Phiên ngoại 34

Kiếm đã nắm trong tay, lại không tìm được người, không thể trọn vẹn đạt được mục đích, một chuyến đi này liền thật sự có chút tổn thất.

Chính là trong chốc lát không biết làm sao để tìm ra người, huống chi, nhân tư phế công* cũng phải có cái hạn độ.

(*Lo việc tư bỏ việc công)

Cho nên thời gian còn lại, Luyện trại chủ chỉ dốc toàn lực chạy đến nơi trại chúng tụ cư, không cho phép bản thân lại phân tâm nghĩ đến chuyện khác.

Mà rất nhanh, nàng cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.

Cũng không cần vội vàng, di chuyển nhanh như điện chớp chỉ mới nửa đường trại chủ đại nhân đã gặp vài trận giao tranh, đều là những trận giao tranh nhỏ với vài người tham chiến, nữ tử đối nam tử, trại binh đối quan binh!

Quả nhiên số lượng quan binh tiến vào trong trại tuyệt đối không ít, chính là tên tiến vào trại cũng không lựa chọn tấn công trực diện, mà là giảo hoạt chia thành từng nhóm, nương bóng đêm che dấu quần tam tụ ngũ âm thầm lẻn vào, đột ngột gϊếŧ người phóng hỏa,

Giống như một lũ chuột chui rúc trong cống rãnh!

Đáng giận chính là chiêu số âm hiểm này thật đúng là thành công -- đêm nay trong trại đang nới lỏng, đa số trại binh bôn ba một ngày một đêm đã là mỏi mệt không chịu nổi, hiện giờ bụi bậm lạc định, đều ở trong phòng an tâm ngủ say, chỉ có một vài trạm gác cùng nhóm tuần tra ban đêm còn đang hoàn thành phận sự.

Mặc dù mọi người đã cố gắng hoàn thành phận sự bố trí cảnh giới, phần lớn được bố trí ở khu vực trước cổng trại, đối với sự xuất hiện của lũ chuột đột nhập vào trong sơn trại là không kịp đề phòng chuẩn bị, thậm chí có người cho tới lúc này còn chưa xác định được đã xảy ra chuyện gì.

Càng đi xa hơn, những điều nhìn thấy nghe thấy lại càng rõ ràng, Luyện trại chủ cũng càng tức giận không thôi, một đường ra tay tàn nhẫn gϊếŧ chết những kẻ cản đường, bất đắc dĩ bọn quan binh tách ra thành nhiều nhóm, mỗi lần đều chỉ xuất hiện vài tên, quả thực là gϊếŧ cũng gϊếŧ không thoải mái.

Thậm chí có những lão binh nhanh trí, xa xa nhìn thấy cao thủ tiến đến, liền bỏ mặc đối thủ đang giao tranh mà bỏ chạy lấy người, Luyện trại chủ khinh công tuyệt luân có tâm truy kích, rồi lại cố kỵ đám thuộc hạ chưa được giải cứu, không thể không tạm thời dừng chân, có một loại cảm giác bị đè nén vô cùng khó chịu.

Mặc dù đã muốn làm được đến một bước này, nàng cũng không phải mỗi lần đều có thể cứu viện đúng lúc, một đường gặp được mấy nhóm trại binh, có người mang vết thương nhẹ , lại có người thân thụ trọng thương còn có người đã hoàn toàn không có sinh cơ.

Lại bất lực nhìn một thuộc hạ của mình trút xuống hơi thở cuối cùng, thủ lĩnh liền cắn răng, trong lòng dường như đang sôi sục.

Nàng cũng không hối hận vì đã lựa chọn trở về phòng nhỏ tra xét, nhưng nhìn thấy tình huống bi thảm trước mắt không kịp vãn hồi, cũng thực sự là không có tư vị.

Cũng may Ngọc La Sát ân oán rõ ràng tâm đầu tá lộc*, so với tự oán trách, liền càng hiểu được món nợ này nên tính cho ai.

(*Để mô tả nhịp tim dữ dội khi hoảng sợ hoặc phấn khích.)

Vì vậy sau đó nàng nhanh chóng an trí cho nhóm trại binh vừa được cứu thoát, để các nàng hoặc là đến dược lư trước, hoặc là tránh vào trong khu rừng gần đó, chính mình vận khinh công vô song tiếp tục chạy về phía điểm cháy, hy vọng có thể cứu được tánh mạng của càng nhiều thuộc hạ.

Cách đám cháy càng gần, tình huống cũng càng thấy rõ ràng hơn, điểm cháy quả thật là có vài chỗ, một trong số đó chính là kho lương thực và các khố phòng, bất quá những địa điểm này tuy rằng trọng yếu, nhưng phụ cận chỉ có rất ít trạm gác, tổn thất tuy lớn những lại không có tổn thất về mạng người.

Chỉ có điểm cháy lớn nhất là ngoại lệ, nơi đó có các gian phòng rộng lớn nối liền, đó là nơi bình thường các trại binh nghỉ ngơi!

Không thể so với các tòa nhà xây bằng gạch đá, tiểu phòng này mặc dù cũng được làm bằng vật liệu kiên cố đủ để che mưa chắn gió, nhưng tất cả đều từ cây củi cỏ tranh dựng nên, hơn nữa vào đông khô ráo, lại có gió đêm trợ thế, một khi châm lửa liền sẽ lan tràn, hóa thành biển lửa hừng hực.

Khi Luyện trại chủ đuổi tới nơi, những gian nhà liền kề đã sớm là lửa cháy phun ra từng cột khói đen bay lên không trung, người không thể thoát ra khỏi đám cháy là kêu thảm không ngừng, người bên ngoài lại không thể xông vào liền loạn thành một đoàn!

Lúc này đã có không ít các nhóm trại binh tuần tra ban đêm tụ tập lại đây, có tìm thủy cứu hoả đích, có ý định cứu người, thậm chí có người mắt tính đã phát hiện ra nơi có quan binh ẩn nấp rải rác ở nơi xa xa, đang rút đao phóng qua thét đánh thét gϊếŧ.

Sự tình gấp gáp, Luyện trại chủ tiến tới cũng không nói nhiều, lên lên xuống xuống, dùng Cửu tinh định hình châm nhanh chóng tiêu diệt các quan binh trong phạm vi tầm mắt, sau đó ngưng mắt đánh giá tình hình đám cháy, liền nhảy lên một gian nhà đang cháy, một phen kéo ra một thủ hạ đang cố gắng tát nước, quát lớn: "Tránh ra, để ta!"

Gian nhà bên cạnh đám cháy, mặc dù cũng là minh hỏa quay cuồng, nhưng chưa bị ngọn lửa hoàn toàn bao phủ, trong phòng rõ ràng còn truyền ra âm thanh cầu cứu, chính là cửa sổ đều đã bị ngọn lửa phong kín, người bị nhốt trong đó không có đường trốn thoát.

Lúc này từng chậu nước tạt qua đã sớm như muối bỏ biển, Luyện trại chủ kéo người cứu viện ra, tự mình đề tức vận khí, tung chương đánh vào khoảng không!

Chưởng phong sắc bén rít lên, lướt qua liền có thể đánh vỡ cả tảng đá, trong nháy mắt khi ván cửa thật dày vỡ toang, ngay cả ngọn lửa hừng hực gần khung cửa cũng bị kình phong làm cho suy yếu, thế lửa bị áp chế không ít.

Người bị nhốt trong phòng cũng không khϊếp đảm, thấy có sinh cơ, sau chút kinh hỉ lập tức không chút do dự mà lao ra ngoài, trại binh bên cạnh chạy nhanh qua dập tắt ngọn lửa bám theo trên người trại binh vừa thoát thân, đem người kéo tới nơi an toàn.

Trại chủ vừa hiện thân trong chốc lát liền thành công cứu ra một người, chúng nữ binh nhất thời vô cùng phấn chấn, mà thủ lĩnh cũng không làm cho các thuộc hạ thất vọng, lấy này thủ pháp lại liên tiếp phá vỡ các gian nhà chưa hoàn toàn bị đốt cháy, cứu ra những người còn sống mắc kẹt bên trong.

Chính là hỏa thế cháy lan rất mạnh, đám cháy lan ra liền cũng không thể cứu được quá nhiều gian nhà, mà theo thời gian trôi qua, ngày càng có ít những gian nhà có thể cứu giúp.

Cuối cùng có một gian nhà bị cháy sập hơn phân nửa, cửa sổ đã bị phong kín, may có trại chủ liên tục dùng chưởng phong làm chấn động một bên vách tường dày, lúc này mới có thể đánh xuyên qua tường đất đem người kéo ra.

Cho dù bản lĩnh cao cường thân thủ rất cao, sau khi cứu ra người, Luyện nữ hiệp liên tục tiêu hao chân khí cũng nhịn không được khí huyết cuồn cuộn, nhanh chóng âm thầm điều tức, lúc này mới hòa hoãn lại một chút.

Lại nói Ngọc La Sát tung hoành giang hồ chưa từng bại trận, chính là dựa vào thân pháp nhẹ nhàng vô song cùng kiếm pháp kì quỷ khó lường, mà không phải nội lực hùng hậu cương mãnh, dùng chưởng lực cứu người như vậy, đối với nàng tiêu hao quá nhiều.

Cho dù như vậy nàng cũng chưa từng nửa điểm lưu lực, thẳng đến khi lửa cháy tận trời sóng nhiệt bức người, không thể lại tới gần mới thôi.

Dù là một thủ lĩnh có trách nhiệm đối với thủ hạ cũng sẽ không ngốc đến mức lao vào biển lửa, Luyện trại chủ lắc lắc cánh tay ran lên mà lui ra, lúc này mới có thời gian quay đầu lại, nhìn về phía chúng trại binh ở phía sau.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt nhóm trại binh ở đây là không đồng nhất, hoặc bi thương, hoặc mơ hồ, hoặc là vẻ mặt lo lắng đang chiếu cố những người sống sót được cứu ra , mà những người may mắn được cứu sông thương thế cũng có nhẹ có nặng, có vài người thống khổ thở dốc, có vài người là vô thanh vô tức.

Luyện trại chủ lúc này mới nhận ra, cho dù chính mình đã đem hết toàn lực đến mức khí huyết không xong, người cứu được kỳ thật cũng vô cùng ít ỏi, phần lớn, đều đã bị biển lửa trước mắt cắn nuốt.

Nhận tri này làm cho l*иg ngực nàng thốt nhiên thắt lại một chút, không khỏi cũng trào ra rất nhiều bi thương, rất nhiều đau đớn.

Nghĩ đến thời điểm nhìn thấy thảm trạng của Định Quân sơn bị tiêu diệt, Luyện trại chủ đồng dạng là bi phẫn không chịu nổi, nhưng lúc ấy nàng dù sao chỉ là chứng kiến phế tích còn lại, cũng không có tự mình trải qua tình hình chiến đấu.

Sau khi định cư ở Minh Nguyệt hạp, không ít lão trại binh đề cập đến chuyện xưa ở Định Quân sơn, rất nhiều người là thổn thức không thôi, đều cảm thấy nếu trại chủ nhà mình có ở hiện trường, lúc ấy không nói đến đại thắng, cũng nhất định không đến mức thảm bại giống như vậy.

Luyện trại chủ không thích nói suông đưa ra giả định, nhưng trong lòng, kỳ thật cũng ẩn ẩn cho là như vậy.

Nhưng ba năm sau sơn trại lại gặp phải đại kiếp nạn, lần này nàng rõ ràng ở ngay trong trại, lại vẫn có nhiều người chết thảm ở trước mắt mà không thể cứu như vậy...

Đối mặt với một kích hung hăng của thực tại, nữ tử cho tới bây giờ luôn ngạo nghễ đứng thẳng thân hình giờ phút này cũng có chút một suy sụp, giống như có chút khó có thể thừa nhận.

Nhưng rất nhanh, nàng lại ngẩng đầu đứng đến thẳng tắp, đúng vậy, thảm kịch đã mất đi khả năng vãn hồi, nhưng oan có đầu nợ có chủ, sự tình còn chưa giải quyết xong!

Người phóng hỏa chính là quan binh, vô luận bọn họ vào đây bằng cách nào, đều đừng nghĩ đến chuyện có thể thoải mái rời đi!

Luyện trại chủ lần nữa chấn hưng tinh thần mà ra lệnh, để những trại binh đã kiệt lực đưa thương bình lui vào trong rừng, chính mình dẫn theo những thủ hạ còn lại đi thăm dò xung quanh, gặp quan binh liền vây lấy gϊếŧ chết, gặp trại binh liền cứu trờ về.

Cứ như vậy dọc đường đi vừa có thể chiến đấu vừa có thể hội quân, nhân thủ dần dần càng tụ càng đông, đi đến đầu đều mang đến khí thế không thể chống đỡ.

Đông người có rất nhiều ưu điểm cũng có nhược điểm, ít nhất sự cơ biến linh hoạt là không bằng khi Luyện trại chủ nhất kiếm độc hành, các nhóm tiểu quan binh càng lúc càng khó gặp, lại chậm chạp không thấy quan binh chủ lực cùng đầu lĩnh, Luyện trại chủ hận ý khó tiêu, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng.

Nhưng dường như ông trời lại ngại nàng còn tức giận không đủ, trong lúc dò xét, hướng Tây đột nhiên phát ra một trận tiếng kêu loạn, dường như có vô số thanh âm tiếng bước chân bôn tẩu.

Luyện trại chủ nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng có một đám đạo sĩ đang lao tới, mỗi người tay cầm trường kiếm, lại bị một đám nữ trại binh ở phía sau gắt gao đuổi theo!

Đạo sĩ? Võ Đang! Ngọc La Sát thị lực hạng hảo, liếc mắt một cái liền nhìn đến vài gương mặt quen thuộc, nhất là đám đệ tử chưởng môn bị vây ở giữa, trên đỉnh đầu giống như đột nhiên vang lên một tiếng sấm!

Còn có gì không rõ, chẳng trách quan binh có thể tránh đi cửa trại mà lẻn vào bên trong, như vậy nhất định là cùng đám đạo trưởng lỗ mũi trâu Võ Đang thoát không khỏi quan hệ!

Sau khi hiểu ra liền vô cùng tức giận, Luyện đại trại chủ giận dữ quát: "Võ Đang! Bạch Thạch lão đạo! Đúng là các ngươi hỗ trợ cấu kết quan quân hủy đi sơn trại của ta!" Lập tức đón đầu chặn người lại!

Nữ trại binh phía sau còn chưa kịp thoát khỏi, phía trước lại tiến tới một đám, người đi đầu rõ ràng là Ngọc La Sát, đầu lĩnh bất đắc dĩ, chỉ có thể hô to: "Tiền lang hậu hổ! Tuy là không đả thương người, nhưng có thể tước bỏ vũ khí trên tay các nàng!" Đệ tử Võ Đang đồng thanh đáp ứng, lúc này mới cầm kiếm nghênh đón.

Hai phương nhân mã lao vào nhau, trại binh mỗi người đều anh dũng chém gϊếŧ, môn nhân Võ Đang lại nhìn ra được là rất cố kỵ, trong thế trận như vậy nhất thời không phân biệt được cao thấp. Thẳng đến khi có hai lão đạo nhân thấy tình thế không ổn liền cùng nhau lao đến, song kiếm hợp bích quả nhiên không tầm thường, đảo mắt liền đem binh khí của nhóm trại binh hơn mười người đánh rớt, trong lúc nhất thời đao thương bay loạn, nhóm trại binh cũng không thể không rối loạn trận tuyến.

Võ Đang một mặt rõ ràng là không tính toán dây dưa quá nhiều, thấy một đạo khe hở, hai lão đạo lập tức cùng quát lớn: "Không cần triền đấu, đi!" Lúc này môn nhân Võ Đang cướp đường mà đi.

Chúng trại binh nhất thời rối loạn, lấy lại tinh thần lại tiến lên truy kích, nhưng thật ra Luyện trại chủ mặc dù chém gϊếŧ đến phấn khởi, nhưng vẫn giữ lý trí, thấy vậy lập tức quát bảo ngưng lại, nói: "Võ Đang là đại phái giang hồ, tốt xấu cũng có chút nội tình, các ngươi không phải đối thủ, truy cũng truy vô ích, tốt hơn là tiếp tục cùng nhau liên kết gϊếŧ địch, còn lại ta tự đi là được!"

Dứt lời nàng rất nhanh chỉnh đốn nhân thủ, chỉ ra hai thuộc hạ đi đầu tiếp tục dẫn dắt đội ngũ, chính mình cầm kiếm trong tay, một trận gió thoảng liền rời đi truy kích.

Những đạo sĩ Võ Đang này cũng không có gì nổi trội, nhưng thân pháp khinh công thật sự cũng không tệ, nhân lúc người khác chỉnh đốn đội ngũ, đã sớm nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Cũng đúng, khinh công không tốt như thế nào có thể giúp quan binh vượt qua sạn đạo, xuất quỷ nhập thần theo một lối khác đi vào sơn trại!

Luyện nữ hiệp tâm như gương sáng, giờ phút này đã sớm nghĩ thông suốt, càng thêm oán hận, trên đường ra sức đuổi theo, rốt cục ở ngoài cửa lớn sơn trại chặn đứng đám đạo sĩ lỗ mũi trâu kia.

Chặn đường thành công, nàng lại càng không nói nhiều lời vô nghĩa, một kiếm tung ra như sấm đánh, hàn quang lòe lòe tràn đầy sát khí, quyết tâm trút ra cơn giận trong lòng!

Chỉ là hành động của Võ Đang lần này xem như xuất hết tinh anh, ngũ lão chưởng giáo đã tới đây ba người, thấy vậy liền lao ra hợp lực chống cự, trong lúc nhất thời thật sự làm cho Luyện trại chủ khó có thể được như nguyện.

Nhất thời khó có thể như nguyện còn không tính, nàng bên này lấy một địch chúng, bên kia Võ Đang lại còn kêu oan, luôn miệng nói là không hề phối hợp với quan binh, chỉ là tới đón chưởng môn, chưa từng gϊếŧ bất kỳ thủ hạ nào của ngươi, ngươi tội gì lại cắn chặt không buông? Giống như thật sự bọn họ mới là người ủy khuất.

Lão lỗ mũi trâu không nói đạo lý, tiểu lỗ mũi trâu Trác nào đó vốn còn là bằng hữu lại không biết tốt xấu, chỉ đứng ở một bên nói lung tung, nói cái gì mà mọi người dĩ hòa vi quý.

Tức giận đám người này đổi trắng thay đen già mồm át lẽ phải, Luyện nữ hiệp căn bản là nghe cũng lười nghe, hạ quyết tâm trước tiên phải chém vài tên đạo sĩ lại nói sau!

Không ngờ những lời nàng không để vào tai này, lại có một người khác đem những lời ngụy biện này nghe lọt.

"Dừng tay! Đừng nữa đánh!"

Khi tiếng kêu trong trẻo quen thuộc đột nhiên lọt vào tai, trong lòng đầu tiên là theo bản năng mà vui vẻ.

Chờ đến khi nghe rõ ý tứ trong lời nói kia, cơn tức giận phút chốc lại bốc lên, giống như lửa cháy đổ thêm dầu!

Đợi cho đến khi đòn tấn công tiếp theo bị chặn lại một cách thành thạo bằng dao găm, cơn giận dữ kia liền không phải là lửa cháy đổ thêm dầu, mà là trực tiếp cắn nuốt cả thùng, lại bỗng nhiên nổ tung!

Nàng thế nhưng lại ngăn cản mình? Nàng thế nhưng lại ngăn cản mình! Nàng thế nhưng lại ngăn cản mình, chính là muốn trợ giúp đám lỗ mũi trâu này rời đi?!

Cũng không phải là không hiểu được dụng ý của đối phương, nhưng lúc này vô số cảm xúc dâng lên, giống như dòng nước mãnh liệt cuốn trôi tất cả! Luyện trại chủ chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ, cũng có một tia ủy khuất nói không rõ nghẹn ở trong lòng, nghẹn đến mức thở không nổi!

Lúc trước đột nhiên biến mất, thất ước thất tín, lúc này lại đột nhiên xuất hiện đối nghịch với mình, chống lại mình!

Cho dù tất cả người trong thiên hạ đều đối nghịch với ta, ngươi hẳn là không nên đối nghịch với ta!

Mặc kệ có bao nhiêu đạo lý, ngươi có thể nào lại vì ngoại nhân mà rút kiếm hướng về phía ta?!

Luyện nữ hiệp căm tức nhìn kẻ phản đồ như khuỷu tay chìa ra ngoài này, bất chấp mà giận dữ vung kiếm chém tới, hận không thể đem người kia chọc ra vài lỗ thủng!

Nhưng khi thật sự giao phong, nàng lại phát hiện tay chân không biết vì sao lại tự ý chủ trương, nhất chiêu tung ra rõ ràng là nhằm vào điểm yếu hại, kết quả lại là nhắm lệch mục tiêu, thả cho phản đồ một đường tránh thoát

Cố tình đối phương lại cực kỳ quen thuộc chiêu pháp của mình, thấy vậy càng trở nên bình tĩnh, lại vẫn có thể rút ra thời gian nhắc nhở Trác Nhất Hàng kia đừng lại thất thần mà nhanh chóng rời đi!

Thật sự là đáng giận, nghĩ đến năm đó đối kiếm ở Hoa Sơn, chính mình giao đấu nàng rõ ràng cũng không có lưu thủ như vậy, hiện giờ là làm sao vậy?

Muốn chọc thủng lại chọc không được, nghĩ muốn diệt Võ Đang lại diệt không xong, Luyện trại chủ càng đánh càng khó chịu, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đạo sĩ lỗ mũi trâu trốn chạy, biến mất vào bóng tối.

Đáng ghét hơn là sau khi đám lỗ mũi trâu đã trốn xa, người kia lại đột nhiên liền dừng tay không đánh, một bộ thúc thủ chịu trói vô cùng thản nhiên, nếu không phải trường kiếm của mình thu nhanh, xem chút nữa đã tạo ra vết thương đầm đìa máu chy trên cần cổ kia.

Quá giảo hoạt, này chính là ỷ vào mình đau lòng nàng mà không hề biết sợ hãi!

Luyện trại chủ trong lòng hiểu rõ ràng, nhìn thấy kiếm phong thϊếp lên da thịt trắng nõn kia, tiến cũng không được mà lui cũng không cam, nghiến răng tức giận tới cực điểm.

Tức giận tới cực điểm, sau đó đường đường sát tinh lục lâm Ngọc La Sát bỗng nhiên bất chấp mà lao tới, hướng đến cần cổ không phòng bị kia hung hăng cắn xuống một ngụm!

Dưới sự xúc động phẫn nộ hung hăng căn xuống hẳn là không cần lưu tình, chính nàng đều có thể rõ ràng cảm nhận được hàm răng cắm sâu vào da thịt mềm mại kia, giống như phá vỡ một khối đậu hủ ôn nhuận.

Liên tưởng này toát ra thật sự là không đúng thời điểm, cho nên Luyện đằng đằng sát khí nào đó không thể không vội vàng mà hé miệng ra, lo sợ cần cổ ôn nhuận như đậu hủ kia sẽ hỏng mất.

Hé miệng, dường như có gì đó vướng trên hàm răng, Luyện trại chủ không bận tâm, căm giận quay đầu rút kiếm bước đi, nửa ánh mắt cũng không lưu lại!

Nữ tử bị bỏ lại đứng lặng dưới ánh trăng trong giây lát, im lặng nhìn theo bóng dáng kia nhanh chóng rời đi, sau một lúc lâu, mới nâng tay sờ lên bên cần cổ.

Sau đó nàng rất bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, điểm mủi chân một chút phiêu nhiên lướt qua bên cạnh vách đá, rất nhanh cũng biến mất không thấy tung tích.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong đêm tối trước đại môn sơn trại liền một lần nữa quay về bình tĩnh, xung quanh vô hạn yên tĩnh, chỉ có gió đêm từ từ phất qua, cỏ cây phát ra một chút tiếng vang sàn sạt .

Mà âm thanh sàn sạt vang lên, chỉ phút chốc, trong lùm cây ẩn trong bóng tối nơi ven đường cách đó không xa đột nhiên có một cái đầu vươn ra.

"Cuối cùng cũng đánh xong, dường như không thấy máu đi? Ngọc la Sát này quả nhiên là âm tình bất định giống như lời đồn, trở mặt so với trở trang sách còn nhanh hơn, ai, cũng không biết chưởng môn sư huynh vì sao lại muốn ta âm thầm lưu lại xác nhận các nàng không có việc gì..."

Một tiểu đạo sĩ thân hình thấp bé tự nhủ mà nhảy ra khỏi bụi cây, hắn rón ra rón rén tiến đến nơi vừa giao đấu, tả hữu xem qua một lượt, vỗ vỗ ngực đang muốn xoay người rời đi, dưới chân lại giống như vừa dẫm trúng thứ gì đó, liền nghi hoặc cúi người nhặt lên.

"Thứ này...Giống như làm từ ngọc thạch, chẳng lẽ là vật tuy thân của vị sư huynh nào làm rơi? Thôi, khi hồi bẩm chưởng môn sư huynh lại thuận tiện hỏi một câu là được."

Tùy ý thở ra một hơi, hắn thuận tay đem vật kia nhét vào trong lòng ngực, lại cảnh giác nhìn xung quanh một chút xác nhận không có vấn đề gì, liền thân thủ lưu loát mà lẩn vào bóng tối.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy rằng đã kéo dài, nhưng mà phải viết rõ ràng những thăng trầm Luyện trại chủ đã trải qua trong một đêm này, sau này mới có thể giải thích vì sao nàng gặp phải trạng thái tẩu hỏa nhập ma...

Sau đó, rốt cuộc cũng đã viết đến điểm này, về phần đánh rơi mặt dây chuyền, cùng suy đoán của sư tỷ trong chính văn là không sai biệt lắm.