lâm Vân Tịch thấp giọng cảnh cáo.

Hiện tại Lâm Tử Dập có đồ để ăn, bé cũng lười lo chuyện bao đồng!

Bé cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm.

Không lâu sau, một nam tử trung niên kính cẩn đi đến trước mặt bốn người.

“Lâm công tử, cửa hàng của ta từ trước đến nay vẫn luôn rất sạch sẽ, không thể nào có ruồi được đâu.”

Lâm Vân Tịch ngẩng đầu nhìn, tuyệt, cùng một họ với nàng.

Bạch y nam tử nghe xong, híp mắt đầy nguy hiểm nhìn nam tử trung niên.

Hắn ta lớn tiếng quát: “Ông chủ Đường, ý của ngươi là bản công tử vu oan cho cửa tiệm các ngươi sao? Con ruồi vẫn còn đang nổi trên bát canh kia kìa, ngươi tự mình xem đi, xem có ghê tởm không?”

Lâm công tử kia bộ dáng vênh váo tự đắc, trên mặt rõ ràng viết hai chữ cố ý.

“Không, không đâu, Lâm công tử nghĩ nhiều rồi.” Vẻ mặt của ông chủ Đường đầy khó xử, sự sợ hãi hiện lên trong mắt.

“Lâm công tử, hay là như vậy đi, bữa cơm này ta sẽ mời các vị công tử ăn miễn phí!”

“Rầm!” Lâm công tử kia lại mạnh mẽ đập bàn.

Cơ thể ông chủ Đường không kìm được bất giác run lên.

“Cha!”

Đúng lúc này, một nữ tử cực kì xinh đẹp bước tới với vẻ mặt lo lắng.

“Mau trở về đi, con ra đây làm gì?” Ông chủ Đường càng sốt ruột hơn khi thấy nữ nhi của mình bước ra!

Động thái này đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Chỉ có một nhà ba người Lâm Vân Tịch vẫn đang ngồi ăn rất ngon lành.

Trên lầu, Long Diệp Thiên cùng Nam Cung Vân Duệ nhìn mẫu tử ba người một cách kỳ quái.

Ngay cả ăn cơm cũng muốn gọi riêng, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lâm công tử vừa nhìn thấy nữ tử kia, đôi mắt hắn ta liền phát sáng.

Nhưng khi hắn ta nhìn về phía ông chủ Đường sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị.

“Ông chủ Đường, đây là ngươi đang nói bản công tử ăn không nổi bữa cơm này của ngươi, cố ý gây chuyện có phải không?” Lâm công tử cứng không ăn, mềm không ăn, cắn chặt không tha.

“Không, không, không phải như vậy.” Ông chủ Đường lập tức cười làm lành nói.

“Lâm công tử, vậy rốt cuộc ngài muốn như thế nào?”

Lâm công tử kia nghe vậy, chợt nở cười xảo quyệt, mặt mày xấu xa, khoé mắt liếc nhìn nữ tử xinh đẹp bên cạnh ông chủ Đường.

“Như vậy đi! Để nữ nhi của ngươi theo bản công tử trở về, chuyện này bản công tử sẽ không truy cứu nữa, nếu không thì hôm nay…”

Lâm công tử kia muốn nói lại thôi!

Mọi người đều hiểu được hắn ta muốn gì!

Lâm gia ở trấn Tuyền Nguyên vốn nổi danh là nhà giàu nhất trấn.

Lâm công tử này tội ác chồng chất, tiếng xấu đồn xa.

Hắn ta đã muốn, thì không gì là không chiếm được.

Ông chủ Đường nghe xong, liền trở nên nóng nảy.

“Lâm công tử, cái này không được đâu, tiểu nữ của ta vẫn còn nhỏ.”

Nào ngờ Lâm công tử kia vừa nghe xong, lập tức lạnh lùng sắc bén nói: “Hừ! Ông chủ Đường, vậy chuyện con ruồi ngày hôm nay, ngươi phải cho bản công tử một lời giải thích thỏa đáng!”

Lâm Tử Dập cảm thấy thật sự là nghe không nổi nữa.

Mông vừa mới nhổm lên.

Ngay lập tức ánh mắt cảnh cáo của Lâm Vân Tịch bắn tới.

Lâm Tử Dập chột dạ ngồi trở về.

“Mẫu thân, Dập Nhi thấy thế nào cũng là bọn họ cố ý gây chuyện mà? Vị công tử kia chính là một kẻ vô sỉ mặt người dạ thú, ăn mặc một thân da người ra vẻ đạo mạo, mặt mày khả ố, mẫu thân, loại người này ở lại thế gian chỉ có thể gây tai hoạ cho người ta.”

Lâm Tử Dập đột nhiên lớn tiếng nói.

Khiến cho toàn bộ người ở tửu lầu đều nghe thấy.

Lâm Vân Tịch đau đầu nhắm mắt lại.

Nàng tự nhủ không được nóng giận, ngàn vạn lần không được nóng giận.

Nhãi con này lúc nào cũng có thể khiến nàng tức điên.