Tuy rằng tức giận không chút do dự liền rời đi, nhưng dù tức giận đến thế nào, trong đầu Luyện Đại trại chủ vẫn là giữ lại một phần thanh tỉnh.
Cho nên tất nhiên cũng rất nhanh liền cảm nhận được, phía sau thực im lặng, khẳng định không có người đang cố gắng đuổi theo.
Đối với chuyện này, nàng trừ bỏ có một chút nghi hoặc, một tia thất lạc, cảm xúc càng nhiều trong lòng, kỳ thật ngược lại chính là nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu đối phương đôi cố ý đuổi theo, hơn phân nửa chính là có thể không nhịn được mà tiếp tục tranh cãi, chỉ cắn một chút như vậy làm sao đủ hả giận? Cho nên tạm thời vẫn là nhắm mắt làm ngơ mới tốt.
Huống chi này cũng không thể tính vào món nợ của đám đạo sỹ lỗ mũi trâu, chính mình phải lập tức trở về nơi đang diễn ra cuộc giao tranh ác liệt trong trại, nơi như vậy...Không theo tới mới là tốt nhất, miễn cho bản thủ bản cước, còn khiến cho người ta lo lắng!
Luyện Đại trại chủ tất nhiên cũng biết phân biệt nặng nhẹ, lúc này mới nén tức giận trở về sơn trại, vốn cho rằng lúc sau chém gϊếŧ vài tên quan binh sẽ thoải mái hơn một chút, không ngờ một đường lướt trên không trung, ngọn nghiệt hỏa vô danh trong lòng kia càng cháy càng bừng bừng, làm bùng cháy tất cả sự hung bạo trong l*иg ngực của nàng.
Chính là, chỉ bởi vì chốc lát thời gian này, mà cả đại trại cơ hồ đều đã bị ngọn lửa bao trùm!
Mùa đông vạn vật khô cằn, trong trại lại có nhiều cây cỏ, ngọn lừa theo làn gió lan nhanh hơn dự đoán của mọi người, đừng nói trại binh bị ám toán, liền ngay cả rất nhiều quan binh đều là trốn không kịp, kẻ phóng hỏa đảo mắt đã bị nhốt trong biển lửa, tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang đi, không bao lâu liền bị khói đen biển lửa cắn nuốt, không còn tung tích.
Tình cảnh này khiến cho Luyện trại chủ làm sao có thể bình tĩnh được? Mặc dù trước đó nàng đã biết tổn thất thảm trọng, nhưng mắt thấy thế hỏa vượt ngoài dự đoán như vậy, cho dù có quan binh chết trong biển lửa cũng không thể vơi đi nửa điểm hận thù trong lòng, ngược lại càng lo lắng cho một đám thuộc hạ đã tập kết lại lúc trước, chỉ có thể tăng tốc lao vào trong, nghĩ muốn nhân lúc thế lửa chưa hoàn toàn vây hãm mà đem người cứu thoát.
Không tồi, Ngọc La Sát vang danh giang hồ cũng không phải kẻ ngốc, cho dù lúc này sát ý có lớn, nàng cũng không xem việc gϊếŧ địch là chuyện quan trọng nhẩt, quan binh tùy thời đều có thể gϊếŧ, cũng không thể để cho các tỷ muội trong sơn trại cùng quan binh đồng quy vu tận.
Nhanh chóng quyết định, cũng miễn cưỡng kiềm chế tính khí, ngay cả quan binh thỉnh thoảng gặp qua trên đường đi nàng cũng không bận tâm gây sức ép, lướt quá như một bóng ma, một kiếm cắt ngang hầu đưa tiễn đối phương thật thống khoái, liền một trận gió lại rời đi.
Nhưng mà một đêm này, tựa hồ ẩn ẩn có thứ gì đó đang muốn đối nghịch với Luyện nữ hiệp, khiến cho một người mang lưỡi kiếm bất khả chiến bại như nàng lại khó có thể vừa lòng đẹp ý.
Chỉ rời đi một lát, tình thế thế nhưng lại có đột biến, trong ánh lửa, có hai nhóm người đang ác chiến, trại binh vốn chiếm ưu thế về nhân số lúc này đã hoàn toàn rơi và thế hạ phong!
Nhìn thấy thuộc hạ đẫm máu, nhìn thất thi thể nằm đầy trên mặt đất, Luyện trại chủ gương mặt không chút thay đổi lạnh lùng quát lên một tiếng, vung kiếm chiếm tới!
Kiếm quang rét lạnh sắc bén vừa tiến vào vòng chiến, lập tức khiến cho một đám nhân mã kinh hô trái ngược, các trại binh đều vui mừng nói: "Trại chủ quay về cứu viện chúng ta !", mà đám quan binh kia mặc dù đã trở nên bối rối, nhưng cũng không có dễ dàng sụp đổ, lập tức bỏ chạy như lúc trước.
Này khiến cho Luyện trại chủ hài lòng, nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, lúc đó chỉ di chuyển giữa đám quan quân, thân pháp như gió kiếm lạc như mưa, chỉ một lát đã hạ thủ được mười kẻ địch
Trong lúc đang chém gϊếŧ, chợt nghe thấy trong đám quan binh có người ra lệnh: "Các huynh đệ tản ra, chuyên tâm đối phó đám nữ lâu binh này, để chúng ta đến đối phó với nữ ma đầu kia!"
Luyện trại chủ lạnh lùng thoáng nhìn qua, chỉ thấy đối diện lao ra ba tên nam nhân, cao thấp mập ốm bất đồng, trong đó người cầm phất trần rõ ràng chính là thủ hạ bại tướng của mình Ứng Tu Dương, một người khác vóc dáng cao ráo chính là người đã từng gặp mặt ở Thanh Hư tên Mộ Dung Hướng, còn lại một người lùn dùng song câu* chính là lạ mặt, nhìn cách ăn mặc đúng là kẻ đầu lĩnh trợ giúp đám quan binh.
(*Hai cái móc sắt)
Ba người này rõ ràng đã từng thương nghị trước với nhau, sau khi lao tới chỉ có Ứng Tu Dương oán hận kêu một tiếng: "Yêu nữ nhận lấy cái chết!" Liền không có ai khác lên tiếng, ba người chia làm ba hướng liên thủ công tới!
Luyện trại chủ vốn cũng không sợ hãi, đang muốn dùng một địch ba, dư quang đã thấy đám quan binh quả nhiên nghe lệnh liền tản ra đối phó với nhóm thuộc hạ của mình, không thể làm ngơ, lúc này liền thi triển thân pháp, lấy tuyệt đỉnh khinh công tựa như hồ điệp xuyên hoa bỗng bên trái bỗng bên phải, miễn cưỡng tránh đi ba vị địch thủ vây kín, dựa vao thực lực mà chế trụ đám quan binh, thậm chí sát thương không ít.
Nhưng mà cho dù cường đại như Ngọc La Sát, như vậy ngăn địch cũng không thể không phải trả giá, hơn mười hiệp lướt qua, nữ tử từ sau khi xuất đạo rất hiếm khi bị thương, lúc này trên người đã có hai nơi thản nhiên thấm vết máu, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng tuyệt không phải là dấu hiệu tốt.
Mà một điều rất khó để ý tới, nhưng lại càng tệ hơn, kỳ thật chính là hô hấp của nàng, Ngọc La Sát nguyên bản cùng cao thủ giao đấu trăm chiêu vẫn thoải mái tự nhiên, hiện giờ lại ẩn ẩn hô hấp có chút dồn dập, trên mặt cũng hiện lên thản nhiên huyết sắc.
"Sắc mặt yêu nữ này khác thường, giống như đã hao tổn quá nhiều khí lực!" Ứng Tu Dương thấy vậy liền mừng rỡ, mới vừa thốt ra một câu nay, liền bởi vì đối diện truyền tới một cái liếc mắt lạnh lùng, trong thoáng chốc hàn ý liền theo lòng bàn chân len lỏi đến toàn thân.
Cái liếc mắt này kỳ thật vô cùng bình tĩnh, thậm chí không thể so với ánh mắt phẫn hận của trại binh bình thường, hai tròng mắt đen như mực không nhìn thấy nộ diễm, thậm chí nhìn không ra cảm xúc, chỉ có hờ hững bễ nghễ, như đang nhìn loài côn trùng thấp kém.
Nhưng tương phản, khóe môi kia cũng là ôm lấy một độ cong thản, như có như không, tựa tiếu phi tiếu, lơ lơ đãng đãng, lại tựa như tự nhiên liền mang theo sự lãnh ý, trào ý khó hiểu.
Ánh mắt như vậy, vẻ mặt như vậy, xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ kia, lại mang theo một cảm giác khát máu nói không nên lời, đối diện ở khoảng cách gần, khiến người ta tựa như rơi vào hang băng.
Không nói đến Ứng Tu Dương cảm thụ như thế nào, những người khác cũng vì một tiếng hét của hắn mà nhận ra đã có điều gì đó thay đổi, quan quân tổn thất thảm trọng nhiều ít lại phấn chấn lên một chút sĩ khí, mà các nữ trại binh lại trở nên vội vàng xao động, có người nắm chặt chuôi kiếm muốn đánh liều tiến lên trợ giúp, nhưng cũng có một số người đã nhanh chóng đưa ra nhận định ngược lại.
"Bọn tỷ muội, chúng ta lưu lại nơi này, chỉ càng làm vướn tay chân của trại chủ!" Trại binh phán đoán như vậy không dám do dự, lúc này lớn tiếng hô hào: "Đừng lại cố liều chết, cùng nhau nhanh chóng phá vây, đều cùng nhau tránh vào trong rừng mới đúng!"
Người này chính là một trại binh bình thường, một câu la lên còn e sợ mọi ngoài không nghe, lại đã thấy Luyện trại chủ đang chuyên tâm ngăn sau khi nghe một câu nói này hơi hơi nghiêng đầu, trong lúc vội vàng truyền đến một ánh mắt khẳng định, đúng là gật đầu xác nhận.
Nhóm trại binh vốn cũng đủ thông minh lanh lợi, lúc trước nhiệt huyết, hiện giờ nghe xong câu nhắc nhở này, lại thấy thủ lĩnh tán thành, liền cũng rất nhanh phản ứng đến, lập tức không hề do dự, hướng ra khỏi vòng đao kiếm mà bỏ chạy.
Ác chiến gian nan, rời đi lại dễ dàng, trại chủ dựa vào năng lực của bản thân đã chế trụ phần lớn quan quân, các trại binh còn lại rất nhanh liền rút khỏi, thậm chí còn có người thừa lực vừa chạy vừa hét lớn: "Trại chủ, người cũng đi nhanh đi!" Người hiểu rõ tính cách của trại chủ cũng không quên bổ sung: "Trại chủ, cùng bọn chúng đánh bừa không có lời! Giữ cho rừng luôn xanh, không sợ không có củi đốt!"
Luyện trại chủ lúc trước còn có thể bớt chút tinh lực gật đầu ra hiệu cho đám trji binh, lúc này lại trở nên mắt điếc tai ngơ, vẫn là tiếp tục ở trong vòng chiến chém trái đâm phải tiến tiến lui lui, dường như đang đắm chìm trong việc gϊếŧ chóc và thờ ơ với mọi lời kêu gọi.
Các nữ binh bất đắc dĩ, lại không dám kéo dài, chỉ có thể đều lẫn trốn vào bóng đêm, chỉ một lát sau, trong một góc của đám cháy to chỉ còn lưu lại một nữ tử, một người một kiếm giằng co với hơn mười tên quan binh cùng các cao thủ vây quanh.
Hơn mười tên quan binh cũng không đáng được đặt ở trong mắt của Luyện trại chủ, khó đối phó chính đám ba người Mộ Dung liên thủ vậy quanh, vừa rồi vì để bảo hộ các trại binh nàng trúng vài vết thương nhỏ, mặc dù ỷ vào thân pháp nhẹ nhàng nhìn qua dường như không rơi vào thể hạ phong, nhưng kỳ thật đã mất đi tiên cơ, hiện giờ chính là cục diện bị áp chế, muốn phá vây thoát thân đã là rất khó.
Huống chi lúc này Luyện Đại trại chủ cũng không nghĩ muốn thoát thân, sơn trại khổ tâm trùng kiến một đêm liền hôi phi yên diệt, thuộc hạ thương vong thảm trọng, ngay cả một nhóm người thật vất vả mới cứu thoát được cũng lần thứ hai bị hao tổn, nàng trong lòng đã sớm tức giận đến cực điểm, đây là chân chính tức giận, đặt ở trong l*иg ngực cuồn cuộn bừng lên, giống như dung nham đen tối đã bảo phủ toàn bộ bề mặt trái đất.
Về phương diện khác nàng kỳ thật cũng là thương tâm, dưới chân còn có vô số thi hài của các nữ binh, lần trước gặp mặt rõ ràng đều còn sống...Mà trong trại không biết còn có bao nhiều người mình không đến cứu giúp kịp, lại có bao nhiêu người có thể thành công trốn thoát?
Đại bi giận dữ đan xen, vốn là cực thịnh sát khí lại theo đó tăng lên, kiếm pháp vốn nhẹ nhàng kì quỷ khó lường dần dần trở nên hung bạo, nhất chiêu nhất thức đều là đột nhiên biến hóa, lại đều là đấu pháp hiểm độc liều lĩnh!
Đối mặt với kiếm pháp này, ba kẻ liên thủ chính là miễn cưỡng đối phó, quan quân bình thường đều đã bị tổn thất lớn, giây lát lại chết đi vài người, ngay cả nửa tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Tên quan binh đầu lĩnh dùng song câu thấy tình hình không tốt, nhanh chóng phân phó: "Các huynh đệ rời khỏi vòng đấu, đứng bên ngoài xem cuộc chiến trợ uy là được!" Lại lớn tiếng nói: "Nhị vị, nhu khiên chế trụ nhuệ khí của nữ ma đầu này ! Không thể để cho nàng liều mạng!"
Đám người còn lại cũng hiểu được đạo lý này, nhưng thấy bên trái một cái phất trần thoát ẩn thoát hiện liên tiếp phát chiêu, đối diện lại nghênh diện bằng một đường kiếm, thế tuyệt thần tốc đâm thẳng tâm oa, đúng là muốn tránh cũng không thể tránh, nhìn thấy sẽ không xong, bên phải lại có song câu lòe lòe cấp tới cứu trợ, đợi đến khi kiếm phong đem song câu đánh rời ra, lại có một đôi thiết quyền từ phía sau song câu xông lên, ba người chặn đòn tấn công tiếp tục chiến đấu, cư nhiên cũng coi như ăn ý, không ăn nhiều thiệt thòi dưới lưỡi kiếm của nữ sát tinh.
Cứ như thế luân chiến trong vòng kín ngươi tới ta lui, cũng không biết qua bao lâu, không biết đã đánh gϊếŧ bao nhiêu hiệp, chỉ biết là ánh lửa phụ cận vốn sáng rực cả một góc trời, đều đã muốn dần dần ảm đạm xuống rồi.
Cái này gọi là tiêu bỉ trường*, thời gian giao chiến kéo dài, bên liên thủ ỷ vào nhiều người thế công luôn là không giảm, mà đối thủ của bọn họ dù có kiếm pháp xuất thần nhập hóa biến ảo vô cùng đến thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng không thể phá được cục diện.
(* Tức là lớp này vừa bị tiêu diệt lại có một lớp khác lên)
Mắt thấy ưu thế dần dần thật sự hướng về phía mình, bọn quan binh vây quanh ở bốn phía cũng chậm chậm yên lòng, không hề kinh sợ kiếm uy tàn nhẫn của nữ ma đầu, tuy rằng vẫn là không dám tiến lên, nhưng lại nhớ đến lời phân phó của đầu lĩnh lúc trước, liền bắt đầu từ xa xa hò hét trợ uy, lớn tiếng cười mắng.
Một tên lính dày dạn kinh nghiệm trợ uy cười mắng, vốn là những lời thô tục không chút kiêng nể, hơn nữa thấy dung mạo của địch nhân trước mắt, hắn thậm chí còn thêm vào rất nhiều trò đùa tục tĩu bẩn thỉu, quả thực khó nghe.
Này ô ngôn uế ngữ không ngừng theo gió truyền đến, ở mặt ngoài, tựa hồ đối với nữ tử trong vòng chiến không tạo thành ảnh hưởng gì, sắc mặt của nàng vẫn là thờ ơ không thay đổi, nhất chiêu nhất thức cũng không chút đảo loạn.
Nhưng trên thực tế, ngạo tính như Ngọc La Sát lại thế nào có thể thực sự thờ ơ? Luyện trại chủ quả thực tức giận đến muốn ngất đi, khí huyết vốn không thường dâng lên nhưng một khi đã dâng lên liền càng sâu, trong mắt hung quang cũng càng sâu.
Khí huyết càng sâu, hung quang càng sâu, trong bất tri bất giác, ngay cả đôi mắt kia đều theo đó dần trở nên hỗn độn, lộ ra mâu quang, cũng giống như dã thú thô bạo dữ tợn!
Nhưng mà chủ nhân của đôi mắt cũng không cảm thấy được trạng thái của chính mình khác thường, chiến đấu ra chiêu đã là bản năng khắc vào trong khung, ở trạng thái nào, cũng không ảnh hưởng đến chuyện nàng gϊếŧ địch!
Mọi người trước mắt, một tên cũng không tha, hết thảy đều gϊếŧ chết, gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ, gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ ! Chỉ có gϊếŧ hết mới có thể nhanh chóng quay trở lại!
Cái gì tức giận bi ý, giờ này khắc này ngược lại hết thảy đều không còn, chỉ có sát tính tận trời, tràn ngập đáy mắt đáy lòng!
Thẳng đến kiếm tung ra, có một âm thanh trong trẻo phát ra từ hướng kiếm quang đang chỉ tới, "Luyện nhi, là ta!"
Thanh âm này rất quen thuộc, từ nhĩ nhập vào tâm, liền như một trận gió mát gột rửa, sát ý như sương mù dày đặc tràn ngập trong lòng liền bị phá khai, hai tròng mắt hỗn độn liền khôi phục một tia thanh minh.
Sau khi thanh minh Luyện trại chủ kỳ thật là mờ mịt, người kia là khi nào đã nhảy vào vòng chiến? Chính mình lại thế nào sẽ tung ra một đường kiếm như vậy? Đủ loại hồi ức nhưng là mơ mơ hồ hồ, nhất thời mờ mịt cũng là khó tránh khỏi.
Bởi vì đột ngột phân tâm mà mở mịt, còn có chút chột dạ khi trong lúc hỗn loạn đánh sai người, nàng thật sự không lại nhớ đến việc phải gϊếŧ đám quan binh kia, thập phần phối hợp để cho đối phương nắm lấy tay mình bỏ chạy.
Đợi đến khi hai người song song chạy đi thật xa, người bị nắm tay kéo đi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Nếu muốn hiểu được mấu chốt thật sự cũng không khó, tuy rằng trước kia chưa từng gặp qua loại tình huống này, nhưng loại tình huống khí huyết dâng trào bất thường này, cùng với nội tức hỗn loạn đến không thể chịu nổi lúc này, đều đã chỉ rõ thân thể mĩnh đã xảy ra chuyện gì.
Đã có vết xe đổ của sư phụ, dù có cuồng ngạo tự tin thế nào, Luyện nữ hiệp cũng không thể xem nhẹ chuyện hỗn loạn nội tức tẩu hỏa nhập ma, tự nhiên cũng rõ ràng việc cấp bách chính là phải nhanh chóng ngồi xuống điều tức.
Cùng lúc đó nàng đương nhiên cũng rõ ràng, lúc này đang có một đám truy binh gắt gao đuổi theo phía sau các nàng, đám người tay sai trợ giúp còn muốn lập công thăng quan, trong sơn trại dù có buông tha ai cũng sẽ không dễ dàng buông tha chính mình.
Muốn ngăn cản đám truy binh đuổi theo sau cũng không khó, nhưng muốn hoàn toàn thoát khỏi truy tung lại là không dễ.
Mà đạo khí quy nguyên là cần thời gian, một đoạn thời gian không ngắn, hơn nữa tuyệt đối không thể bị quấy rầy.
Vậy nên làm gì bây giờ? Trạng thái nội tức hỗn loạn rất không tốt, Luyện nữ hiệp xưa nay nhạy bén hơn người trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp rõ ràng.
Nếu nhất định phải nghĩ ra biện pháp, vậy nàng chỉ có thể nghĩ đến cách tách nhau ra mà hành động -- dù sao tẩu hỏa nhập ma cũng không phải sẽ lập tức phát sinh, chính mình dẫn truy binh rời đi, tốt xấu gì cũng có thể đổi lấy một người khác an toàn.
Nhưng...Nhìn đôi tay đang nắm chặt, nhìn thân ảnh đang vội vã đi dọc theo ngọn núi trước mặt, nữ tử từ trước đến nay cường thế đến mức có thể nói là chuyên quyền độc đoán, chung quy là lựa chọn không nói một lời nào.
Thôi, lúc này nói cái gì tách nhau ra mà hành động hơn phân nửa cũng là những lời vô ích, đối phương nhất định sẽ không đồng ý, quan trọng hơn là, từ trong đáy lòng, chính mình cũng là tuyệt đối không nguyện ý.
Chẳng sợ lúc trước còn náo loạn tan rã trong không vui, chẳng sợ lúc trước còn đem người kia tức giận đến không nhẹ, nhưng người kia đã nhảy vào chiến trường chủ động tới tìm, liền sẽ không có đạo lý lại tách ra.
Như vậy, hoặc là, sao lại không thử xem, xem người này sẽ có suy nghĩ phá cục như thế nào, nếu đem tánh mạng phó thác vào tay nàng, nghĩ lại chính là có thể.
Cho dù lựa chọn như vậy, đối với song phương mà nói, đều thực sự có thể là hung hiểm vạn phần.