Chương 32

Từng lời từng chữ của ông khiến cô nhớ lại cái ngày cô quỳ xuống cầu xin cha chồng tha cho con trai của mình. Ngày ấy, trong lòng cô cũng như ông Tứ bây giờ, sẵn sàng đánh đổi bất cứ giá nào để giữ lại tính mạng và sự yên bình cho con trai. Thao nghe ông Tứ cầu xin, khuôn mặt dường như có chút thay đổi. Thân ảnh lay động, biến hoá. Đôi mắt lạnh lẽo đột nhiên đỏ ngầu như 2 cục máu, cô rít lên một tràng thứ âm thanh điên loạn rồi bay vυ"t lên, lẫn vào trong đám lá.

Cô liên tục rít lên thứ âm thanh đáng sợ kia. Thanh âm đó vang vọng trong không gian như bủa vây lấy toàn bộ thân thể Khang, từ từ cô đặc lại, bóp ngẹt cậu trong đó. Khang nghiến răng ôm đầu, cố gắng bịt chặt tai lại, và rồi cậu hét lên đầy đau đớn, ánh mắt dần trở nên loạn thần. Cậu lăn lộn dưới đất, vùng vẫy trong cái mớ âm thanh như những sợi dây vô hình đang quấn chặt lấy cậu. Trời tối dần, ánh sáng vốn dĩ mờ ảo của khu rừng ngày càng nhạt dần rồi biến mất. Tiếng rít của Thao vẫn liên tục hành hạ Khang mặc cho ông Tứ quỳ bên cạnh Khang vừa liên tục van xin, vừa cố gắng gọi con trai mình tỉnh lại:

- Tôi van cô, tôi lạy cô… Cầu xin cô tha cho con trai tôi….

- ….Con ơi… Tỉnh lại con ơi… Tỉnh lại, về với mẹ với em đi Khang ơi… Con là trụ cột gia đình, con phải tỉnh táo lên.. Con ơi….

- …Tôi van cô, đừng hành hạ nó nữa.. Tôi van xin cô…

Những tiếng van xin của ông càng ngày càng thêm tuyệt vọng, tiếng rít vẫn xé toạc màn đêm xoáy vào đầu Khang khiến cậu đau đớn, quằn quại. Khang không hề biết đến linh hồn ông Tứ đang ở bên cạnh mình, những lời nói của ông chìm ngỉm trong mớ âm thanh kinh dị kia. Rất lâu sau, tưởng chừng như bản thân Khang không thể chống chọi được nữa, cậu ngửa cổ lên trời hét một tiếng rất lớn, đôi mắt vằn lên những tia máu, gương mặt nhăn nhúm lại, vặn vẹo. Gân xanh nổi khắp từ trên mặt xuống cổ rồi lan cả xuống chân tay. Cậu rút con dao quăng bên hông mình ra chém loạn xạ trong không khí, và cây cối, vào đá. Đến nỗi bàn tay cầm dao đã bật cả máu. Rồi chợt cậu quăng cái dao đi, giơ bàn tay đầy máu lên nhìn một cách kinh hãi. Trong đôi mắt ngập tràn sự hoảng loạn. Khang hét lớn, hai tay ôm đầu rồi chạy vụt qua con suối nhỏ sang phía bên kia. Bất chấp đôi chân đã văng cả dép, dẫm gai chảy máu, Khang chạy thục mạng trong đêm. Và rồi cậu nhìn thấy một hang đá nhỏ, liền vội chui vào trong góc hang, run rẩy ngồi bó gối, vùi mặt xuống, bịt chặt tai mình lại.

Khang đã phát điên. Và từ ngày đó, Khang vẫn sống vật vờ điên loạn trong rừng.



Thận trọng bước từng bước sang bên kia bờ suối, ông Long và ông Hạnh cũng đã vững tâm hơn nhiều khi đi cùng với ông Đảm. Họ không ngờ, người bạn thường ngày vẫn điềm đạm, ít nói, không bao giờ ra mặt những chuyện thị phi lại là một pháp sư cao thủ như vậy. Lần từng bước sang phía bên kia bờ suối, khoảng rừng này dần thưa hơn, ánh trăng sáng dần dần hé ra, khung cảnh trước mắt mang một vẻ đẹp đầy huyền ảo.

Đi một quãng ngắn nữa, họ đã tìm thấy một cái hang nhỏ. Có lẽ đây chính là cái hang mà bà Thao đã chỉ. Ngay cửa hang là một tảng đá khá lớn gần như che hết cửa hang, chỉ để lại một cái ngách nhỏ vừa đủ người lách vào. Cái hang không sâu, chỉ đi vào chừng mươi mét. Cả nhóm tiến dần vào trong hang, ông Đảm dẫn đầu, ông Hạnh đi giữa và ông Long đi cuối cùng. Phía trong lòng hang không rộng lắm nhưng khá cao. Một vài tảng đá nhỏ nhô ra từ vách hang nhìn như mấy cái ghế, phía bên trên có một vài dụng cụ để ăn uống thô sơ được làm từ ống tre và một con dao quăng. Cái hang có thêm 1 cái cửa nữa nhỏ hơn phía trên, bên phải nóc hang giống như cái cửa thông gió. Vậy nên không khí trong hang khá thoáng đãng và khô ráo. Ở giữa hang có một khoảng nhỏ bằng 2 cái chiếu khá bằng phẳng. Ở ngay chỗ đó, có một chiếc ổ khá lớn được gom lại bằng lá khô, có vẻ như chính là chỗ ngủ của Khang, và cách đó 3 bước chân là một đống lửa còn chưa lụi hết. Cả 3 đang nhìn ngó xung quanh, ngạc nhiên vì có vẻ nơi đây không giống nơi ở của một kẻ điên, mà giống như của một người cố tình ở lại đây ẩn dật. Họ còn đang ngơ ngác thì bỗng một bóng đen gầy guộc, nhỏ thó từ trên khe đá trên vách hang nhảy chồm xuống lưng ông Long. Nó gào rú điên cuồng và cào cấu vào mặt, vào đầu ông Long tới tấp. Bị tấn công bất ngờ, ông Long giật mình hét lên, vội đưa tay lên túm lấy cái sinh vật đang quặp chặt lấy cổ mình lôi xuống. ông Đảm và ông Hạnh vội chạy lại túm lấy sinh vật kia lôi ra khỏi người ông Long. Nó vùng mạnh, nhanh như cắt nhảy vào bên trong, lộn người một vòng rồi nhặt lấy cái dao trên phiến đá trong cùng, quay ra cúi thấp người thủ thế.

Ông Đảm nhẹ nhàng, từ tốn dần bước tới gần, nó liền nhe răng ra khè 1 cái và giơ con dao lên dứ. Ông Đảm biết đó chính là Khang, ông bèn ngồi xuống và khẽ nói:

- Khang… Cháu là Khang đúng không?

Khang im lặng không phản ứng.

- Chú là Đảm, chú đến để giúp cháu.

Khang vẫn im lặng. Ông Đảm tiến thêm 1 bước đến gần Khang, nó vung dao lên, chém 1 phát vào cánh tay ông Đảm. Đôi mắt nó ánh lên vẻ dữ tợn và thù hận.