Chương 33

Ngay lúc này, Khang không điên. Nó biết người trước mặt đã thu phục được con quỷ đã hại chết bố nó, vì nó đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra bên gốc cây sưa đỏ kia. Nhưng nó không cam tâm, vì người đó cũng lại là con của bà ta. Nó muốn con trai bà ta phải trả cái nợ máu đó thay cho bà. Những năm tháng ở trong khu rừng này, bà Thao không gϊếŧ nó, ngược lại còn bảo vệ nói khỏi tất cả các loại dã thú nguy hiểm. Bà không cho nó chết. Nhưng bà cũng không cho nó ra khỏi rừng, mà bắt nó sống ở đó đau khổ còn hơn cái chết. Bắt nó chứng kiến cái chết vô cùng kinh dị của những người vô tình đi lạc vào đây. Khiến nó bị ám ảnh bởi những cái xác chết không toàn thây đó. Cứ mỗi độ trăng tròn, bà ta lại rít lên những thứ âm thanh khủng khϊếp đó, khiến nó đau đớn, điên loạn, vật vã ở trong cái hang này. Cứ sau mỗi lần như vậy, nó lại liên tục gặp những ảo giác kinh khủng, kỳ lạ và ám ảnh.

Nó muốn chém chết ông Đảm, nhưng nó biết ông vô tội. Cũng như nó, hoàn toàn vô tội nhưng lại bị hành hạ một cách kiệt quệ về tinh thần suốt 5 năm qua. Ánh mắt nó trừng trừng nhìn thẳng vào mắt ông Đảm.

Ông sau khi bất ngờ vì bị chém, cũng chợt cảm thấy chàng trai này không hề điên. Ngược lại, cậu ta thực sự vô cùng tỉnh táo. Dưới ánh sáng mờ ảo hắt vào từ cái lỗ nhỏ phía trên cao, ông thấy rõ nét mặt của Khang đanh lại, rất tỉnh táo và lạnh lùng.

Ông Hạnh và ông Long thấy Khang chém ông Đảm thì vội chạy lại. Họ định lao vào quật ngã Khang xuống bắt về nhưng ông Đảm đã ngăn lại.

Ông từ từ đứng thẳng lên, không thủ thế nữa. Ông ôm lấy cánh tay đang chảy máu ròng ròng nói:

- Chú biết cháu là Khang. Có lẽ cháu đã chứng kiến mọi chuyện rồi. Đúng vậy, chú là con của bà ấy. Nhưng trong chuyện này, tất cả chúng ta đều là người bị hại. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Những ân oán của đời trước đều đã kết thúc rôi. Hãy quay về thôi.

Khang lặng thinh không nói. Ông Đảm lại tiếp tục:



- Chú biết cháu hận bà ấy, hẳn là cháu đang muốn chú phải trả cái nợ ấy cho gia đình cháu. Nhưng cháu thấy đấy, gia đình của chú cũng đã tan nát. Nhưng gia đình cháu thì không, cháu còn có mẹ và em gái nữa. Họ cũng là người thân, là gia đình của cháu.

Nghe đến mẹ, ánh mắt Khang dường như lay động. Ông Đảm lại tiếp tục nói:

- Cháu biết không, 5 năm qua, bà Tứ mẹ của cháu vẫn luôn tin rằng cháu chưa chết. Bà ấy vẫn luôn đợi cháu trở về. Em gái cháu đã lấy chồng dưới thị trấn nhưng bà ấy nhất định ở lại để chờ đợi cháu chứ không chịu xuống đó cho con gái chăm sóc. Bà ấy đã rât đau khổ khi mất chồng rồi, chú nghĩ là cháu sẽ không muốn bà ấy gánh chịu nỗi đau khi con trai mình gϊếŧ người chứ?

Ông Đảm ngừng một lúc, thấy ánh mắt Khang đã dịu xuống, ông mới tiếp tục nói:

- Mọi chuyện nên kết thúc ở đây thôi. Hãy về cùng với chú, về để còn chăm sóc cho mẹ của cháu. Đừng để như chú, giờ có muốn cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Khang run run. Nó từ từ thả con dao xuống rồi quỳ phục xuống đất. Cơ thể Khang run lên từng chập. Nó ôm mặt khóc nấc lên, như xả hết những hận thù, điên loạn, những ám ảnh chết chóc suốt 20 năm qua nó đã ghim chặt trong lòng. Ông Đảm cũng quỳ xuống bên cạnh nó, vươn tay ôm lấy tấm lưng gầy đét vì bị hành hạ của nó mà đau đớn khóc theo.